Với Thương Triều Tông mà nói, có thêm nhiều lễ vật mấy đi nữa cũng không thể giơ cao đánh khẽ với quân Tống, nhất định phải đạt được mục đích chiến lược cuối cùng của bên này. Y sẽ không cho Tống quốc cơ hội châm ngòi giữa y và triều đình.
Tin này khiến Ngưu Hữu Đạo đọc xong dở khóc dở cười, hắn nếu muốn lấy vợ thì có lấy công chúa hay không phải công chúa với hắn mà nói có ý nghĩa gì sao?
Lúc này cười khổ lắc đầu nói: “Trả lời vương gia, ta không có hứng thú.”
Viên Cương ở bên đưa tay rút thư trên tay Ngưu Hữu Đạo đọc.
Quản Phương Nghi bên cạnh đọc xong tin tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt không vui nói: “Đúng là buồn cười, nữ nhân chúng ta lại trở thành vật phẩm đàm phán giữa hai nước. Vị hoàng đế Thương Kiến Hùng này có còn biết xấu hổ không? công nhiên yêu cầu nữ nhân của người khác, còn dùng lời lẽ đẹp đẽ hòa thân, đây là việc vua một nước nên làm sao? Nữ nhân trêu ai ghẹo ai, lại bị xem là vật phẩm tặng tới tặng lui, buồn cười, hoang đường, vô sĩ!”
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Giữa các nước, chuyện thân qua và thân lại còn ít sao? Thái hậu Triệu quốc Thương Ấu Lan sao lại gả đến Triệu quốc? Bởi vì quân Tống tiến đánh, hậu cung Thương Kiến Hùng bị giết nhiều như vậy, có cơ hội, Thương Kiến Hùng còn không phải đang rửa nhục, gả lại cái mối nhục này đi sao?”
Quản Phương Nghi châm chọc nói: “Chiếm được nữ nhân của Mục Trác Chân là thể rửa nhục rồi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Cẩm y ngọc thực, ngàn vạn sủng ái dồn một thân, hưởng dụng tài lực của cả một nước, quốc nạn đến đầu, trách nhiệm e khó thoát, người muốn mang vương miện tất nhiên phải chịu gánh nặng rồi!”
Quản Phương Nghi: “Đàn ông các ngươi không một ai tốt!”
“Ầy... Sao lại vơ đũa cả nắm vậy, chuyện này liên quan gì tới ta? Ta trong sạch mà?”
“Vậy người còn nói đạo lý gì như lẽ đương nhiên đấy?”
“Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”
“Trong lòng người đang nghĩ như vậy, nếu người là hoàng đế cũng sẽ làm như vậy không phải? Vô sỉ!”
“...”
Viên Cương không chịu được phương thức giao lưu khi thì oan gia, khi thì liếc mắt đưa tình của hai người, quay người rời đi.
Trở lại trong rừng sâu, nhìn thấy người đứng dưới cây thì lại dừng bước, trong đầu xuất hiện hình ảnh ở Bạch Vân Gian, chạy trốn trong sa mạc, nàng ta không chút sức lực dựa vào ngực mình bắt hắn ta đừng quên tên của nàng ta là Bạch Tô, thời khắc khép quan tài lại đó.
“Tô Chiếu” đứng dưới tàng cây, đứng tựa vào cây đại thụ.
Không có thứ gì chống đỡ e là nàng ta không thể đứng vững, tu sĩ đã hạ cấm chế trên người nàng ta làm chân tay nàng ta mềm nhũn khó chạy thoát, hơn nữa còn có tu sĩ theo dõi sát.
Trên mặt nàng ta thỉnh thoảng lại toát ra tia sầu lo, đôi mắt sáng nhìn về phía sông Đông Vực.
Hướng di chuyển của bên này nàng có thể phân biệt được, đang di chuyển đến Yến quốc, hẳn là cách sông Đông Vực không xa.
“Rốt cuộc cô tên gì?”
Tiếng hỏi quen thuộc khiến nàng ta lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Viên Cương đứng trước mặt, nàng ta vẫn bình tĩnh cắn chết cái tên đó. “Tô Chiếu!”
Nàng ta không biết dung mạo của nàng ta nói mình tên Tô Chiếu có ý nghĩa như thế nào với Viên Cương. Viên Cương đột nhiên ra tay, bóp lấy cổ nàng ta, giọng trầm thấp mang theo phẫn nộ: “Nói! Ngươi tên thật là gì?”
Cổ bị bóp, sức của hắn ta lại lớn như vậy thì sao nói ra được, “Tô Chiếu” đánh vào cánh tay hắn ta nhưng không giãy dụa ra được, bị bóp cho mặt đỏ bừng, sắp tắt thở.
Nhưng cuối cùng Viên Cương vẫn không để cho nàng ta tắt thở, buông tay thả nàng ta ra.
“Tô Chiếu” dựa vào cây đại thụ sau lưng, không chút sức lực trượt xuống ngồi dưới gốc cây, sờ cần cổ trắng nõn thở hổn hển, đợi thở hổn hển xong lại nhướn mắt nhìn nam nhân cao lớn trước mặt: “Ta nói ta tên Tô Chiếu, ngươi có hỏi thế nào ta cũng tên là Tô Chiếu!”
Viên Cương cúi người, chậm rãi ngồi xổm trước mặt nàng ta, đường đường chính chính nói: “Chỉ cần ngươi nói ra lai lịch thân phận thật, chỉ cần xác định ngươi vô hại với chúng ta ta sẽ thả ngươi đi, ta nói được làm được!”
Trong mắt “Tô Chiếu” lộ ra tia mỉa mai, nàng ta không thể nói ra thân phận thật, cận kề cái chết cũng sẽ không nói ra, nàng ta sẽ không để mình trở thành ngược điểm để người khác áp chế trong tay, nàng ta gằn từng chữ: “Ta chỉ nhớ mình tên Tô Chiếu, sau khi bị ngươi đánh, đầu óc đã hồ đồ, không nhớ nỗi lai lịch và thân phận của mình.”
Trong mắt Viên Cương có lửa giận, phát hiện nữ nhân này thật sự là không biết trời cao đất rộng, thật sự cho rằng cắn chết không hé miệng Đạo gia sẽ không cách nào cạy ngươi mở miệng sao? Trong lời của Đạo gia thậm chí đã lộ ra ý định thật sự nếu cứng học quá, có thể mượn Khổ Thần đan của Hiểu Nguyệt các dùng thử, nhưng hắn ta đã cản lại.
Hắn ta biết Đạo gia và Hiểu Nguyệt các có quan hệ hợp tác, mượn dùng Khổ Thần đan căn bản không thành vấn đề.
Hắn ta đã từng nếm thử tư vị Khổ Thần đan, biết sự kinh khủng của độc dược kia, Khổ Thần đan là gì? Tức là nỗi khổ ngay cả thần tiên cũng không chịu nỗi.
Càng đáng sợ chính là, giải dược cũng không trị được tận gốc, một khi đã hưởng qua tư vị đau khổ này, sự đau khổ đáng sợ đó sẽ đi theo cả đời như bóng với hình.
Mặc dù hắn ta vượt qua được kiếp này, nhưng hắn ta không thể nào giúp nữ nhân này vượt qua một kiếp này.
Hắn ta cũng không cách nào nói với nữ nhân này sẽ dùng Khổ Thần đan đối phó với nàng ta, không thể nói, nói ra sẽ lộ quan hệ của Đạo gia và Hiểu Nguyệt các.
Nỗi khổ tâm của hắn ta, nữ nhân này không hiểu khiến hắn ta rất phẫn nộ: “Ngươi có biết, không thể xác định ngươi có vô hại với chúng ta không, ta sẽ không thể nào tha cho ngươi! Ngươi càng không nói càng chứng có ngươi có thể có hại, ngươi càng không thoát thân được, biết hay không?”
“Tô Chiếu” haha nói: “Rơi vào tay các ngươi rồi ta không hề trông mong các ngươi có thể buông tha ta.”
Viên Cương phẫn nộ nói: “Ta khách khí với ngươi là vì không muốn lạm sát kẻ vô tội, đừng ép ta!”
“Tô Chiếu” châm chọc nói: “Loại người như các ngươi mà cũng quan tâm có lạm sát kẻ vô tội hay không sao? Nghe ngươi nói vậy, có phải ta còn phải cảm ơn ngươi vì ngươi đã bắt ta không? Haha, không làm khó ngươi đâu, muốn chém giết muốn róc thịt gì đó thì cứ tự nhiên!”
Viên Cương đột nhiên đứng lên, khoát tay cầm chuôi Tam Hống đao sau lưng, một đạo hàn quang như tấm lụa, đao chém xuống.
“Tô Chiếu” nhắm hai mắt lại, nghển cổ đợi giết.
Cảm nhận được đao phong đánh tới, lại mãi chưa có kết quả, “Tô Chiếu” chậm rãi mở hai mắt ra, chỉ thấy thanh đại đao treo trước cổ mình lại từ từ buông xuống.
Nàng ta chớp chớp đôi mắt sáng, cảm nhận thấy sự do dự của Viên Cương.
Trải qua mấy ngày nay giằng co, trong lòng nàng ta cũng dần dần tò mò, giết mình thần không biết quỷ không hay, sao lại khó ra tay đến mức đó.
Nàng ta cũng cảm nhận được, những người khác đối với mình cũng không hề có thiện ý, đoán chừng có giết mình cũng chẳng để tâm, chỉ có người trước mặt là để nàng ta sống đến hôm nay.
Ánh mắt lóe lên, nàng ta đột nhiên hỏi: “Có phải có nữ nhân tên “Tô Chiếu” trông rất giống ta? Là nữ nhân của ngươi? Có phải nàng đã chết rồi không?”
Nàng ta không ngốc, từ vài dấu hiệu rất rõ ràng, nàng ta đã nhìn ra chút mánh khóe, đã có chút phán đoán.
Viên Cương không nói gì, cầm đao lên dứt khoát quay người rời đi.
Hình như bị mình đoán trúng rồi, “Tô Chiếu” tò mò nhìn bóng lưng Viên Cương rời đi.
...
Tân châu, trong một đình viện lịch sự tao nhã, xung quanh yên tĩnh không thấy người, Huệ Thanh Bình mặc bộ đồ trắng chậm rãi bước đi.
Đi đến trước cửa phòng, Huệ Thanh Bình dừng bước ở bậc thang rất lâu nhưng cuối cùng vẫn cất bước tiến vào.
Gian ngoài không người, trong căn phòng rèm châu rủ xuống có một người đang chờ bà ta, một người đàn ông mặt râu quai nón, mặc nội sam mỏng, một chân trần gác trên giường, nửa tựa vào đầu giường, một tay cầm vò rượu ngon, miệng đang chậm rãi nhấp rượu trong vò.
Không phải ai khác, chính là Ngô Công Lĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT