"Tô Chiếu" bất lực ngồi dưới tàng cây, yên lặng mà quan sát bóng lưng của Ngưu Hữu Đạo, trong tình hình tin tức không thông như này thì nàng ta không biết được tại sao nước Triệu lại tham chiến.

Ánh mắt Văn Mặc Nhi từ trên người Ngưu Hữu Đạo chuyển tới những người khác để nhìn phản ứng của họ là như nào, không hiểu được những người này là những ai.

Ngưu Hữu Đạo khá lo lắng, dù thông minh hơn nữa thì trong việc đánh chính diện với một quốc gia như này thì hắn cũng không nghĩ ra cách nào tốt cả.

So về quân đội, số lượng của người ta nhiều hơn nhiều, so về tu sĩ thì bên mình cũng kém hơn.

Chiến trường là nơi chiến đấu chính diện, là nơi phải dùng thực lực thật sự, mặc dù có thể lợi dụng âm mưu, thế nhưng lại không có một Triều Kính thứ hai cho hắn lợi dụng thay đổi chiến cuộc, hắn còn chưa có năng lực mạnh tới mức đứng vững trước quốc lực các nước.

Kích thích Triều Kính có tác dụng, phần lớn bởi vì Mông Sơn Minh có thực lực mạnh mẽ, có thể chiến thắng tuyệt đối. Hắn cũng chỉ phá hủy kỳ chiêu mà Trần Thiếu Thông chuẩn bị mà thôi.

Nếu như lúc đó quân đội của Mông Sơn Minh ngang bằng với Trần Thiếu Thông thì dù sử dụng cách nào đi nữa, Mông Sơn Minh cũng không thắng được.

Tại sao hắn lại có thể đồng ý yêu cầu của Tử Kim động đơn giản như vậy? Đó chính là bởi vì Nam châu có nguy cơ bị tấn công, mà thực lực của Nam châu có hạn, vào lúc này hắn không thể đắc tội thêm Tử Kim động được, mà hắn còn muốn nhờ thế lực của Tử Kim động dẫn dắt toàn bộ lực lượng của nước Yến hỗ trợ Nam châu nữa.

Chỉ khi Tử Kim động coi Nam châu là thuộc địa của mình thì Tử Kim động mới có thể dùng toàn lực hỗ trợ!

"Đạo gia!" Viên Cương đi tới cạnh Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn hắn ta, cũng biết hắn ta muốn nói gì. Hắn nhìn chằm chằm Viên Cương một lát rồi rút kiếm ra, đi về phía sâu của khu rừng.

Quản Phương Nghi và Viên Cương nhìn nhau, rồi đi theo sau.

Đi được một lát, Ngưu Hữu Đạo mới bình tĩnh mà nói: "Hồng Nương, thông báo cho Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn, toàn lực phối hợp với Vương gia, nghe theo mệnh lệnh của Vương gia. Sau đó mời Quỷ Mẫu nữa, hi vọng Quỷ Mẫu mang theo đám quỷ tu phối hợp với chúng ta. Còn về phía Độ Vân sơn, mặc dù bọn họ ở nước Triệu, cũng không tiện lắm, thế nhưng hiện tại tình hình của Nam châu rất nguy hiểm, hi vọng Vân Cơ có thể mang theo đám yêu quái Độ Vân sơn tới phối hợp. Nói cho nàng ta biết rằng chỉ cần bảo vệ được Nam châu thì ta sẽ trích một khối địa bàn từ Nam châu ra cho đám yêu quái Độ Vân sơn."

"Được!" Quản Phương Nghi gật đầu.

"Còn nữa." Ngưu Hữu Đạo gọi bà ta lại: "Nói cho Tư Dồ Diệu rằng hiện tại không phải lúc phân tranh, quân đội Kim châu và đệ tử Vạn Động Thiên Phủ cần phải thống nhất quản lý, Vương gia và Mông Sơn Minh đều thích hợp ra lệnh hơn, lúc này kẻ nào dám ngăn cản thì đừng trách ta độc ác!"

"Được rồi." Quản Phương Nghi đáp, lần này bà ta cũng không nói thêm cái gì nữa mà nhanh chóng hành động.

Ngưu Hữu Đạo dừng bước, quay người rồi nhìn chằm chằm vào Viên Cương: "Liên lạc với Hiểu Nguyệt các, thỉnh cầu bọn họ đi quấy rối về phương diện tình d.ục với quân đội nước Triệu, chỉ cần bọn họ có tác dụng thì điều kiện nào cũng có thể nói."

Lần này, hắn không thể ở phía sau điều khiển nữa, mà phải dùng tất cả lực lượng đang có trong tay tham dự vào chiến trường.

Trước khi đại quân của nước Yến tới trợ giúp, chỉ có thể dựa vào lực lượng của Nam châu để ngăn cản nước Triệu, Ngưu Hữu Đạo không thể không điều động người của mình đi ra trợ giúp.

Viên Cương gật đầu, nói: "Vậy chúng ta có đi tới tập hợp với Vương gia hay không?"

Ngưu Hữu Đạo hất cằm về phía đám người bên kia nói: "Lai lịch của cô ta ra sao? Còn phải hỏi nữa à?"

"..." Viên Cương bó tay rồi.

Chỗ tốt khi ổn định Tử Kim động rất rõ ràng, khi Nam châu gặp nguy hiểm thì Tử Kim động đã gấp rút điều động một nhóm cao thủ, dùng phi cầm bay nhanh tới hỗ trợ Nam châu, nếu không có nhóm người này thì Nam châu rất khó ngăn cản lực lượng tu sĩ của nước Triệu.

Sau đó Cung Lâm Sách lại đứng tại lập trường nước Yến thuyết phục Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn điều động thêm một nhóm cao thủ tới Nam châu hỗ trợ.

Sau khi nhóm lương thực mà nước Vệ được chuyển tới nước Yến thì cũng là do Cung Lâm Sách thuyết phục Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn, để lại một nửa số lương thực cho Nam châu, cung cấp lương thực cho Nam châu chiến đấu.

May mắn là bên nước Yến còn có tu sĩ của ba quốc gia là Tấn, Vệ, Tề hỗ trợ, mặc dù tu sĩ của nước Tấn đều là hạng người vớ vẩn.

Nước Triệu là Đại đô đốc Bàng Đằng, nước Yến là Dung Thân vương Thương Triêu Tông, cả hai dẫn quân chém giết rất mãnh liệt và hào hùng.

Đối mặt với số lượng quân đội khổng lồ, tu sĩ mạnh mẽ của nước Triệu.

Thương Triêu Tông không hoảng loạn chút nào, tập trung Nam châu, Kim châu và lực lượng các bên tới hỗ trợ tạo nên lực lượng chống lại nước Triệu rất mạnh mẽ, không nhường chút nào, ngươi cướp ta thì ta cũng phải cướp lại. Thể hiện tinh thần tử chiến tới cùng, không thể để nền tảng xây dựng đã lâu tại Nam châu bị hủy diệt.

Nam châu liên tục được xây dựng, các công trình dân sinh tại đây thật vất vả mới có được cơ sở như ngày hôm nay, xây dựng lên rất khó khăn, đó chính là tâm huyết của rất nhiều người. Thế nhưng nếu muốn hủy diệt lại rất dễ dàng, nếu bị hủy thì lại phải xây dựng lại từ đầu.

Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ. Đối mặt với gần hai triệu đại quân của nước Triệu thì Thương Triêu Tông đứng trước quân đội mình, hét với giọng đau xót: Bảo vệ Nam châu! Bảo vệ Đại Yến! Bảo vệ quốc gia!

Tướng sĩ Nam châu huyết chiến, rất nhiều tướng sĩ đều nhuộm máu sa trường, không thể thống kê được đã có bao nhiêu máu và nước mắt chảy xuống nơi đây.

Không chỉ hai triệu quân đội đang chiến đấu, mà nước Triệu rất hùng hổ tập kết thêm hai triệu quân đội đang trên đường tới nơi đây, quyết tâm san bằng cả Nam châu!

Nước Vệ và nước Tề cùng nhau chỉ trích nước Triệu, thế nhưng vô dụng. Nước Triệu cũng đã tập kết hai đoàn quân cắm tại biên giới nước Vệ và Tề. Mặc dù nước Tấn cũng vờ vịt chỉ trích nước Triệu, thế nhưng nước Triệu lại biết, chỉ cần nước Tấn vẫn ở phía sau nhìn chằm chằm vào nước Vệ và Tề thì hai nước này cũng không dám dùng quá nhiều quân đội đi hỗ trợ.

Về phần nước Yến, khi biết được Nam châu bị xâm lược thì tám mươi ngàn thiết kỵ Nam châu đang chinh phạt phía đông cũng vội vàng đi ngày đi đêm trở lại.

Khi biết được Thương Triêu Tông đang ở tiền tuyến dùng ít địch nhiều, Mông Sơn Minh cảm thấy rất tức giận, tổng động viên toàn quân, rồi hạ lệnh: Đánh tới nước Triệu, diệt Triệu!

Ông dẫn hai triệu đại quân từ nước Tống trở về Nam châu, muốn quyết một trận tử chiến với nước Triệu!

Còn nước Hàn, khi thấy nước Triệu và nước Yến chuẩn bị chiến tranh thì biết rằng mục đích đã đạt tới, liền bí mật cầu hòa với nước Yến.

Tại sao lại phải bí mật cầu hòa? Bởi vì nếu công khai thì lại không thể ăn nói với nước Triệu.

Mặc dù nước Yến biết được điều này nhưng vẫn rất vui vẻ, bởi vì quyết chiến tại hai chiến trường cũng không phải là chuyện đơn giản, nên cũng bí mật ngừng chiến với nước Hàn.

Mặt ngoài thì hai bên vẫn đang đánh, thế nhưng cũng chỉ giả vờ mà thôi, phần lớn quân đội nước Hàn đều thay đổi phương hướng, lao tới nước Tống, chỉ có để lại một bộ phận nhỏ ở lại.

Quân đội điều động với quy mô lớn như vậy, không thể lừa gạt được người có tâm, nước Triệu rất nhanh cũng đã biết được hướng đi của quân đội nước Hàn, cũng đứng ra chỉ trích!

Nước Hàn lại lấy cớ rằng nước Tống tấn công nước Hàn, sự thật thì ở biên giới nước Tống, quân đội nước Hàn chủ động khiêu khích, còn quân Tống chỉ bị ép phải đánh trả.

Mặc dù biết được bị nước Hàn lừa, thế nhưng nước Triệu đang trong tình trạng đâm lao thì phải theo lao.

Hoàng đế Hải Vô Cực ép hết các âm thanh phản đối xuống mà hạ lệnh tấn công Nam châu, nếu không thể giải quyết hết quân đội Kim châu mà đã rút lui, vậy những tổn thất của quân đội phải làm sao? Trước khi tấn công thì đã phải nghĩ hậu quả này, đây cũng là nguyên nhân trước đó triều đình nước Triệu phản đối tấn công Nam châu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play