Cung Lâm Sách trợn trắng mắt, khoát tay nói: “Không chọn người đã kết hôn, không chọn người từng kết hôn, chọn người trắng không tì vết, nhân phẩm tướng mạo tốt nhất, tốt nhất là người có thiên tư tu hành.”
Nhạc Uyên hồ nghi: “Chưởng môn, yêu cầu này có phải hơi cao không, người có điều kiện tốt như vậy…” Hắn ta làm bộ khoa tay múa chân, ám chỉ nữ đệ tử nào có điều kiện tốt như vậy thì sớm đã bị người có thân phận địa vị trong môn phái chiếm mất rồi, làm gì còn đến bây giờ? Nhưng lại không thể nói rõ, nói toạc ra thì hơi khó nghe, khoa tay múa chân rồi hỏi thử: “Chưởng môn, ngài rút cục muốn làm gì?”
Cung Lâm Sách nhíu mày, lạnh lùng lườm Nhạc Uyên, không vừa ý vì hắn hỏi quá nhiều.
“Ách…” Nhạc Uyên lúng túng một lát, khẽ gật đầu: “Ta lập tức sắp xếp người đi tìm hiểu lại, sẽ mau chóng cho chưởng môn một câu trả lời.”
…
Thẩm thiết!
Bị quân Tống cắn, quân Yến lặng lẽ thay đổi, đợi đến nơi thích hợp, binh mã quân Yến đột nhiên thay đổi trận thế, trực tiếp triển khai vây kín quân Tống.
Không có bất kì màu mè gì, hơn hai trăm vạn binh mã trực tiếp bao vây quân Tống, triển khai tấn công mạnh.
Quân Yến từng nếm mất mát một lần nhưng vẫn dám bao vây tấn công? Đây là điều quân Tống không kịp tính tới, giống như lần đầu giao đấu, một lượng lớn rắn, côn trùng, chuột, kiến, chim muông một lần nữa được gọi tới.
Nhưng kết quả lại không giống nhau, lũ rắn, côn trùng, chuột, kiến kia gây cho hai quân như nhau, không hề tấn công quân Yến.
Dưới sự bao vây, tình hình chiến đấu lập tức thiên về một bên, một đám ô hợp vốn là thế đơn sức yếu, mấy lần đối mặt với quân tinh nhuệ căn bản là không có sức chống đỡ, chỉ dựa vào cơn mưa tên bắn từ bốn phương tám hướng bao trùm mà xông tới thì quả là một trận giết chóc!
Trong tiếng giết chóc rung trời, ngay cả chạy trốn cũng không có cách nào để chạy trốn, binh mã quân Yến thực sự là quá đông, quân Tống đã bị bao vây trùng trùng điệp điệp.
Huyết chiến đến tận cùng, Trần Thiếu Thông đứng dưới lá cờ lớn ở chính giữa cắm thanh kiếm xuống đất, nhìn khắp bốn phía, hai mắt đỏ ngầu.
Cho dù đối mặt với sự bao vây tấn công của đại lượng tu sĩ của quân Yến, khó có thể phá vòng vây, nhưng vẫn có một số tu sĩ kéo lên chỗ Trần Thiếu Thông, dục hắn ta phá vòng vây mà trốn, nhưng lại bị hắn ta vung kiếm chém tay, các tu sĩ kinh hãi phải buông hắn ta ra, dậm chân la hét: “Đại tướng quân, đã không thể xoay chuyển tình thế được nữa rồi, mau đi thôi, nếu ngài còn không đi thì sẽ không kịp nữa đâu!”
“Chạy về, Trần Thiếu Thông ta phải ngồi dựa vào thanh danh của nữ nhân, đời này sẽ không ngóc đầu lên được nữa, con cái ta cũng sẽ bị người ta chê cười suốt đời, không thể về được! Từ lúc bắt đầu xuất chinh, ta liền chỉ được phép thắng, không được phép thua! Thắng rồi mới có thể sống, thua thì chỉ có nước chết!” Một lời nhiệt huyết thoát ra từ cổ họng của Trần Thiếu Thông, gọn gàng vung kiếm cắt cổ.
“Đại tướng quân…” Mấy tên tu sĩ sợ hãi hô lên. Hành động quá dứt khoát, dứt khoát đến nỗi bọn họ ở bốn phía đều không kịp trở tay.
Trong mắt bọn họ, khó có thể tưởng tượng vì sao lại có người không tiếc mạng sống của mình như vậy.
Kiếm rơi xuống đất, người cũng ngã xuống trong tiếng chém giết rung trời, hắn thực sự không muốn sống nữa, dứt khoát đến không để cho bất cứ ai có cơ hội cứu giúp, thà chết chứ không chịu sống tạm bợ.
Vài tên tu sĩ đoạt thi thể của Trần Thiếu Thông phá vòng vây, nhưng sự công kích bao quanh quá vướng víu, không cách nào mang đi được.
Lá cờ lớn viết chữ “Trần” bị chem đổ xuống nơi ngập máu, tiếng chém giết rung trời cũng dần dần biến mất.
Đối mặt với sự vây kín của trọng binh, kẻ đào tẩu rải rác chẳng còn mấy, mấy tên tu sĩ mở một đường máu đào thoát.
Không chừa lại một con tốt nào, giết hết, kể cả mười vạn dân phu tòng quân kia!
Mông Sơn Minh ngòi trên lưng một con ngựa trắng, con ngựa trắng do La Chiếu tặng, ông cầm lấy yên ngựa, ổn định thân mình, trong cảnh máu tanh thây ngang khắp đồng, mặt không chút biểu cảm cưỡi ngựa đi dò xét.
Tất cả các tướng sĩ đều hướng ánh mắt chăm chú vào ông, trong mắt của mọi người dường như là một ngọn núi cao sừng sững, sát khí tràn ngập cả chiến trường tựa như dồn hết vào người ông, khí thế kiên cường quyết hy sinh lạnh lùng khó hiểu này khiến Cung Lâm Sách theo sau cảm thấy áp lực, phía ngoài kia, trên mặt đất, rắn, côn trùng, chuột, kiến từ đầu tới cuối nhao nhao chạy chốn.
Từ lúc tấn công vào nước Tống, cứ gặp trận nào là phải giết trận đó, rất nhiều kẻ đã chết dưới đao của Mông Sơn Minh.
Mấy kẻ bị thương khắp người, thảm hại không chịu nổi, khắp người đều là máu, tu sĩ còn sống của quân Tống đã bị người lôi đến trước mặt Mông Sơn Minh.
“Chưởng môn, quả nhiên là Vạn Thú môn ở sau lưng làm loạn, ta nhận ra kẻ này.” Nhạc Uyên giống như nén vết thương, đá tên đệ tử của Vạn Thú môn một cước ngã xuống đất: “Nhân chứng vật chứng đầy đủ, để ta xem hôm nay Vạn Thú môn còn muốn ngụy biện thế nào?”
Cung Lâm Sách cười lạnh một tiếng: “Thông báo cho Vạn Thú môn đến nhận người!”
Mông Sơn Minh ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa lên tiếng: “Cung chưởng môn, dựa vào những gì ông hiểu về Vạn Thú môn, ông nghĩ bọn chúng sẽ còn tham gia vào trận tác chiến tiếp theo không?”
Cung Lâm Sách nghe xong lời đó, lập tức đã hiểu được ý của Mông Sơn Minh, hỏi: “Ý của Mông soái là, mang những đệ tử này của Vạn Thú môn đi làm con tin, hoặc là làm điều kiện trao đổi?”
Mông Sơn Minh: “Nghe nói Vạn Thú môn có rất nhiều trò gian trá, có rất nhiều con chim cỡ lớn có thể chở người, một khi bức Vạn Thú môn đến chó cùng rứt giậu toàn diện tham gia chiến sự, thì chúng ta sẽ gặp bất lợi. Chỉ cần đạt được mục đích chiến lược của chúng ta, không cần vạch trần việc này, Vạn Thú môn chẳng phải là che che đậy đậy sao? Để cho Vạn Thú Môn tiếp tục duy trì thế trung lập cũng không sao, điều kiện tiên quyết là Vạn Thú môn không được phép ra tay nữa.”
Cung Lâm Sách đã hiểu, gật đầu nói: “Chỉ cần Vạn Thú môn đồng ý, chúng ta thậm chí có thể giúp Vạn Thú môn chứng minh bọn họ cũng không tham chiến.”
Mông Sơn Minh: “Đúng là như vậy, lời thanh minh của ta có sức thuyết phục hơn bất kì ai, nhưng tránh để Vạn Thú môn bị triều đình nước Tống lôi kéo.”
“Mông soái nói có lý!” Cung Lâm Sách gật đầu, Vạn Thú môn ra tay chẳng khác nào đã bị triều đình nước Tống nắm được chuôi, đến nay chỉ có bên này có thể giúp được Vạn Thú môn tẩy trắng.
…
“Trần Thiếu Thông xuất lĩnh binh mã, bị Mông soái bao vây tiêu diệt, toàn quân bị tiêu diệt!”
Thương Triêu Tông cười, nhìn quân Tống ở phía xa quanh co đi về phía trước mà nở nụ cười, đưa chiến báo trong tay cho chưởng môn Đại Thiền Sơn đứng bên cạnh.
Hoàng Liệt nhanh chóng tiếp chiến báo về tay, xem xong chậc chậc gật đầu: “Tốt! Làm tốt lắm! Binh lính đang ở trong lãnh thổ nước Tống coi như được an toàn rồi, triều đình nước Tống e là muốn hoảng sợ, xem ra thứ mà Ngưu Hữu Đạo chuẩn bị cho Mông soái có thể khắc chế bí thuật của Vạn Thú môn, ồ…” Nhìn thấy đằng sau, không thể không ngẩng đầu, chỉ vào nội dung đằng sau chiến báo hỏi: “Vương gia, công lao của Ngưu Hữu Đạo ban cho Tam Đại Phái là ý gì?
Bên này từ trước đến nay đều duy trì liên hệ với bên Mông Sơn Minh, giúp nhau chú ý tình hình của nhau, trước kia bên đó đã từng nói nhận được thứ có thể giải quyết vấn đề mà Ngưu Hữu Đạo mang tới, đến nay quả nhiên có hiệu quả, một lần hành động có thể đánh bại quân địch, nhưng kết quả là đem công lao cho Tam Đại Phái, Hoàng Liệt thật sự không hiểu lắm.
Thương Triêu Tông nói: “Bên trên nói rồi, đó là ý của Đạo gia.”
Hoàng Liệt hoài nghi nói: “Có phải là Tam Đại Phái ép buộc hay không?”
Thương Triêu Tông lắc đầu: “Chắc là không phải,
Đạo gia vốn là kiểu người này, chỉ giải quyết vấn đề để đạt được mục đích, sẽ không hứng thú với loại công lao này, Đạo gia trước nay ít xuất hiện, không thích đường hoàng!”
Thật sao? Hoàng Liệt trong lòng tỏ vẻ hoài nghi, lập công lớn như vậy, thay đổi Đại Thiền Sơn nhất định phải huyên náo khiến mọi người đều biết, nâng cao sức ảnh hưởng ở mọi mặt, Ngưu Hữu Đạo lại bỏ qua sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT