(*Hồng trần tục khách: Người phàm tục trong cõi trần)
Cừu Sơn lập tức từ chối: "Thực không đúng dịp rồi, Chưởng môn của bỉ phái đang bế quan tu luyện, chỉ là một chút chuyện nhỏ cũng không đáng để chuyện bé xé ra to, nói ra cũng do bỉ phái không biết cách quản giáo đệ tử, cho nên người trở về là được, chưa nói tới việc nhận lỗi. Khó lắm Giả huynh mới đến một chuyến, hôm nay nhất định phải cùng Giả huynh uống mấy chén!"
Giả Vô Quần khoát tay, "Rượu chè thì miễn, Giả mỗ từ trước đến nay không uống rượu. Ôi, không thể chiêm ngưỡng tiên nhan của Chưởng môn Tây Hải quả là tiếc nuối, bây giờ chính là thời buổi rối loạn, chắc hẳn Cừu T rưởng lão cũng biết hai nước giao chiến, Thừa tướng bận rộn mọi việc, còn có rất nhiều việc vặt vãnh phải sai khiến tôi tớ, Giả mỗ đành cáo từ, mong rằng Cừu huynh thay mặt Thừa tướng vấn an Chưởng môn Tây Hải."
Cừu Sơn có hơi bất ngờ, đến đây chỉ có như vậy rồi đi à?
Còn tưởng đâu đối phương muốn dây dưa chuyện kia khiến Vạn Thú môn khó xử, không ngờ đối phương nói đi là đi, chẳng hề đề cập tới chuyện đó, khiến cho ông ta hơi hoài nghi có phải mình đoán sai rồi không.
Chẳng qua nếu có thể không gây ra phiền phức hay là cố gắng đừng rước lấy phiền phực thì tốt rồi, ông ta hí hửng nói: "Nếu đã vậy, hay là lấy quốc sự làm trọng, ta không miễn cưỡng Giả huynh nữa. Đợi sau này có cơ hội, ta lại cùng Giả huynh tụ họp. Thừa tướng vấn an, Cừu mỗ nhất định sẽ chuyển lời. Người đâu, thay mặt Vạn Thú môn tiễn Giả tiên sinh ba trăm dặm!"
"Không cần không cần, không cần phiền toái như vậy, trên người ta gánh chuyện cơ mật, muốn giữ bí mật hành tung." Giả Vô Quần khoát tay cự tuyệt.
"Như vậy quả là không tiện. Nếu đã thế, xin thứ cho Vạn Thú môn vô lễ, không thể tiễn xa, tiên sinh đi đường cẩn thận!" Cừu Sơn chắp tay tiễn biệt.
Ông ta không tiếp tục giữ đối phương ở lại, đồng thời cũng chẳng muốn giữ, miễn rước lấy phiền toái.
"Tạm biệt!" Giả Vô Quần cười tủm tỉm chắp tay ra sau, xoay người bước đi.
Cừu Sơn vừa nhẹ nhàng thở ra, ai ngờ Giả Vô Quần xoay người đi chưa được mấy bước, đột nhiên đưa tay vỗ vỗ cái trán rồi xoay lại, "Cừu Trưởng lão, là ta hồ đồ rồi, Thừa tướng còn giao phó một việc, thiếu chút nữa đã quên, mong rằng Cừu Trưởng lão chuyển lời đến Chưởng môn Tây Hải."
Giả Vô Quần nghiêm mặt nói: "Là thế này. Chiến sự vô thường, thế tiến công của quân Yến quả là hung mãnh, quân ta chống cự gian nan, chư tướng nhìn khắp nước Tống, chọn tới chọn lui, phát hiện địa thế của Vạn Thú môn rất lợi cho việc tác chiến, chuẩn bị dụ địch đến tận đây, biến nơi này thành chiến trường chính để quyết đấu với quân Yến! Vạn Thú môn đứng vững ở Đại Tống nhiều năm, chắc hẳn cũng là vì lo cho Đại Tống, ắt sẽ không keo kiệt chẳng nhường. Lời đã nói ra, Vạn Thú môn hãy sớm chuẩn bị, Giả mỗ cáo từ, Cừu Trưởng lão không cần phải tiễn!"
Khuôn mặt Cừu Sơn trầm xuống.
Giả Vô Quần đã quay người, hai tay áo vung lên, cứ như thế mà chạy lấy người.
"Giả huynh xin dừng bước!" Cừu Sơn hô lớn.
Giả Vô Quần dừng bước xoay lại, Cừu Sơn đã bước nhanh đến trước mặt hắn ta, hai người bốn mắt giằng co.
Cừu Sơn trầm giọng nói: "Lời nói vừa rồi của Giả huynh là thật chứ?"
Giả Vô Quần kinh ngạc, "Sao lại hỏi như vậy? Cừu Trưởng lão, chuyện quốc gia đại sự, lẽ nào là trò đùa?"
Cừu Sơn biết đối phương đang ép Chưởng môn Tây Hải Đường ra gặp mặt, nhưng loại sự tình này hẳn không đùa nổi, cá nhân ông ta không thể làm chủ, đành phải từ từ nói: "Việc này để ta chuyển lời đã, trong một lúc cũng không thể nói rõ ràng, để ta xem có thể mời Chưởng môn sớm xuất quan hay không, tốt hơn nên để Giả huynh tự mình chuyển lời."
Giả Vô Quần lập tức vui vẻ nói: "Đang muốn chiêm ngưỡng tiên nhan của Chưởng môn Tây Hải, có cơ hội sao bỏ lỡ được, lại thêm sự tình khẩn cấp cũng không thể bỏ lỡ việc gặp mặt Chưởng môn, tại hạ xin đợi là được!"
"Chờ một lát." Cừu Sơn hơi hạ thấp người, sau đó lách mình mà đi.
Thấy đệ tử Vạn Thú môn nhìn chằm chằm mình như hổ rình mồi, Giả Vô Quần thản nhiên cất tiếng cười, xoay người khoanh tay đối mặt với dãy núi, tỏ vẻ tự nhiên thưởng thức, chẳng thèm để ý đám đệ tử Vạn Thú môn nghĩ gì về mình.
Pháp sư hộ tống hắn ta từ kinh thành đến đây, nhìn ra ánh mắt đệ tử Vạn Thú môn bất thiện nên canh giữ bên cạnh Giả Vô Quần, bất cứ lúc nào cũng đề phòng bốn phía.
Đợi không quá lâu, Cừu Sơn đã mau chóng lắc mình bay vút tới, dừng xuống ngay bên cạnh Giả Vô Quần và nói: "Giả huynh, Chưởng môn vì huynh đã sớm xuất quan, mời!"
"Quấy rầy Chưởng môn bế quan tu luyện, có lỗi có lỗi." Giả Vô Quần liên tục xin lỗi, sau đó cũng đưa tay mời.
Hai người sóng vai nhau đi như vậy, leo lên tầng tầng bậc thang, tiến về chính điện Vạn Thú môn.
Lúc đi đến ngưỡng cửa chính điện, mấy tên đệ tử Vạn Thú môn đi ra chặn ngang, đưa tay ngăn cản người tùy tùng bên Giả Vô Quần, không cho vào điện.
Giả Vô Quần quay đầu lại nhìn, đưa tay ra hiệu một cái, biểu thị không có việc gì, để mấy vị tùy tùng không cần theo vào tới.
Hắn ta dừng tại cửa ra vào, mắt nhìn trong điện, Tây Hải Đường đã lộ diện, mặt khác còn có đám người bề trên của Vạn Thú môn ở đấy.
Dù hắn ta không quen hết những người này, nhưng đa phần đã gặp mặt. Phát hiện Trưởng lão Triều Kính không có ở đây, cùng lúc đó hắn ta liên tưởng tới chuyện Triều Thắng Hoài trở về.
Ánh mắt hắn ta lướt khắp điện, trong đầu lập tức phân tích các loại tình huống về sau, đưa tay lên nâng vạt áo dài, bước qua bậc cửa tiến vào trong đại điện, vừa đi vừa chắp tay với đám người kia, cuối cùng đứng trước mặt Tây Hải Đường và chào hỏi, "Bái kiến Chưởng môn, nhiều năm không gặp, dung mạo Chưởng môn càng toát ra vẻ siêu phàm thoát tục."
Tây Hải Đường nói: "Giả tiên sinh cũng không phải người trần tục, nếu không thì đã chẳng vào được nơi này, cần gì phải khách khí." Giọng điệu hơi không khách sáo, tình hình này không hề giống với kiểu rót trà đãi khách.
Giả Vô Quần khoát tay khiêm tốn, tỏ vẻ bất đắc dĩ, lại chắp tay với các trưởng lão hai bên.
Tây Hải Đường: "Ta nghe Cừu sư đệ nói, Giả tiên sinh nói quân Tống muốn biến khu vực Vạn Thú thành chiến trường chính để quyết đấu với quân Yến à?"
Giả Vô Quần: "Chưởng môn hiểu lầm, không phải ta nói, mà là các tướng lĩnh trong triều quyết định."
Tây Hải Đường: "Vậy sao? Nước Tống lớn như vậy, để chỗ nào quyết chiến không tốt, vì sao lại chọn nơi này? Thứ cho mắt ta kém cỏi, sao ta không hề nhìn ra khu vực Vạn Thú môn này thích hợp làm chiến trường?"
Giả Vô Quần lắc đầu, "Nói thật, ta cũng không thấy lấy nơi này làm chiến trường chính có cái gì tốt."
Tây Hải Đường lạnh lùng nói: "Đó là vì sao? Chẳng lẽ là cố ý tìm Vạn Thú môn gây phiền toái, có thể nói, căn bản không tồn tại chuyện này?"
Giả Vô Quần nhếch miệng cười, "Chưởng môn hẳn là biết được, người chỉ huy phụ trách chiến sự chính là Đại đô đốc La Chiếu, mà La Chiếu là con rể của Lăng Tiêu các, La Chiếu nhất định xây dựng chiến trường ở chỗ này, có dụng ý gì thì ta cũng không biết được."
Trong câu chữ của hắn ta tựa như muốn nói rằng, có gây thì cũng chính là ba phái lớn muốn tìm các ngươi gây phiền toái.
Không khỏi khiến người ta liên tưởng chiến sự bất lợi, ba phái lớn không dễ chịu nên sẽ không để Vạn Thú môn sống yên.
Tây Hải Đường: "Nếu là triều đình đã ra quyết định, Vạn Thú môn sợ là cũng bất lực không thay đổi được gì, xem ra người ở Vạn Thú môn cũng chỉ đành dời đi, đến các địa phương trống, để cho đại quân triều đình tác chiến, tránh bỏ lỡ chiến sự của triều đình."
Giả Vô Quần: "Khói lửa chiến tranh vô tình, đại quân lướt qua phá hủy như trở bàn tay, chỉ sợ hủy đi đất thiêng sinh ra hiền tài."
Tây Hải Đường: "Đó cũng là chuyện không còn cách nào, cũng không thể bởi vì một chút tâm tư của Vạn Thú môn mà làm hại toàn bộ Đại Tống."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT