Thương Triêu Tông muốn suất lĩnh nhân mã kỵ binh Nam Châu khẩn cấp chạy về Nam Châu. Nam Châu không có Đại tướng chủ trì cục diện, y và Mông Sơn Minh nhất định phải có một người trở về, cuối cùng vẫn quyết định để Thương Triêu Tông quay về.

Nguyên nhân quan trọng nhất là Mông Sơn Minh khống chế chư hầu các phương tương đối tốt. Thứ hai là, một khi Mông Sơn Minh đi Nam Châu, Thương Triêu Tông ở lại rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Có thể triều đình sẽ hạ độc thủ với y lần thứ hai.

Đã liên hệ trước với Ngưu Hữu Đạo, nhân mã Nam Châu vừa rời đi, hắn lập tức phái phi cầm cỡ lớn tới tiếp ứng, trước hết đưa Thương Triêu Tông trở về Nam Châu toạ trấn chỉ huy công việc ứng chiến, kỵ binh nhân mã sẽ tiếp tục hành quân theo sau.

Thấy Hoàng Liệt đi vào, Mông Sơn Minh nói: “Hoàng Chưởng môn tới thật đúng lúc. Vương gia đang muốn quay về Nam Châu, làm phiền Đại Thiện Sơn hộ tống”

Sắc mặt Hoàng Liệt tối đen, hỏi lại: “Vì sao lại cho nhân mã Kim Châu tiến vào Nam Châu? Chuyện lớn như vậy sao trước đó không thương nghị với Đại Thiện Sơn?”

Mông Sơn Minh và Thương Triêu Tông nhìn nhau, hỏi: “Có gì không ổn sao?”

“Các ngươi đừng có nói với ta là không biết tình huống hiện tại của Nam Châu! Chẳng lẽ các ngươi không biết, chỉ có không cho Kim Châu đường lui, nhân mã Kim Châu mới có thể liều chết chống cự với nhân mã nước Triệu sao? Giờ thì tốt rồi, Kim Châu chưa trở thành lực lượng chặn đánh tuyến đầu của ta, mà còn trốn ngược lại Nam Châu ta. Nam Châu ta lại thành che chở cho Kim Châu. Che chở sao? Chúng ta đã cho nước Triệu một cái cớ tuyệt hảo để tấn công Nam Châu! Bây giờ bên nước Triệu đang kêu gào lệnh cưỡng chế Nam Châu lập tức thả nhân mã Kim Châu ra, nếu không sẽ tương đương đối kháng với cả nước Triệu kia kìa. Chẳng lẽ các ngươi không nghĩ tới hậu quả này sao?”

Thương Triêu Tông nói: “Hoàng Chưởng môn, dù sao Kim Châu cũng là minh hữu của Nam Châu, tương giao nhiều năm, gắn bó như môi với răng, không phải quan hệ lợi dụng nhất thời, há có thể không màng tín nghĩa, thấy chết không cứu?”

Hoàng Liệt tức giận, thở hồng hộc dậm chân: “Ta nói ngài đó Vương gia, ngài hồ đồ quá. Vậy cũng phải cứu được chứ. Chuyện đến nước này, nói minh hữu gì đó chỉ là lừa mình dối người thôi! Vương gia, Mông Soái, chuyện bây giờ vẫn còn có thể vãn hồi, xin hai người lập tức hạ lệnh đuổi nhân mã Kim Châu cút khỏi Nam Châu. Nếu không chủ động rút khỏi thì uy hiếp sẽ liên thủ với nước Triệu tiêu diệt bọn họ. Bọn họ sẽ không dám không rút lui! Về chuyện bọn họ đi đâu, chúng ta đâu cần quan tâm., chỉ cần không ở tại Nam Châu ta là được!”

Những chuyện khác đều dễ nói, thế cục hiện giờ đã uy hiếp trực tiếp đến lợi ích của Đại Thiện Sơn của lão. Lão không thể không nóng nảy.

Thương Triêu Tông: “Việc này..sợ là Đạo gia sẽ không đồng ý!”

Hoàng Liệt cười lạnh: “Ha ha, lại là Ngưu Hữu Đạo. Ta biết ngay đây là chủ ý của hắn mà. Vương gia, Ngưu Hữu Đạo cho Kim Châu đường rút lui là vì tư tâm của hắn. Hắn vẫn muốn tìm mọi cách nắm quyền đàm phán với Kim Châu, muốn mình là nhân vật không thể thay đổi trong thế cân bằng giữa Kim Châu và Nam Châu, là để bảo vệ lợi ích của chính mình. Đúng sai ngay trước mắt, há có thể để cho tư tâm của hắn quấy phá? Nam Châu có bề gì, hắn có thể chạy được ngay, còn chúng ta thì sao? Bọn thủ hạ đông đảo biết chạy đi đâu?”

“Hoàng chưởng môn, không nên gấp!” Mông Sơn Minh khoát tay nói: “Chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu. Quyết định cho nhân mã Kim Châu lui về cảnh nội Nam Châu cũng không phải do một mình Đạo gia định ra. Trước khi quyết định xuất binh đông chinh, ở Nam Châu, ta đã nói chuyện với Đạo gia ở Mao Lư Sơn Trang, đã dự đoán được nước Triệu có thể sẽ ra tay với Kim Châu, khi đó, đã chuẩn bị sẽ để cho Kim Châu lùi về Nam Châu. Để cho nhân mã Kim Châu lùi về Nam Châu không chỉ tốt cho Kim Châu mà còn là tốt cho Nam Châu!”

“Vì sao lại tốt cho Nam Châu? Mông soái, ngươi đang nói đùa ta hay đang lừa gạt ta đấy?” Hoàng Liệt trầm giọng hỏi lại, sắc mặt cực kỳ khó coi. Rõ ràng đối phương thà chết cũng không hối cải, không để ý đến lợi ích của Đại Thiện Sơn.

Mộng Sơn Minh đi ra ngoài dặn người trông coi không cho ai tới gần, sau đó mới ra hiệu cho La Phục đẩy mình tới trước địa đồ, cầm gậy chỉ chỉ vị trí của Nam Châu và Kim Châu: “Năm xưa Vương gia thoát hiểm từ Kinh thành chỉ có mấy trăm tuỳ tùng, sau đó mới mượn binh ở quận Quảng Nghĩa, đặt được chân ở huyện Thương Lư, đã khiến Bệ hạ kiêng kỵ. Chỉ vì Bệ hạ có ý định khác nên mới chưa động đến Vương gia. Đợi khi địa bàn của Vương gia mở rộng, bao gồm cả hai quận, thì đã động đến sát tâm của Bệ hạ, bằng vào thế lực của Vương gia thì không thể ngăn cản.”

Ông ta chỉ vào Kim Châu: “Vương gia có thể đặt chân là vì được Kim Châu ủng hộ. Bên trong có Thiên Ngọc Môn và giao hảo với ba phái lớn của nước Yên tạo áp lực lên triều đình. Thêm nữa, triều đình không muốn làm lớn chuyện với Kim Châu nước Triệu, sợ bốc lên quốc chiến, chỉ là hai quận, triều đình không để vào mắt, cũng vì vậy nên mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua. Tới khi Vương gia lấy được Nam Châu, thế cục đột biến, cái tật ngày xưa đã thực sự trở thành hậu hoạn, triều đình khó mà ngăn được lòng sát phạt.”

“Lúc này, thế lực của Kim Châu và Nam Châu tương đương nhau, thực sự trở thành liên minh dựa vào nhau mà sống, dù là nước Triệu động vào Kim Châu hay nước Yên muốn động vào Nam Châu cũng phải đối mặt với tình thế hai châu liên thủ đối kháng. Hai nước, dù bên nào muốn ra tay cũng phải trả một cái giá cực lớn. Xem hậu quả từ phản loạn tại một Thương Châu cũng có thể thấy được phần nào, huống chi là hai châu liên thủ? Với thế cục trước mắt, có thể kéo dài quan hệ lợi ích tương hỗ như vậy với cả hai bên đều có lợi. Đúng như Vương gia vừa nói, hai châu tương giao đã nhiều năm, gắn bó như môi với răng, không phải quan hệ lợi dụng nhất thời. Một phương gặp nạn, phương kia không thể thấy chết không cứu.”

Hoàng Liệt: “Mông soái, những lời này ta hiểu, ngươi nói hay không cũng vậy. Mấu chốt là trước mắt này. Trước mắt, thân mình còn khó mà lo được, lấy gì mà lo cho Kim Châu?”

Mông Sơn Minh cầm ngang gậy, thở dài: “Hoàng Chưởng môn, ta đã chỉ rõ lợi hại trong việc bảo đảm quan hệ với Kim Châu. Nếu nói trước mắt, với tình huống thực tế trước mắt, Hoàng Chưởng môn thực sự cho rằng chúng ta giao nhân mã Kim Châu cho nước Triệu, nước Triệu thực sự sẽ không ra tay với Nam Châu sao? Dưới đại thế, nếu nước Triệu đã muốn xuất binh với nước Yên, chúng ta giao ra binh mã Kim Châu, nước Triệu vẫn sẽ xuất binh. Trường hợp nước Triệu không muốn dụng binh với nước Yên, nếu không muốn làm lớn chuyện, bọn họ thu phục Kim Châu, dù chúng ta chứa chấp nhân mã Kim Châu, bọn họ cũng không dám tuỳ tiện bốc lên chiến sự với nước Yên.”

Hoàng Liệt trầm mặc.

“Lúc trước, sau khi bàn bạc vấn đề này với Đạo gia, có được kết luận này, chúng ta mới có dự định thu nhận nhân mã Kim Châu. Khi đó, nhân mã Nam Châu ta chuẩn bị đông chinh, lực lượng phòng thủ của Nam Châu không đủ, không thể không phòng nước Triẹu. Minh hữu Kim Châu coi như đứng đầu nguy hiểm vì Nam Châu. Nếu Kim Châu không ngăn được thế công của nước Triệu mới thấy được hiệu quả của quyết sách này của chúng ta.”

Ông ta lại gõ gõ gậy vào nước Triệu: “Nếu nước Triệu khăng khăng muốn tấn công nước Yên, Nam Châu ta đứng mũi chịu sào. Lúc này, tinh nhuệ Nam Châu còn đang chinh chiến bên ngoài, tinh nhuệ của Đại Thiện Sơn cũng theo quân, khó mà nhanh chóng rút về tiếp viện. Mà lần này chiến tranh với nước Tống, Nam Châu ta cũng tiêu hao rất nhiều vật tư trợ giúp, tài nguyên của Nam Châu không thể duy trì được một trận đại chiến nữa.”

“Nếu lúc này Nam Châu không để ý an nguy giữ tín nghĩa minh hữu, Kim Châu sẽ cảm động đến rơi nước mắt. Nam Châu đã được Kim Châu coi là đường lui, thế lực của Kim Châu gần như chuyển rời khỏi Kim Châu hết rồi, phần lớn vật tư đều vận chuyển đến Nam Châu, đồng thời, đại bộ phận nhân mã Kim Châu cũng lùi về Nam Châu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play