Mông Sơn Minh có thể đoán được nhất định nước Hàn đã bí mật cấu kết với nước Triệu. Nước Triệu xuất binh với nước Yên đã là lửa xém lông mày. Ông ta chỉ có thể cài Ngô Công Lĩnh vào trong nước Tống, lừa người minh hữu này ra để hoá giải uy hiếp cho phía bắc nước Yên, tập trung lực lượng đối phó với nước Triệu.

Ông ta sẽ không mặc kệ an nguy của minh hữu, cũng không thể để cho nước Hàn thoải mái phát triển, nhưng lúc này chỉ có thể để cho nước Tống chịu thiệt trước để kìm chân nước Hàn. Ông ta nhất định phải tranh thủ nắm lấy quyền chủ động về chiến lược cho nước Yên, không thể rơi vào cục diện ứng phó bị động.

Nếu thực sự không được, vậy chỉ có thể để nước Hàn chiếm nước Tống. Chí ít là để cho nước Yên tranh thủ chút thời gian cho nước Yên thở dốc, sau đó mới đối phó với uy hiếp của nước Hàn.

Hành động của Ngô Công Lĩnh đã chọc giận nước Tống, bị nước Tống giận dữ mắng mỏ bội bạc.

Nhưng Ngô Công Lĩnh chẳng quan tâm. Ngươi mắng cứ mắng, ta làm cứ làm, được thế lực tu hành của nước Hàn ủng hộ, y không sợ. Nước Tống có bắt được y cũng không làm gì được.

Nước Tống đập nồi, Kim Tước cũng nổi giận. Trước đó, quả nhiên y đã đoán trúng, đứa cháu trai này vậy mà dám lừa mình cấu kết với Mông Sơn Minh, mà còn dám đồng thời cấu kết với nước Tống. Hai chân mà dám nghĩ dẫm ba thuyền, dẫm nổi sao?

Ngô Công Lĩnh không cần giải thích gì, lý do rất đơn giản thôi. Các ngươi đều lợi dụng ta, còn không cho ta tự vệ sao? Thấy ta diễn tốt không?

Thế cục đã đến nước này, tất cả âm mưu đều thành dương mưu, tất cả đều như nước chảy thành sông, chỉ có thể thuận thế mà làm, Kim Tước cũng chỉ có thể nhịn Ngô Công Lĩnh.

Mông Sơn Minh không để ý đến việc Ngô Công Lĩnh bán mình. Hiện giờ ông ta cũng không làm được gì Ngô Công Lĩnh.

Tóm lại, Kim Tước đã đạt được mục đích, Mông Sơn Minh cũng đã đạt được mục đích. Ngô Công Lĩnh cũng lấy được quyền lên tiếng ở một số vấn đề mấu chốt.

Từ đầu tới cuối, Kim Tước vẫn đứng vững áp lực, nước Hàn vẫn chắc chắn, tiến có thể công, lui có thể thủ, ổn định vị thế bất bại. Mông Sơn Minh đã nghịch thế lật bàn ngăn cơn sóng dữ cho nước Yên, tạm thời ổn định trận cước. Ngô Công Lĩnh, ban đầu là thuận thế, sau lại lâm vào tuyệt cảnh, về sau mới thoát khỏi nguy cơ.

Các thế lực lớn giao phong, thế lực nhỏ chỉ cấuinh, các nhân vật lớn nhỏ đều toả sáng, người hiểu chuyện chỉ nhìn mà thở dài!

Có điều, có bên thắng tất phải có bên thua. Nước Tống chính là bên thua đó, nhưng thực sự thua là bách tính phía sau các nước giao chiến.

Binh giả là đại sự quốc gia, nơi sống chết, cửa tồn vong, không thể không giết!

Vì mắc phải sai lầm về chiến lược mà nước Tống thu hoạch được quả đắng khó mà nuốt xuống.

Khi Mông Sơn Minh đang mòn mỏi chờ lương thảo trợ giúp của nước Vệ, bên nước Triệu có động tĩnh lạ, nhân mã bắt đầu tập kết.

Với nước Yên, lại một trận mưa gió nữa nổi lên.

Là nơi đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm, Kim Châu ở nước Triệu liên tiếp gửi tin cầu viện, cầu Thương Triêu Tông lập tức hồi binh chi viện.

Ngưu Hữu Đạo cắt đứt gần hết liên hệ với bên ngoài, Vạn Động Thiên Phủ không thể liên hệ với hắn, chỉ đành qua Thương Triêu Tông, nhắn chiến sự ở nước Tống đã hoàn tất, thỉnh cầu hắn nể mặt minh hữu mà mau chóng qua Nam Châu.

Nhưng nơi này cách Nam Châu rất xa, không phải nói đến là đến ngay được.

Phát hiện ra điều không ổn, nước Vệ và nước Tề lập tức khẩn cấp tạo áp lực với nước Triệu, cảnh cáo nước Triệu không nên làm bừa!

Đúng lúc này, bắc bộ nước Yên xuất hiện kịch biến!

Đột nhiên nước Hàn phát động tấn công kịch liệt nhằm vào nước Yên. Không sai. Là nhằm vào nước Yên! Chứ không phải nước Tống!

Thương Triêu Tông đã dự tính chuẩn bị trước, một khi chiến tranh xảy ra, Thiệu Đăng Vân sẽ lập tức được bổ nhiệm làm Đại Tướng quân bắc chinh, toàn diện thống ngự nhân mã Bắc Châu phối hợp cùng nhân mã triều đình ở Bắc Châu tác chiến với nước Hàn.

Triều đình nước Yên rất không vừa lòng, vẫn chỉ là lo lắng Thiệu Đăng Vân sẽ đưa binh mã triều đình đi chịu chết.

Nhưng quyết định của Thương Triêu Tông lại được ba phái lớn toàn lực ủng hộ. Có một số việc, ba phái lớn nước Yên sẽ thoả hiệp với triều đình, có một số thì không, ví như để triều đình phái ra người không đáng tin để chỉ huy tác chiến. Nhân mã của Thương Triêu Tông đã dùng thực lực để chứng minh bản thân, được ba phái lớn ủng hộ.

Thương Kiến Hùng nổi giận lôi đình, ba phái lớn ủng hộ Thương Triều Tông như vậy khiến cho lão sợ hãi!

Nhưng điều khiến cho lão vui mừng giải lo là nước Tống đưa mỹ nhân tới.

Mới đầu, lão chỉ nghĩ đưa nàng ta vào hậu cung rồi giết để trả nỗi sỉ nhục phải giết hậu cung, chuyển sỉ nhục sang cho Tống Hoàng, ai ngờ, mỹ nhân tới tay lại là giai nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Có được nàng, Thương Kiến Hùng thầm khen mình may mắn, thậm chí còn ẩn ẩn cảm thấy, giết những người trong hậu cung kia mà đổi được nàng cũng không thiệt. Dù thế cục trước mắt như vậy nhưng lão vẫn không nhịn được mà liên tục sủng hạnh. Cuối cùng, ngay cả Đồng Mạch cũng không nhịn được mà phải khéo léo khuyên bảo, phải lấy quốc sự làm trọng, nhắc lão cẩn thây đây là mỹ nhân kế của nước Tống.

Mà Thiệu Đăng Vân cũng không hổ là lão tướng kinh nghiệm sa trường, không phụ sự mogn đợi của mọi người, áp chế được ngay phong mang tiến công của quân Hàn.

Dù nước Hàn không toàn lực tấn công, nhưng thế công liên tiếp gặp khó, Kim Tước giật mình, coi trọng Thiệu Đăng Vân thêm mấy lần, nghĩ may mà đã có chiến lược trước, nếu thực sự tấn công nước Yên, sẽ phải bỏ ra cái giá lớn.

“Đây là đánh nghi binh. Mục đích của Kim Tước rất đơn giản, đánh nước Yên, hấp dẫn chủ lực nước Yên, để cho nước Triệu thấy có cơ hội chiếm tiện nghi, cho nước Triệu an tâm, thúc đẩy nước Triệu xuất binh. Một khi nước Triệu xuất binh, bị cuốn vào, Kim Tước sẽ thu thế công, chuyển sang nước Tống…”

Mông Sơn Minh ngồi trước địa đồ, phân tích ý đồ thế công của nước Hàn với bọn Thương Triêu Tông.

Cung Lâm Sách đứng ngoài quan sát cẩn thận lắng tai nghe, ngẫm lại thế cục nước Yên sau chiến sự bắt đầu loạn. Mặc kệ thắng thua, dù là Mông Sơn Minh, Kim Tước, La Chiếu, hay Ngô Công Lĩnh hay đám Trương Hổ, các đại nhân vật liên tục tới lui giao phong.

Xem khả năng nhạy cảm về thế cục chiến trận, dự đoán nguy hiểm, điều hoà sĩ khí quân tâm, còn có khả năng ứng biến khản cấp của họ, nghĩ lại nếu là mình, ông ta chỉ có thể thở dài.

Lão vốn con thường người ta, tới khi tự lên chiến trận, tự mình cảm nhận khoảng cách, y mới cảm nhận được cái gì gọi là nghề nào cũng có chuyên gia.

Chiến tranh, tuyệt không đơn giản chỉ là nhận tin thắng thua cuối cùng như trước kia ông ta vẫn thấy, điều khiển thiên quân vạn mã, lúc nào tiến, nơi nào lùi, lớn như chặt khô bỏ hỏng, nhỏ như thấy hở thêm kim. Càng kinh khủng hơn chính là chèo chống tiếp tế hậu cần, đây tuyệt đối là việc người ngàoi không thể tưởng tượng được, thậm chí còn hao tổn tinh thần hơn cả giao chiến trực tiếp.

Tận mắt nhìn thấy, tự thân cảm thụ rồi mới hiểu được, một trận chiến, thao tác tổng hợp tuyệt đối cực kỳ tinh tế, thực sự là một môn nghệ thuật, so ra, tu luyện theo công pháp tinh diệu còn đơn giản hơn. Ai có thể tin nổi mấy lão già thô tục này lại làm tốt chứ?

Tu luyện chỉ cần có căn cơ tốt là có thể luyện, không cần quá nhiều đầu óc, tu vi đi lên, là có thể chen vào các môn phái. Mà những người có kinh nghiệm thực chiến, chỉ huy chiến tranh lại là những người được giữ lại sau vô số lần đào thải của tử vong.

Cung Lâm Sách cảm khái thật sâu. Ông ta nhớ lại những bộ hạ cũ của Ninh Vương đã bị triều đình giế.t chết kia mà thấy tiếc tiếc. Những tổn thất này, đâu phải chỉ cần thời gian và tài nguyên là có thể bù đắp? Đều cần phải trải qua rèn luyện, thực chiến máu lửa, qua nhiều lần đào thải mới có thể xác nhận có đạt tiêu chuẩn không…

Với phán đoán ban đầu về ý đồ của Kim Tước, bên này chuyển đạt cho Thiệu Đăng Vân phụ trách chiến sự phương bắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play