La Chiếu đưa tay đẩy ra, từ chối không xem: “Bây giờ truy cứu cái này còn có tác dụng gì nữa?”



Trong phủ thừa tướng nước Tống, Tử Bình Hưu khuôn mặt trầm tĩnh ngồi ngay ngắn ở phía trên, Cổ Vô Quần đứng ở một bên, dưới cằm đã mọc ra râu mới.

Ba tên tu sĩ đứng dưới, ba tên tu sĩ đào thoát từ chiến trường, một trong ba đã bị mất một cánh tay, đang khai báo cho Tử Bình Hưu.

Cho dù tình hình chiến đấu đã báo cho triều đình biết trước, nhưng bên này vẫn muốn báo cáo chi tiết tình hình cho Tử Bình Hưu, muốn chứng minh không phải bọn hắn không dốc hết sức bảo vệ con rể của Tử Bình Hưu, không để đắc tội với Tử Bình Hưu.

Sau khi báo cáo di ngôn trước lúc tự vẫn của Trần Thiếu Thông, tên tu sĩ bị mất cánh tay nói: “Thừa tướng, chúng tôi đã thực sự tận lực, vốn dĩ có thể liều chết mở một đường máu cùng Đại tướng quân phá vòng vây, là Đại tướng quân tự mình quyết định ra đi!”

Nhưng Tử Bình Hưu chỉ im lặng lắng nghe, từ đầu đến cuối không rên lấy một tiếng, lẳng lặng ngồi đó, sắc mặt âm trầm.

Chuyện đã nói xong cũng không có phản ứng, ba tu sĩ hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng vẫn là Giả Vô Quần ho khan một tiếng, chắp tay với ba người nói: “Ba vị pháp sư vất vả rồi, thừa tướng trong lòng đau đớn, hơi có thất thố, mong được lượng thứ.”

Dĩ nhiên ba người khách sáo một phen, Giả Vô Quần gật đầu với quản gia, ra hiệu đích thân đi tiễn một chút, cũng đưa tay làm tư thế móc túi.

Quản gia hiểu ý, đây là muốn ông đưa tiền cảm ơn, lúc này liền tiến lên mời ba người rời đi, tự mình đưa tiễn.

Không có người ngoài, Giả Vô Quần quay đầu nhìn chằm chằm Tử Bình Hưu đang ngồi im, cuối cùng buông tiếng thở dài: “Thừa tướng, sự việc đột ngột, người mất đã mất, không thể vãn hồi, vẫn mong hãy nén bi thương!”

“Haizz!” Tử Bình Hưu yếu ớt thở hắt một hơi, cười thảm nói: “Không muốn rớt xuống đầu cái danh dựa vào nữ nhân? Haha, chẳng lẽ hắn không biết Thuần Nhi quan tâm hắn nhường nào sao? Nghĩ rằng ta bằng lòng để hắn xuất binh vào lúc này sao? Do Thuần Nhi luôn cảm thấy ủy khuất hắn, luôn cầu xin ta nghĩ cách cho hắn cơ hội, vậy mà hắn báo đáp như vậy đấy! Lại vì chuyện này rút kiếm tự vẫn, tốt, tốt lắm, vì chút cốt khí đó ngay cả thê nhi mình cũng không để ý, hảo hán! Thành toàn khí tiết của mình, không để ý đến gia đình là hảo hán sao?”

Rầm! ông ta đập mạnh bàn trà rồi đứng dậy, sự phẫn nộ hằn rõ trên mặt.

Động tĩnh đột nhiên xuất hiện dọa cho Giả Vô Quần giật thót mình, Giả Vô Quần trấn an nói: “Thừa tướng, đại tướng quân vốn là hãn tướng ra trường, rất có huyết tính, khó chịu được mấy lời đồn đại nhảm nhí, mấy năm nay, tâm trạng cũng có thể lý giải được!”

Tử Bình Hưu ngửa mặt lên trời thở dài: “Trong nhà không yên, trên triều đình lão phu nên đối mặt với lời chỉ trích của mọi người như thế nào đây?”

Giả Vô Quần: “Thừa tướng nói sai rồi, hành động lần này của đại tướng quân là đang bảo toàn cho thừa tướng. Trước đó đại tướng quân giao thủ với Mông Sơn Minh đã thắng, hơn nữa còn thắng lớn! trong đó tất nhiên có nhân tố tương trợ Vạn Thú môn, nhưng khi chiến báo lúc trước truyền về, tướng lĩnh trong triều cũng từng nghị luận, đều tán dương đại tướng quân chiến thắng rất đẹp, nếu không có kế dụ địch cao minh của đại tướng quân, làm sao có thể đạt được chiến quả lớn như vậy? Có trận đại thắng, đủ để chứng minh không phải thừa tướng dùng người không thích đáng, đại tướng quân cũng thực sự năng chinh thiện chiến!”

“Sở dĩ bại, là thua ở người ít không đánh lại đông! Sở dĩ bại, là thua ở sự việc quá mức nằm ngoài dự liệu, ai có thể ngờ quân Yến đột nhiên có thể phá được bí pháp Vạn Thú môn? Ngay cả bí pháp Vạn Thú môn cũng không cản được, chỉ dựa vào đại tướng quân suất lĩnh đám ô hợp của triều đình, trong triều ai dám đứng ra nói có thể đánh bại quân Yến? hơn nữa, đại tướng quân liều chết huyết chiến, cũng không hề tư lợi, có cơ hội chạy trốn vẫn không trốn, tồn vong cùng đại quân, sau khi chiến bại không tiếc rút kiếm tự vẫn, có khí tiết này, ai còn dám nói thừa tướng dùng người không đúng? Với thế lực của thừa tướng trên triều đình, có những cái lý này đây, không ai có thể làm gì được thừa tướng!”

Câu nào cũng có lý, thức tỉnh Tử Bình Hưu đang trong cơn mơ hồ.

Ông ta vuốt râu gật đầu, bày tỏ đồng ý, nhưng ít nhiều cũng hơi lo lắng, hất cằm ra ngoài: “Những kẻ bỏ chạy sau trận chiến còn mấy người, số người chứng kiến không nhiều, nếu bọn họ bị người có lòng sai khiến đổi lời khai thì phiền phức đấy.”

Giả Vô Quần biết ông ta chỉ những tu sĩ vừa đi ra kia: “Thừa tướng quá lo lắng, bọn hắn cũng không muốn gánh cái danh vứt chủ soái chạy trốn để bị chỉ trích hộ pháp bất lợi, sẽ không vu oan cho đại tướng quân đâu, chỉ cắn chặt câu đại tướng quân tự cầu chết thôi! Không dễ bị người ta lợi dụng như vậy đâu. Lúc này cũng không phải lúc tranh luận những nội đấu này, quốc nạn trên đầu, bệ hạ cũng sẽ không cho phép trong triều lại xuất hiện nhiễu loạn.”

Sau khi được trấn an xong, mạch suy nghĩ của Tử Bình Hưu cũng dần rõ ràng, trầm giọng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao bí pháp của Vạn Thú môn đột nhiên mất tác dụng với quân Yến?”

Giả Vô Quần: “Tình hình ta cũng đã cẩn thận tìm hiểu rồi, quân Yến cũng không dùng cách nào khác để phá giải bí pháp của Vạn Thú môn, những rắn, côn trùng, chuột, kiến kia đối đãi với quân Yến không hề khác gì với quân Tống, chỉ e là... mở chương vẫn là người buộc chuông.”

Tử Bình Hưu bỗng nhiên quay đầu, híp mắt lạnh lẽo nói: “Ngươi nói là Vạn Thú Môn lật lọng?”

Giả Vô Quần lắc đầu: “Đây cũng chính là điểm mà ta nghi hoặc, Vạn Thú môn nếu muốn quân Yến thắng, đại khái có thể rút nhân thủ của mình không giúp quân Tống là được, như vậy chí ít còn có thể khiến quân Tống có chuẩn bị tâm lý, nếu không chẳng phải mắc tội dồn triều đình vừa thừa tướng vào chỗ chết rồi sao? Kết quả có chỗ mâu thuẫn, rất có thể là nội bộ Vạn Thú môn xảy ra vấn đề, không biết nội bộ Vạn Thú môn có xảy ra phân tranh gì không, chúng ta là người ngoài không biết rõ, cũng không thể nào đưa ra phán đoán hợp lý được.”

“Có điều có một điểm có thể khẳng định, Vạn Thú môn ra tay trợ giúp quân Tống là quyết định thông qua bàn bạc của môn phái, nếu có người lén tự liên hệ với quân Yến, đó là phản bội sư môn, tương đương với việc đưa chuôi con dao cho người ngoài cầm. cho nên khả năng rất lớn là, nếu thật sự có người trong nội bộ Vạn Thú môn ra tay, hẳn là bị ảnh hưởng của lực lượng bên ngoài. Quân Yến chiến bại, bên kia chắc chắn sẽ cso người nghĩ đủ mọi cách, đây hoàn toàn là chuyện có thể.”

Tử Bình Hưu: “Ba phái lớn của Yến quốc sao?”

“Nếu giả thiết của ta đúng, vậy theo lý mà nói, ba phái lớn của Yến quốc có khả năng lớn nhất! Nhưng...”

“Nhưng mà cái gì?”

“Ta hoài nghi là một người hoàn toàn khác.” Giả Vô Quần suy nghĩ một lúc, lại hỏi: “Thừa tướng còn nhớ Ngưu Hữu Đạo trước kia ta nhắc đến không?”

Tử Bình Hưu: “Dĩ nhiên là nhớ, ngươi nói người này rất nguy hiểm, hẳn là ngươi hoài nghi có liên quan đến hắn?”

Giả Vô Quần không trả lời thẳng: “Ta luôn chú ý tình hình chiến đấu. sau khi Yến quốc bại không hề có ý định rút lui, sau khi tránh chiến đấu vẫn luôn quanh quẩn ở đó, giống như đang tìm kiếm chiến cơ.”

Tử Bình Hưu không hiểu: “Muốn vãn hồi chiến sự, muốn tìm chiến cơ chiến thắng chẳng lẽ không bình thường sao?”

Giả Vô Quần: “Điểm mấu chốt là, sau khi chiến bại vẫn luôn như vậy, sách lược chưa từng thay đổi, ngay cả chút phản công thăm dò cũng không có. Đại tướng quân lại có kỳ binh tương trợ, đại quân La Chiếu vẫn đang trên đường lui về, một khi hai quân hội hợp sẽ là hậu quả gì? Nhưng trạng thái của quân Yến dường như không hề bị ảnh hưởng, điều này nói rõ cái gì?”

Tử Bình Hưu híp mắt nói: “Chứng tỏ quân Yến nắm chắt sẽ lật ngược được tình thế.”

Giọng Giả Vô Quần lớn hơn: “Kết quả sau đó, quân Yến đột nhiên trở mặt, đảo mắt đã bao vây lấy đại tướng quân, một trận đánh bại đại tướng quân! Thừa tướng, đây chẳng lẽ là ngẫu nhiên sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play