Triều Kính lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo: "Ngươi cho ta là trẻ con sao? Nếu như ta giúp ngươi làm chuyện này, thì đồng nghĩa với việc nhảy xuống hố, không thể bò ra được nữa!"
Ngưu Hữu Đạo: "Triều trưởng lão, đối với ta mà nói thì người chết là vô dụng, Triều trưởng lão sống tốt sẽ càng có tác dụng với ta hơn, ta còn ước ngươi sẽ trở thành chưởng môn Vạn Thú môn nữa đây! Những con chim của ta cũng không phải được trộm từ Vạn Thú môn, ta có thể có những con chim kia thì Mao Lư sơn trang của ta có thể chống lại sự đánh lén từ triều đình nước Yến, thế lực sau lưng ta cũng không đơn giản như ngươi đã nghĩ, ta tới đây để kết bạn, ngươi và ta hợp tác thì ngươi cũng có chỗ tốt, ta không cần thiết hại ngươi!"
Triều Kính yên lặng, do dự, bởi vì lão ta biết, chỉ cần bước ra một bước này, thì sẽ không còn đường quay trở lại.
Thế nhưng lão ta không còn lựa chọn nào cả, khuôn mặt đen lại, nói: "Số bí dược mà quân đội nước Yến cần rất khổng lồ, ta không thể cung cấp cho ngươi, nếu không thì sẽ bị tông môn phát hiện, ta chỉ có thể cho ngươi bí phương, còn bí dược thì ngươi hãy tự chế đi!"
Ngưu Hữu Đạo: "Cứ làm như vậy đi, chỉ cần có tác dụng là được."
Triều Kính cũng là người hung ác, nếu đã quyết định thì không do dự nữa, trước mắt cứ qua cửa này đã rồi tính sau.
Lão ta đá thi thể của Khâu Vấn Hiền ra, chấm máu tươi của Khâu Vấn Hiền rồi viết bí phương lên trên quần áo của Khâu Vấn Hiền, cuối cùng thì xé phần vải đó ra, ném cho Ngưu Hữu Đạo.
Khi có được bí phương thì Ngưu Hữu Đạo mới vuốt cằm nói: "Ta vẫn giữ lại câu nói lúc trước, ta tới đây để kết bạn, ngài yên tâm, chỉ cần bí phương có tác dụng thì ta sẽ giao lại mấy đứa cháu ngài cho ngài một cách an toàn."
Sau đó hai người lại thảo luận một lúc, cũng quyết định phương thức liên lạc xong thì Ngưu Hữu Đạo mới bay lên trời, nhảy ra khỏi hẻm núi, giẫm mạnh vào vách núi bay tiếp lên phía trên, rồi có một con chim lướt tới đỡ lấy hắn rồi vỗ cánh bay đi.
Sau khi rời khỏi nơi đây thì Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía Quản Phương Nghi đang điều khiển chim rồi hỏi: "Hơi không giống cô nha, cô không muốn biết kết quả của chuyện này là gì hay sao?"
Quản Phương Nghi cười hỏi lại: "Điều này cũng không phải bí mật gì mà ta không biết, ngài cho rằng ngài là người tốt hả? Kẻ bị ngài để mắt tới, ngài lại tự mình ra tay, thêm vào cái tài ăn nói có thể lừa chết người không đền mạng, thì kết quả còn cần hỏi hay sao?"
Ngưu Hữu Đạo nghe bà ta nói vậy liền im lặng, thật sự không nghĩ tới người này tin tưởng mình như vậy.
Quản Phương Nghi quay đầu lại hỏi: "Thiên Kiếm phù của ta đâu? Ngài không cầm nó trao đổi lấy thứ gì đó chứ?"
Ngưu Hữu Đạo lấy tấm phù ra trả lại cho bà ta: "Ta đâu dám chứ, nếu như trao đổi thật thì cô liều mạng với ta thì sao!"
Quản Phương Nghi tóm lấy tấm phù rồi cất đi, cũng đáp trả: "Thôi đi, giả vờ ngoan ngoãn làm cái gì chứ? Nếu như nó thật sự có tác dụng thì ngài có thể quan tâm tới cảm xúc của lão nương mới là lạ."
Ngưu Hữu Đạo cười khổ: "Xem ra cô hiểu lầm ta rất sâu sắc rồi."
Quản Phương Nghi cười lạnh: "Hiểu lầm? Khi nói câu đó thì ngài có cảm thấy trái lương tâm không? Có xấu hổ, đỏ mặt hay không? À mà với da mặt dày như tường thành của ngài thì cũng đâu biết hai chữ "xấu hổ" viết như thế nào đâu, thật sự là không biết xấu hổ mà."
"Được rồi, đừng nói nữa." Ngưu Hữu Đạo lôi một miếng vải rách ra, đưa tới trên tay của bà ta.
"Thứ gì vậy?" Quản Phương Nghi mở tấm vải ra xem: "Một bức thư máu? Chẳng lẽ Triều Kính viết giấy cam đoan đưa cho ngài? Không đúng, hình như đây là một phương thuốc."
Ngưu Hữu Đạo: "Quân đội nước Yến rất đông đúc, lượng thuốc cần cũng không phải là một số lượng nhỏ, mà mua những thứ này cũng không nên công khai. Nhanh chóng liên hệ với Hiểu Nguyệt các, đưa bí phương này cho bọn họ, để bọn họ hỗ trợ tạo ra."
Quản Phương Nghi gật đầu, lại ngửi vải rách thì thấy đây thật sự là máu người, thì hỏi lại với giọng nghi ngờ: "Máu của Triều Kính hay sao? Ngài không có làm gì lão ta chứ?"
Ngưu Hữu Đạo: "Ta có thể làm gì lão ta đâu?"
Trong đầu Quản Phương Nghi xuất hiện nấm mồ bên ngoài Mao Lư sơn trang, hỏi: "Ngài cứ buông tha lão ta dễ dàng như vậy hay sao?"
Ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo thả về phía xa xa, không trả lời.
Quản Phương Nghi sử dụng khẩu hình không biết là mắng Ngưu Hữu Đạo cái gì nữa, sau đó hỏi tiếp: "Tại sao Vạn Thú môn lại khác bình thường, tham dự vào cuộc chiến tranh giữa các quốc gia, trợ giúp nước Tống chứ?"
"Thừa tướng nước Tống là Tử Bình Hưu đã sai người tới uy hiếp, mà Vạn Thú môn cũng có thứ mà họ cần, họ muốn dùng cơ hội này để có được quyền tự trị khu vực xung quanh đây. Mà điều càng quan trọng hơn đó chính là các quốc gia chiến tranh rất kịch liệt, cũng làm cho Vạn Thú môn cảm thấy lo lắng. Bởi vì Vạn Thú môn không có thế lực của riêng mình nên muốn dùng cơ hội này để lộ thực lực của mình ra, để khi tương lai ai thắng ai thua, nước Tống thuộc về kẻ nào đều không dễ dàng trêu trọc Vạn Thú môn..." Ngưu Hữu Đạo giảng giải đại khái tình hình hiện tại của Vạn Thú môn vừa lấy được từ miệng của Triều Kính.
Quản Phương Nghi nghe xong liền thở dài: "Thì ra là thế, cũng bởi vì vậy mà mấy trăm ngàn người đã mất mạng."
Ngưu Hữu Đạo: "Bọn họ có tham dự vào hay không thì số người chết cũng chưa chắc đã ít đi, bọn họ cũng không để ý điều này lắm, dù sao người chết cũng không phải là người của bọn họ."
...
Thi thể trong thung lũng đã biến mất, là do chính tay Triều Kính dọn dẹp sạch sẽ.
Lão ta một mình đứng trong thung lũng trầm tư, sau đó thở dài một tiếng, nhảy ra khỏi nơi đây.
Trên đường đi, đại đệ tử Từ Hỏa xuất hiện đón lão ta, dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn lão: "Sư phụ..."
Triều Kính biết y định nói cái gì, y muốn hỏi tại sao lão lại không phát tín hiệu ra tay nên lão ta đã chặn lại trước: "Không sao, hãy thông báo cho mọi người trở về hết đi, cũng đừng để ai biết cả."
"Ây..." Từ Hỏa đành thôi, không hỏi nữa: "Rõ!"
Triều Kính rời đi trước, tâm trạng rất khó chịu.
Lão ta rất muốn tìm tới Triều Thắng Hoài rồi hỏi rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng lại không thể, chẳng những không thể vạch trần ra mà còn phải nghĩ cách giấu giếm giúp Triều Thắng Hoài nữa, tìm ra lý do hợp lý tại sao Triều Thắng Hoài lại đột ngột mất tích.
Lão ta biết, chuyện càng phức tạp thì manh mối lưu lại sẽ càng nhiều, mình sẽ càng khó khăn khi che giấu hơn.
Trước kia chỉ có nghe đồn đại về Ngưu Hữu Đạo, thế nhưng hôm nay lão ta mới thật sự biết được lợi hại như thế nào, vừa gặp mặt cũng đã trải cho mình một con đường không có lối về rồi.
Thậm chí hắn còn đứng trước mặt mình mà nói: Ta để ngươi làm người, thì ngươi mới có thể làm người, ta muốn ngươi làm chó, thì ngươi chính là một con chó!
Lão chưa từng nghĩ tới, đường đường là trưởng lão của Vạn Thú môn, lại bị một tên nhóc con nắm thóp.
Mà lại lão ta còn không còn con đường nào khác để mà đi, chỉ có thể đi trên con đường được Ngưu Hữu Đạo trải trước mắt này.
Quan trọng nhất đó chính là Ngưu Hữu Đạo cũng không phải tán tu, hắn đã có thế lực khá lớn, không phải cái loại có thể cùng thế lực khổng lồ chèn ép được.
Cái thằng ngu Triều Thắng Hoài kia lại còn trêu chọc loại người này, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết được thằng ngu kia làm sao có thể là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo được, lão ta chỉ nghĩ tới đây là nổi giận đùng đùng.
Càng nghĩ càng tức giận, thế mà lại liên lụy tới lão, hi vọng là Ngưu Hữu Đạo là người giữ lời, có thể thả người, sau đó lão sẽ đập gãy chân chó của thằng cháu bất hiếu này mới được.
...
Bên cạnh đường chính là một mảnh trang trại hoang phế, đổ nát thê lương, có vết cháy vẫn lưu lại đây, đây chính là "việc tốt" do quân đội nước Yến làm.
Hai bóng người mặc quần áo tả tơi đang kiếm ăn trong đồng ruộng này, cũng không phải tất cả mọi người đều bị đuổi đi, luôn luôn vẫn sót lại một hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT