Dân phu la hét hoảng loạn không có chỗ để trốn, nhưng họ mau chóng phát hiện, chỉ cần mình không chạy loạn, những con chuột bọ, rắn rết kia cũng sẽ vòng qua họ. Điều này khiến họ vừa sợ vừa hiếu kỳ.
Dường như toàn bộ rắn chuột, côn trùng trong núi Bất Lão đều bò ra hết, dần dần hội tụ thành thủy triều tràn lan ra khắp nơi.
Ngay cả chiến trường đang giao chiến cũng không ngừng có chuột bọ rắn rết bò ra lổm ngổm. Song phương đã giết đỏ cả mắt, mới đầu không ai coi là chuyện gì to tát, đến lúc phát hiện ngày càng có nhiều sâu bọ, song phương bắt đầu rối loạn. Không ngừng có rắn rết chạy tới cắn; không ngừng có chuột điên lao lên người cắn xé; không ngừng có kiến bò lên thân người, bò vào trong quần áo đốt cắn. Hơn nữa, còn có lũ sâu chỉ thích chui vào lỗ tai, lỗ mũi. Cảm giác ấy khiến con người ta phát điên.
Có người cuống quít chân đá tay đập, có người tránh né, có người nhảy nhót loạn lên.
"Tiến công!"
Trần Thiếu Thông quan chiến trên núi lập tức gầm lên.
Quân Tống ban đầu bị ép phải tham chiến không quan tâm đến chuột bọ, rắn rết quấy rối mà tiến công. Đôc quân chấp pháp bắt đầu giết người rồi!
Quân Tống bị bức ép rất bất đắc dĩ nhưng lại có phát hiện mới, thấy chuột bọ côn trùng kia căn bản không hề tấn công họ, chỉ công kích tướng sĩ quân Yến. Phát hiện này khiến sĩ khí đại chấn.
Quân Yến đại loạn, lại càng luống cuống tay chân. Quân Tống thừa cơ mà giết.
Không chỉ là chuột bọ côn trùng rắn rết, trên không trung ngày càng nhiều các loại chim xuất hiện. Các loài chim bay tới, đánh về phía tướng sĩ quân Yến.
Trên dưới dằn vặt, lại bị quân Tống chính diện chém giết, quân Yến đã không còn lực lượng chống đỡ.
Tình hình trận chiến trong nháy mắt nghiêng về một phía. Trần Thiếu Thông rút kiếm chỉ về phía đầu mối chỉ huy của quân Yến:
"Mông Sơn Minh rất có thể sẽ ở phía đó, chư vị, xin nhờ!"
Một đám tu sĩ bay lên không.
Họ lao thẳng tới vị trí cờ chủ tướng của quân địch.
Tô Khải Đồng kinh ngạc đến ngây người. Quân đội trong tay toàn diện xuất kích, vừa vây núi Bất Lão lại đã rơi vào tình trạng này. Ông ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Chỗ bọn họ cũng có rất nhiều rắn rết côn trùng xuất hiện, trên không cũng có vô số con chim nhào xuống liều mạng tập kích.
Bên cạnh có rất đông tu sĩ hộ vệ, những quấy rầy này thực sự không ảnh hưởng gì đến các tướng lĩnh cao cấp như họ. Tu sĩ sẽ xử lý. Thế nhưng, các tướng sĩ dưới trướng thì không thể tốt như vậy, chỉ có thể vung tay múa chân chém chặt lung tung, đánh loạn cả lên.
"Lui!" Tay vịn ghế, tay vung lên, Mông Sơn Minh kiên quyết hét một tiếng.
Cung Lâm Sách canh giữ bên cạnh ông, tự mình hộ vệ, lập tức vung tay áo quét bay vài thứ, sắc mặt tái xanh.
Đàn ong không biết từ đâu tới, gặp người liền bu lại.
Tiếng keng keng vang lên, chuông thu binh, quân Yến bắt đầu điên cuồng lui về. Người chạy người bò, người va người. Đây không phải phương thức rút lui bình thường, hỗn loạn hoàn toàn.
Có người bị rắn độc treo lên cắn, không chạy được bao xa đã sùi bọt mép, loạng choạng ngã xuống đất.
Dần dần lại có mãnh thú chạy tới từ phía mà họ đang lui lại. Năm, sáu con mãnh hổ gầm gừ nhảy vào đám đông, đánh gục người là lập tức há miệng cắn xuống.
Thêm cả bầy sói như điên lao vào đoàn người cắn xé.
Quân Tống thoải mái tay chân chạy phía sau thấy người là vung đao chém, thẳng một đường dễ như ăn cháo.
Vào giờ phút này, quân Yến có thể nói là rơi vào cảnh hỗn loạn toàn diện. Không chỉ binh lính hỗn loạn, ngay cả kim sí cũng quay về đánh người mình, muốn gọi chim cỡ lớn đến tiếp ứng cũng không được.
Một nhóm tu sĩ nước Tống vọt tới, nhìn thấy Mông Sơn Minh, tuy không nhận ra, nhưng cái xe đẩy kia quá dễ phân biệt, lập tức nhào tới vây công.
"Đi!"
Cung Lâm Sách gầm lên, tự mình kéo Mông Sơn Minh, dần các tu sĩ nước Yến vừa đánh vừa rút lui.
Trong lúc nhất thời, bảo vệ Mông Sơn Minh trở thành chuyện quan trọng nhất của các tu sĩ. Tướng sĩ phía dưới không thể quản được, quá nhiều người, lại không có nhiều tu sĩ.
Kim sí không thể thả ra ngoài, ngay cả gọi cứu viện cũng không được, chỉ có thể để tu sĩ rời đi tìm cứu binh.
Một đám tu sĩ che chở Mông Sơn Minh chém giết lao ra khỏi khu vực rừng núi. Tu sĩ nước Tống đuổi tới khu vực bình nguyên vẫn không chịu từ bỏ, truy sát kéo dài!
Vì trận chiến này, Trần Thiếu Thông đã chuẩn bị trước, sắp xếp không ít cao thủ, hiển nhiên đã nhất định phải tru diệt bằng được Mông Sơn Minh!
Tu sĩ nước Yến muốn mang theo tướng lĩnh quan trọng thoát thân, nhưng mang theo người sẽ bị giảm tốc độ, nhất thời khó thoát khỏi truy sát.
Những tu sĩ nước Yến khác đang khổ sở chống đỡ trong quân đội chư hầu nhận được tin khẩn cấp liền gấp rút tới tiếp viện, mới tiếp ứng thành công, ép lui tu sĩ quân Tống, cướp lấy cơ hội thoát thân cho mấy người Mông Sơn Minh.
Những tướng lĩnh quan trọng đã thoát thân, thực ra là vứt lại mấy trăm nghìn quân lính trong tay để chạy trốn.
Bọn họ chạy trốn, mấy trăm nghìn người kia lại không được may mắn như vậy, bị chim bay cá nhảy, độc trùng quấn lấy, phía sau còn có truy binh đuổi giết, kết cục có thể tưởng tượng được.
Nơi hoang dã, một nhánh kỵ binh quân Yến mấy nghìn người chạy tới, dừng lại. Mông Sơn Minh ngồi trên lưng ngựa, mặt không hề cảm xúc nhìn phương hướng giao chiến.
Tô Khải Đồng trợn mắt muốn nứt, chống kiếm đứng, nhìn binh lính thưa thớt trốn được từ chiến trường chạy về.
Chừng năm trăm nghìn người, đến cuối cùng chỉ hơn trăm nghìn người trở về. Có người vừa về đến nơi đã ngã xuống, sắc mặt xanh đen co giật, bị rắn độc cắn, độc phát ra.
Còn có người mặt sưng phù như đầu heo, hoặc tay chân sưng đỏ, bị ong độc trùng độc cắn.
Tu sĩ cấp tốc tiến lên kéo những người kia đi cấp cứu.
Chờ đến viện quân từ phía sau chạy tới, nhưng đã không còn thấy còn có tướng sĩ quân Yến tham chiến trở về nữa, mọi người biết, sợ là không còn về được.
Bên này thậm chí không còn dám phái ra chim cỡ lớn bay qua điều tra tình huống, sợ là loài chim cỡ lớn bị khống chế. Hai con phái đi lúc trước đã không quay về nữa.
Năm trăm nghìn quân vậy là không còn!
Tô Khải Đồng chống kiếm quỳ bịch gối xuống cỏ, mặt nhìn hướng chiến trường, môi run cầm cập!
Đời này, đây là lần đầu tiên ông ta vứt bỏ mấy trăm nghìn tướng sĩ chạy trốn, khóc không ra nước mắt!
Trưởng lão Trầm Ngộ Hồng của Tiêu Dao cung tiếp nhận thế lực châu Hạo hiện nay giận đến sắp cắn nát cả răng, oán hận lườm Tô Khải Đồng, có mùi vị hận vì không tranh.
Không phải giận vì không biết tranh lên, mà giận vì không biết tranh lùi. Cứ nhất định phải đòi ra tay trước, kết quả là chỉ bằng một trận chiến này, quân đội xuất chinh từ châu Hạo gần như toàn quân bị diệt!
Trên lưng ngựa, Mông Sơn Minh xanh mặt lên tiếng:
"Chim bay cá nhảy, chuột bọ côn trùng rắn rết như nước thủy triều xuất hiện trợ giúp quân Tống, không biết vị pháp sư nào có thể nói cho lão phu là chuyện gì?"
Cung Lâm Sách gằn từng câu lạnh lùng nói:
"Vạn Thú môn!"
Mông Sơn Minh cũng có này suy đoán, nhưng có nghi vấn:
"Không phải xưa nay Vạn Thú môn không tham sự tranh đấu giữa các nước sao?"
Cơ mặt Cung Lâm Sách giật giật. Ông ta nào biết là nguyên nhân gì.
"Trần Thiếu Thông này quả nhiên có chút bản lĩnh!"
Tuỳ việc mà xét, tất nhiên Trần Thiếu Thông được kì binh giúp đỡ, nhưng tiêu diệt năm trăm nghìn quân nước Yến trong một lượt vẫn là vì cái bẫy của Trần Thiếu Thông. Bằng không, số chuột bọ rắn rết kia rất khó có thể tạo thành thương vong to lớn như vậy. Nếu giao chiến trên vùng bình nguyên, đối phương rất khó có thể gọi tới nhiều côn trùng độc kiểu đó. Chỉ nghĩ cũng biết, muốn có quy mô độc trùng lớn như vậy là phải được chuẩn bị kỹ càng từ trước.
Có thể thấy được, từ lúc đuầ, Trần Thiếu Thông đã có chủ ý, muốn tiêu diệt lượng lớn quân đội nước Yến một lượt, vì thế không tiếc cho tướng sĩ bên dưới chịu chết dụ địch. Cuối cùng, họ bị lừa rồi, để Trần Thiếu Thông thành công.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT