Sau đó, một tướng hỏi: "Đại tướng quân, chúng ta làm như vậy, quân Yến không nắm rõ tình hình, có thể bỏ mặc chúng ta rồi tiếp tục việc bọn họ đang làm không?"

Trần Thiếu Thông khoát tay: "Tình hình cho tới bây giờ, đã rất rõ ràng, Mông Sơn Minh chính là muốn phá tan việc hòa đàm tốt này của nước Tống, sau đó Tống sẽ chống lại Hàn, bởi vậy đại bộ phận nhân mã của ông ta tất nhiên sẽ muốn quay lại chặn đánh nhân mã của đại đô đốc không cho quân ta vượt sông rút lui, không tiêu diệt chúng ta, quân Yến không có cách nào yên tâm trấn giữ đô phòng ngự để chặn đánh đại đô đốc, bọn họ sợ chúng ta tập kích ở phía sau. Trước mắt quân Yến bao vây chúng ta chỉ là án binh bất động, chỉ cần vẫn còn như thế, thì chứng minh bọn họ không có ý mặc kệ quân của chúng ta."

Một tướng lĩnh khác hỏi: "Vậy chúng ta kéo dài như vậy đến bao giờ?"

Trần Thiếu Thông cười khẩy: "Ta chọn chỗ này cố thủ, chính là đã chuẩn bị cho sự kéo dài này, chúng ta kéo dài, Mông Sơn Minh không chờ. Hiện tại quân Yến bất động, chỉ là không nhìn ra nước đi của chúng ta, không dám hành động thiếu suy nghĩ mà thôi. Chờ xem, không được bao lâu, quân Yến sẽ thử dò xét tính công kích của quân ta, muốn biết mực độ của chúng ta đến đâu. Mà Mông Sơn Minh này, cũng sẽ không đánh trận trong sự mơ hồ đâu, không thăm dò tình hình thì trong lòng ông ta sẽ không an tâm, đây chính là bệnh chung của những người thông minh, cho nên lúc công kích thăm dò, Mông Sơn Minh sẽ rất có thể đích thân xem cuộc chiến, chư vị có biết điều này có nghĩa là gì không?"

Mọi người nhìn nhau.

Ngón tay Trần Thiếu Thông nhấn mạnh và mặt bàn: "Chúng ta bất động thì thôi, chỉ cần khẽ động thì nhất định phải đánh một kích mạnh vào quân Yến, nếu có thể, chư vị nhất định phải hết sức xuất kích, chúng ta rấy có thể đánh một trận có thể gi,ết chết Mông Sơn Minh ở đây! Mông Sơn Minh lừa giết sáu trăm ngàn binh sĩ của nước Tống ta. trên dưới nước ta căm thù đến tận xương tủy, nếu ta có thể tru sát được người này, vậy thì sẽ là công lao vĩ đại! Đến bước này, quân Yến như rắn mất đầu, tất sẽ loạn! Đây cũng nguyên nhân ta cố làm ra vẻ bí ẩn cố thủ ở đây, chính là muốn dụ Mông Sơn Minh đến đây!"

Chư tướng nghe vậy phấn khởi không thôi, từng người xắn tay áo lên, rõ ràng đều rất vui mừng.

Mọi người đều biết bối cảnh của vị này, nếu thật sự có thể giết Mông Sơn Minh, có thể tưởng tượng được tiếng hô trên triều đình, tất nhiên công lao nhiều vô cùng.

Xem không hiểu!

Mông Sơn Minh và cả xe đẩy được đưa lên núi, đích thân tới vòng vây tuyến đầu của đại quân để kiểm tra, tận mắt quan sát trận thế bày binh bố trận một phen, vẫn không nhìn ra có gì lạ.

Những vẫn có điều khiến ông khẽ gật đầu khen ngợi:

"Bố trí binh lực đúng là rất có kết cấu, người có thể được Tử Bình Hưu chọn làm con rể trong quân Tống quả thực không phải hạng người bình thường."

Tô Khải Đồng nói:

"Có lời đồn rằng, Trần Thiếu Thông thành cũng nhờ, Tử Bình Hưu, bại cũng vì Tử Bình Hưu. Nói như vậy nhưng thực ra năng lực năm đó của Trần Thiếu Thông cũng không kém gì La Chiếu, chỉ là không được may mắn như La Chiếu. Từng có người nói, lúc trước vì một chuyện mà phải chịu nhục, bối cảnh không đủ mà phải ngậm bồ hòn làm ngọt, âu sầu thất bại, cho nên Trần Thiếu Thông mới đồng ý làm con rể của Tử Bình Hưu. Còn có cách giải thích là, Tử Bình Hưu coi trọng y, y không theo, sau đó bị nhục thực ra chính là do Tử Bình Hưu ngầm ra tay trong tối, ép Trần Thiếu Thông phải thừa nhận hiện thực."

"Lời đồn còn có tin tức, nói là Trần Thiếu Thông ban đầu từ chối, Tử Bình Hưu cũng nghe lời khuyên của mưu sĩ bên cạnh, coi như thôi. Thế nhưng con gái Tử Bình Hưu nghe nói đối tượng mà mình gả cho không ngờ lại tử chối cưới mình, cô ta tức giận không nhịn được đã lén lút chạy đi gây sự, kết quả là vừa gặp đã thương, ái mộ vẻ oai hùng bất phàm của Trần Thiếu Thông. Vị đại tiểu thư kia lập tức náo loạn đòi chết đòi sống, nhất định đòi gả cho Trần Thiếu Thông bằng được. Cuối cùng Tử Bình Hưu không còn cách nào, đành phải sử dụng thủ đoạn ép Trần Thiếu Thông khuất phục."

Trương Hổ kinh ngạc nói:

"Ta nói này lão Tô, ngươi lại còn quan tâm đến chuyện chó má này à?"

Tô Khải Đồng ha ha nói:

"Sau khi nghe nói có vị này xuất chinh, ta cũng không thể mù quáng, cũng phải cho người tìm hiểu một phen, tiện thể nghe ngóng. Nói chung, bất kể lời đồn đại là thật hay giả, sau khi Trần Thiếu Thông kiếm cái được ô to Tử Bình Hưu này đều có lợi và hại, cấp bậc được thăng lên. Có điều, có người nói rằng y ở trong quân khá bị xa lánh. Tống hoàng không muốn bàn tay của Tử Bình Hưu thọc vào quân đội quá sâu, nên những năm nay hầu như y vẫn chỉ đảm nhiệm chức vụ nhàn tản trong quân, có lực mà không được dùng. Nghe nói lần này nếu không phải bị chúng ta công vào, còn chưa tới phiên Trần Thiếu Thông này ló đầu ra."

Trương Hổ giương mắt nói:

"Bài binh bố trận quả có chút kết cấu, chỉ là tinh khí thần của nhân viên không thể so sánh với quân đội Giang Phòng, vừa nhìn đã thấy không cùng đẳng cấp."

Tô Khải Đồng chắp tay với Mông Sơn Minh nói:

"Đại soái, mạt tướng đã chuẩn bị kỹ càng dưới trướng, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay. Hiện giờ thử xem trình độ của y ra sao chăng?"

Mông Sơn Minh hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói:

"Cẩn thận một chút."

Cũng hết cách rồi, dù thế nào cũng phải thử một lần, không thể nào để người ta ra vẻ bí ẩn hù dọa mãi. Chung quy vẫn phải nghĩ cách đá rơi chướng ngại vật này xuống.

"Đại soái yên tâm, chỉ là thăm dò, nếu thật sự phát hiện bên kia chỉ cố ra vẻ bí ẩn, ta sẽ thừa cơ diệt y!"

Tô Khải Đồng nói xong lập tức quay lại, nói với phó tướng:

"Truyền lệnh, tiến hành tấn công theo kế hoạch!"

"Vâng!" Phó tướng nhận lệnh rời đi.

Rất nhanh, một nhánh quân từ trong núi rừng lao tới.

Bên quân Tống không phải mù, lập tức phát hiện động tĩnh lạ thường, tiếng kèn lệnh ù ù vang lên.

Quân Tống trong núi Bất Lão nghe thấy tiếng tù và cảnh báo tức khắc có chuyển động, mau chóng chuẩn bị phòng ngự dựa theo bố trí trước đó.

Trần Thiếu Thông đang ở trong lều nghe thấy tiếng báo động cũng cấp tốc chạy ra. Ngoài trướng bồng có tướng lĩnh cấp tốc chạy tới báo:

"Đại tướng quân, quân Yến phát động tấn công."

Trần Thiếu Thông nhìn về hướng người kia chỉ, nhìn thấy một đội quân lao ra.

Thấy quân Tống đã phát hiện bên mình, Tô Khải Đồng vung tay lên, tiếng trống tùng tùng tùng bên này tức thì vang dậy như sấm.

"Giết!"

Một nhánh quân do năm mươi nghìn binh sĩ tạo thành cao giọng hô giết xông lên.

Phía trước là trận khiên, đằng sau là hàng loạt người xách theo các tấm gỗ làm bè đơn giản. Mấy chục nghìn người giơ ván gỗ lên chạy theo trận khiên, xung kích về phía trước.

Tuyến đầu quân Tống có đào chiến hào sâu. Trong chiến hào cắm đầy cọc gỗ vót nhọn, mà đằng sau lại là hàng rào chông cản ngựa. Một loạt cung thủ quân Tống xuất hiện, sau tiếng quát "Bắn tên" của quan chỉ huy, tức thì mưa tên bay tán loạn, không khí dường như cũng rung lên.

Lít nha lít nhít mũi tên từ trên trời giáng xuống, bắn lên khiên lêu lạch cạch, tiếng va chạm rào rào rất chói tai. Những tấm ván gỗ liên tục vang lên tiếng "Độp độp" gấp gáp, chớp mắt đã bị bắn thành nhím. Người dưới ván gỗ đã tránh ra, cũng là cung thủ, đặt tên lên dây kéo căng, giương cung bắn ra, vừa chạy vừa bắn.

Vừa xung kích vừa giáng trả, tấm khiên, ván gỗ, cung thủ phối hợp thành thạo, có phải quân đội tinh nhuệ hay không, đây chính là lúc thể hiện.

Cho dù giữa rất nhiều ván gỗ để hở ra đầu người bị mũi tên của quân địch bắn nằm xuống đất, nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến tốc độ tấn công của quân Yến.

Nhìn thấy binh lính đã bắt đầu xuất hiện thương vong, Tô Khải Đồng đang quan sát từ xa bạnh quai hàm lên, rất căng thẳng.

Trần Thiếu Thông mặc chiến giáp toàn thân đứng trên đỉnh núi, năm ngón tay nắm chặt chuôi kiếm, vẻ mặt cũng căng thẳng, khẩn trương quan sát chiến trường công phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play