Quản Phương Nghi mặt lộ vẻ coi thường: “Ngài có đang nói tiếng người không vậy? Tình cảm nam nữ là chuyện phiền phức hay sao? Ta không tin đó là điều lý trí có thể khống chế được, trong lòng ngài nhất định có gì đen tối.”

Ngưu Hữu Đạo than thở nói: “Lại kéo ta vào làm gì? Ta nói tuổi của cô cũng như nữ nhân già rồi, vẫn cứ đem tình yêu nam nữ treo trên miệng, thích hợp không?”

“Nói láo! Ngài nói ai già, ta già sao? Lão nương xinh đẹp quyến rũ số một, một đống nam nhân quỳ dưới váy của lão nương đó ngài tin không? Ngài cho rằng ai cũng vô tình máu lạnh như ngài hay sao? Tên vô lại tiêu tiền của lão nương, ăn bám lão nương kia…”

Vừa nói bà ta là nữ nhân già,Quân Phương Nghi lập tức nổi khùng, điên cuồng phun ra một tràng.



Quân Tống cắn chặt ở hậu phương đã ngủ hết, quân Yến lẩn tránh phía trước cũng đã ngủ.

Hiện giờ trong quân trại của Đáp Kiến, Cung Lâm Sách vạch tấm mành vải đi vào, đến bên cạnh Mông Sơn Minh đang ngồi trước bản đồ: “Mông soái, rút lui thôi!”

Đẩy xe lăn lại đối mặt với Cung Lâm Sách, Mông Sơn Minh nói: “Cung chưởng môn, đạo lý ta đã nói rất rõ ràng với ông rồi.”

Cung Lâm Sách nói: “Những gì ngài nói ta đều hiểu, nhưng trước khác nay khác, đến nay tình hình đã không còn cho phép chúng ta dông dài với quân Tống như vậy nữa, bị quân Tống làm hao tổn binh lực như vậy, lương thảo của quân ta cũng không kiên trì được bao lâu nữa, cũng không thể nào chặn đường bắt đại quân của La Chiếu rút về, nếu lúc này không rút lui, đợi đến lúc đại quân của Trần Thiểu Thông và La Chiếu hội hợp, quân ta có muốn về cũng không về được nữa đâu. Hai cái hại cùng lúc nên chọn cái nhẹ hơn, hiện tại rút lui ít nhất còn có thể vì nước Yến bảo tồn được một lực lượng nhất định để ứng phó với những nguy cơ sau này, đạo lý này ngài không chắc chắn hiểu được.”

Mông Sơn Minh nói: “Tam Đại Phái vẫn chưa tìm được cách khắc chế thuật pháp của Vạn Thú môn sao?”

Nói đến điều này, Cung Lâm Sách cũng đành chịu: “Đây là thuật pháp bí truyền của Vạn Thú môn, bên đó có chết cũng không chịu thừa nhận là do bọn họ làm, chúng ta nhất thời chưa tìm được chứng cứ, trong tình huống không có chứng cứ, không có lý do gì để buộc người ta phải nhượng bộ, dù sao Vạn Thú môn cũng không phải là một môn phái nhỏ tầm thường mà có thể dễ dàng khuất phục.”

Mông Sơn Minh: “Dựa vào sức ảnh hưởng của Tam Đại Phái, không có cách nào khiến Vạn Thú môn tự mình thỏa hiệp sao?”

Cung Lâm Sách lắc đầu: “Vạn Thú môn lấy quy tắc ra làm cớ từ chối, nói bọn họ không can dự vào việc các nước phân tranh, trước mắt quả thật là khó giải quyết, việc này đợi sau này tính sổ với bọn họ cũng không muộn, hôm nay tốt hơn hết là nên chú ý việc trước mắt trước đã, Mông soái, hạ lệnh triệt binh đi!”

Mông Sơn Minh: “Hay là cứ đợi thêm chút nữa đi!”

Cung Lâm Sách trầm giọng nói: “Mông soái, ngài nói ba ngày, ta cho ngài thời gian ba ngày, hôm nay ba ngày đã trôi qua, ngài còn chưa tìm được cách đối địch, phải rút binh thôi!”

Mông Sơn Minh bình tĩnh nói: “Chờ thêm chút nữa, có lẽ sẽ có cách.”

Cung Lâm Sách: “Mông Sơn Minh, đừng tiếp tục cố chấp nữa! Ta đã cho ngài thể diện đủ rồi, nếu như ngài cứ một mực cố chấp tự mình hành động, ta đành phải dùng thủ đoạn cưỡng chế. Trước kia ngài khéo tính kế hay, các thuộc hạ đều nghe theo ngài, hiện tại thế cục đã khác rồi, ta cũng không muốn làm hiện ra sự khó xử trên mặt ngài.”

Mông Sơn Minh từ từ nói: “Cung chưởng môn, chờ thêm đi!”

Cung Lâm Sách không có kiên nhẫn, quay đầu lại quát: “Người đâu!”

Ngoài lều lập tức có mấy tên đệ tử Kim Động đi vào, Cung Lâm Sách khua tay nói: “Tiễn Mông soái quay về nước Yến.”

“Bá!” La Đại An lập tức rút kiếm ngăn ở trước xe lăn, bảo vệ Mông Sơn Minh.”

Cung Lâm Sách trầm giọng nói: “Đã là đệ tử tâm phúc của Mông soái, cũng không nên chịu ấm ức, đưa tất cả đi!”

Mấy tên tu sĩ đang muốn động thủ thì Mông Sơn Minh đạm nhiên nói: “Dừng tay!” Quay đầu lại nhìn về phía Cung Lâm Sách: “Cung chưởng môn, ta nói chờ thêm một chút đương nhiên là có nguyên nhân.”

Cung Lâm Sách: “Mông soái, tiếp tục kéo dài cũng không có tác dụng gì đâu, sẽ chỉ làm hỏng cơ hội tốt để quân ta rút lui thôi, chẳng lẽ ngài muốn đợi đến lúc La Chiếu phong tỏa sông lớn ở nước Yến bên kia hay sao?”

Mông Sơn Minh: “Tình cảnh khốn khổ của chúng ta bên này, Đạo gia đã biết rồi, Đạo gia đã tìm được cách giải quyết, há có thể bỏ lỡ?”

“Ngưu Hữu Đạo?” Cung Lâm Sách nghi hoặc.

Mông Sơn Minh gật đầu: “Đúng vậy!”

Cung Lâm Sách: “Tam Đại Phái của ta đều không có cách giải quyết, Ngưu Hữu Đạo ông ta có thể có cách gì chứ?”

Mông Sơn Minh: “Ta cũng không biết ngài ấy có cách gì! Nhưng năng lực của Đạo gia không thể nào đo đếm được đâu, Đạo gia đã nói có cách thì chắc chắn không phải nói đùa, Lộ Tranh đã đi thương thảo rồi, chắc hẳn sẽ có đáp án nhanh thôi!”

Sở dĩ ông nói cho ông thời gian ba ngày là vì Ngưu Hữu Đạo ngay từ đầu đã nói trong ba ngày sẽ cho ông câu trả lời, cũng chính xác trong ba ngày đã có câu trả lời, đã tìm được cách rồi, nhưng Ngưu Hữu Đạo cần thời gian để biến biện pháp thành kết quả, bởi vậy quá đã quá thời gian, cũng bởi vậy khiến Cung Lâm Sách mất đi tính nhẫn nại.

Đây vốn là việc âm thầm tiến hành, Mông Sơn Minh vốn không có ý định nói cho Cung Lâm Sách biết, nhưng Cung Lâm Sách lại tỏ thái độ cứng rắn, ông bị ép không còn cách nào khác đành phải nói ra.

Mà ông cũng thực sự không biết Ngưu Hữu Đạo sẽ có cách gì, Ngưu Hữu Đạo cũng sẽ không nói cho ông biết hắn muốn buộc chưởng lão Triều Kính của Vạn Thú môn làm chuyện bí mật này.

Cung Lâm Sách đang nghi ngờ không biết có nên đợi nữa hay không thì bên ngoài có tiếng vó ngựa, còn có tiếng bánh xe.

Ngay sau đó có tiếng bước chân, Lộ Tranh đã trở về, vạch mành trướng bước vào, sững sờ khi nhìn thấy bầu không khí trong lều ai nấy đều giương cung tuốt kiếm.

Mông Sơn Minh lên tiếng: “Tránh ra hết cho ta!”

Cung Lâm Sách phất tay ra hiệu cho các đệ tử tránh ra, Lộ Tranh nhìn trái nhìn phải bước tới gần chào hỏi.

Mông Sơn Minh cũng không phí lời: “Lần này đi thế nào rồi?”

Lộ Tranh nói: “Người đi thương thảo đã giao một đống đồ, đã mang về rồi, ngay ở ngoài lều.”

“Đi xem thử.” Mông Sơn Minh lên tiếng, La Đại An thu bảo kiếm vào bao, đến phía sau xe lăn đẩy ông ra ngoài, một đám người cũng cùng theo ông đi ra ngoài.

Một chiếc xe ngựa dừng ở ngoài lều, trên xe chất một đống bao tải căng phồng.

Cung Lâm Sách đi đến tự mình nhấc một bao tải xuống xe, mở bao tải ra xem, bên trong chỉ thấy đầy một tải dược hoàn màu vàng nâu, có mùi gay mũi bay ra.

Lộ Tranh cúi người xuống bên tai Mông Sơn Minh nói thầm: “Mông soái, người giao đồ nói, thứ này dùng nước ấm hòa thành nước uống, bí mật đem cho các tướng sĩ dùng, liên tục trong ba ngày, để dược tính ngấm vào cơ thể, như quân Tống bình thường không còn bị lũ rắn, côn trùng, chuột và kiến quấy rối, hiệu quả của thuốc có thể kéo dài trong một tháng, trong một tháng có thể yên tâm giao chiến với địch. Bên kia còn dặn dò: bên đó không muốn nói ra, để Mông soái đem công lao quy về Tam Đại Phái…”

Mông Sơn Minh nghe xong liên tục gật đầu, trong lòng thở ra nhẹ nhõm, có thời gian một tháng là đủ, chính đám ô hợp Trần Thiếu Thông không có chỗ cậy vào, đối mặt với hai trăm vạn đại quân của hắn, căn bản là không chịu nổi một đòn tấm công, muốn nặn nhưu thế nào cũng được!

Cầm dược hoàn trên tay xem xét kĩ lưỡng, Cung Lâm Sách quay đầu lại hỏi: “Đây là cái gì?”

Đẩy xe lăn tiến lên phía trước, Mông Sơn Minh cũng kiểm tra xem thứ trong bao tải là gì, cầm một nắm lên ngửi thử, ném lại vào trong bao rồi nói: “Cách của Đạo gia.”

“Ồ?” Cung Lâm Sách dường như hơi nghi hoặc.

Mông Sơn Minh cho người gọi Trương Hổ tới, bảo hắn bí mật sắp xếp một xe dược hoàn đem chia cho các lộ binh mã, đồng thời dặn dò cách sử dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play