“Thanh trừng sao?” Tra Hổ hoài nghi, có chút không hiểu được.
...
“Nghe nói trong Yến Kinh lại nhảy ra số lượng lương thực lớn.”
Ngoài một tòa thành đang bị chôn vùi trong biển lửa, Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn đang đọc bức tình báo rồi đưa cho Cung Lâm Sách đứng bên cạnh.
Cung Lâm Sách xem xong thì gật đầu: “Đúng là có chuyện như vậy, tên Đồng Mạch này đúng là có năng lực, vì bảo vệ Yến Kinh, lần này lão ta đắc tội không ít người!”
Mông Sơn Minh: “Ta không quan tâm lão ta có năng lực to lớn thế nào, cũng không quan tâm lão ta đắc tội bao nhiêu người, thông báo cho người của ba phái lớn trong Yến Kinh một tiếng, tập trung lương thực lại, một khi thành bị phá, lập tức đốt lửa, thiêu hủy toàn bộ lương thực, quyết không để chúng rơi vào tay quân Tống!”
Đốt thì không tránh khỏi đáng tiếc! Trong lòng Cung Lâm Sách buông tiếng thở dài, có điều đối phương nói cũng rất có đạo lí, gật đầu nói: “Mông soái yên tâm, ta sẽ làm theo, sao có thể để quân Tống được lợi được!”
...
Tống Kinh, trong phủ thừa tướng, Tử Bình Hưu vội vàng quay về.
Một người đàn ông gầy gò nho nhã đứng trong đình viện chờ đợi, chùm râu dài đen như mực, trông rất nho nhã, nhìn thấy ông ta thì chắp tay hành lễ: “Thừa tướng!”
Người này chính là mưu sĩ thân tín bên người Tử Bình Hưu, Giả Vô Quần.
Tử Bình Hưu tiến lên nâng cánh tay ông ta lên, cười nói: “Cổ tiên sinh cuối cùng cũng về rồi.” Giơ tay ra hiệu một cái, ý bảo có chuyện vào phòng nói.
Hai người vào phòng, ngồi xuống, Tử Bình Hưu cười nói: “Lần này tiên sinh đi du ngoạn, đã tận hứng chưa?”
Giả Vô Quần mỉm cười: “Vốn định đưa mấy tu sĩ tập hợp lại đến mấy nơi buôn bán đi dạo, lúc đến Băng Tuyết các nghe nói trong nhà xảy ra chuyện, ta liền gấp rút trở về. Nghe nói thừa tướng để con rể Trần Thiếu Thông dẫn binh đối đầu với Mông Sơn Minh?”
Nói đến chuyện này, Tử Bình Hưu có hơi ngại ngùng, ngồi xuống, vỗ đùi than thở: “Ta thật sự không nghĩ tới binh mã hộ đê bại trận, trở tay không kịp, ta có cảm giác như tự nâng đá đập lên chân mình vậy, lời nói trước mặt bệ hạ không thể thu lại được, chỉ có thể tiếp tục cứng đầu, nghĩ rằng chỉ cần tiên sinh về rồi có thể giải quyết nỗi khổ của ta!”
Giả Vô Quần nói: “Thừa tướng làm không sai, nên để Trần Thiếu Thông xuất chinh, Trần Thiếu Thông xuất chinh, Mông Sơn Minh tất sẽ bại!”
“Thiếu Thông có thể là đối thủ của Mông Sơn Minh sao?” Tử Bình Hưu nghi ngờ, lời này ngay cả ông ta cũng không tin được.
“Việc này nhắc lại sau!” Giả Vô Quần khoát tay áo, ngón tay ướt nước trà, vẽ đường thẳng trên mặt bàn, quệt nước hai bên Đông Tây, ngón tay ông ta chỉ vào phía tây: “Yến Kinh! Không thể hành động theo cảm tính trước Yến Kinh, thừa tướng nên lập tức vào cung, bảo bệ hạ ngay lập tức ra chiếu bảo đại quân quay về! Yến Kinh không thể phá được, nhân vật nòng cốt của nước Yến trong tay Thương Kiến Hùng phải được giữ lại, thế cục như vậy, không thể để Thương Triêu Tông được lợi. Thương Kiến Hùng suy sụp, ba phái lớn này trải qua biến cố này chắc chắn sẽ nâng đỡ Thương Triêu Tông thượng vị. Thừa tướng, nước Yến nằm trong tay đám người Thương Kiến Hùng kia mới là có lợi nhất cho nước Tống, có nhóm người này ở đó, Mông Sơn Minh không có Ninh Vương chống lưng cho chỉ là một tên võ phu, có đánh nữa cũng không thể thay đổi mọi thứ!”
“Xuýt!” Tử Bình Hưu hít sâu một hơi, tóm lấy chòm râu dưới cằm, ánh mắt lóe lên, dường như lời nói của đối phương đã nhắc nhở ông ta điều gì đó.
Giả Vô Quần lại nói thêm một câu: “Thậm chí ta còn nghi ngờ Mong Sơn Minh hãm hại giết sáu mươi vạn tù binh là để chọc giận quân Tống, để quân Tống tấn công phá Yến Kinh, có thể phía sau ẩn chứa dã tâm của Thương Triêu Tông, muốn mượn tay nước Tống tiêu diệt đối thủ!”
Tử Bình Hưu gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: “Đã đánh thành như thế rồi, nước Tống chịu món thiệt lớn, nếu như cứ tay không mà về như thế, bệ hạ không nén được cơn giận, cũng không thể nói rõ được với thần dân, rất khó xử!”
Giả Vô Quần: “Đúng là rất khó xử, nhưng khó xử thì cũng chỉ khó xử một lúc, vẫn hơn sự khó xử khi nước Tống mãi không gượng dậy nổi đúng không? Mấu chốt vẫn là muốn xem ai là người có thể cười đến cuối cùng! Nếu thật sự phá hủy nòng cốt quyền lực của Thương Kiến Hùng, lúc này Thương Triêu Tông đang nắm giữ binh quyền của nước Yến, đối mặt với thế cục như vậy, để mau chóng ổn định tình hình, ba phái lớn cũng chỉ có thể giúp đỡ Thương Triêu Tông nắm quyền!”
“Một khi thế lực phe Thương Kiến Hùng không thể chấp hết được nữa, đối mặt với tình hình lúc này, lại thêm ba phái lớn gây áp lực, cũng chỉ có thể quay ngược lại Thương Triêu Tông, Thương Triêu Tông có thể nhân cơ hội này nắm quyền lực của nước Yến trong tay! Nhưng nếu như nòng cốt thống trị của Thương Kiến Hùng vẫn còn đó, quan viên phần lớn các khu vực ở nước Yến vẫn là người của Thương Kiến Hùng, ba phái lớn rất khó ép đám người của Thương Kiến Hùng kia giao lại quyền, nếu như làm đến nước chó cùng rứt giậu thì ba phái lớn cũng không thể sắp xếp được hậu quả.
“Còn chuyện này nữa, trong đội quân mà Mông Sơn Minh dẫn dắt, vẫn có một phần là đội quân triều đình nước Yến bị ức hiếp, chỉ cần Thương Kiến Hùng vẫn cầm quyền, thì tất nhiên khi trở về đội quân mà Mông Minh Sơn dẫn dắt sẽ bị tách ra. Nếu như nước Yến lại gặp phải nạn này, Thương Kiến Hùng đã phải chịu thiệt một lần rồi, ông ta sẽ để cho Thương Triêu Tông có cơ hội thống lĩnh binh mã nước Yến một lần nữa sao?”
“Để cho Thương Kiếm Hùng tiếp tục cầm quyền chính là đang phân hóa nước Yến, cũng là đang làm suy yếu thực lực của nước Yến, nước Yến sẽ rất khó khôi phục lại sinh lực trong khi suy yếu, cũng không thể uy hiếp Đại Tống chúng ta nữa! Nếu như Thương Triêu Tông cầm quyền thì lại khác, một khi đội quân triều đình nước Yến xâm nhập vào, chư hầu nội bộ nước Yến lại nghe theo hiệu lệnh này, nước Yến vừa có người vừa được lòng người sẽ nhanh chóng khôi phục sức mạnh, lại thêm việc thiện chiến, có một nước láng giềng mạnh mẽ như thế, sợ rằng nước Tống chúng ta cả khi ngủ cũng phải nơm nớp lo sợ!”
“La Chiếu là võ tướng, ít nhiều vẫ à người tuổi trẻ nhiệt huyết, trong mắt gã ta chỉ có việc chiến đấu là quan trọng, gã ta sẽ không mưu đồ việc nước. La Chiếu hợp ra chiến trường, không hợp mưu đồ việc nước, chẳng lẽ bệ hạ cũng muốn như vậy sao? Tình hình đã đi tới bước này rồi, cho dù La Chiếu có công phá được Yến Kinh để báo thù rửa hận thì cũng không diệt được nước Yến, không hề suy tính đến tương lai lâu dài, ngược lại còn cho Thương Triêu Tông cơ hội để phục hưng nước Yến, hai quốc gia tranh chấp với nhau, sao có thể hành động theo tình cảm được?”
“Hiện tại, nước Tống không thể bị nước Yến kéo theo suy sụp được, phải nhanh chóng ổn định vị trí của mình. Chỉ cần mình ổn định trước, chỉ cần nội bộ nước Tống chúng ta không loạn thì vẫn có thực lực, một khi nước Hàn tấn công nước Yến, nước Tống của chúng ta có thể xuất binh lần nữa để chia bát canh này. Chỉ cần để lại đám người Thương Kiến Hùng trì hoãn nước Yến đang bị tổn thương sinh lực, qua trận này, nước Yến sẽ chỉ càng loạn hơn thôi, cho dù lần này nước Hàn không xuất binh, nước Yến cũng vẫn là miếng thịt bên miệng nước Tống, chúng ta có thể nuốt gọn bất cứ lúc nào!”
“Thừa tướng, bệ hạ không phải người không chịu nghe lời khuyên, chỉ cần đẩy sự hận thù che mắt bệ hạ đi, bệ hạ sẽ tiếp thu kế sách của thừa tướng! Có lẽ bệ hạ đã tỉnh ngộ rồi, nhưng ngài cần một người có thể giúp ngài bắc thang đi xuống, thân phận và địa vị của thừa tướng là lựa chọn thích hợp nhất!”
Tử Bình Hưu suy nghĩ rồi gật đầu liên tục, ông ta nói: “Lời này của tiên sinh đúng là rất tốt, được! Ta sẽ làm theo lời tiên sinh. Có điều…” Ông ta nghiêng người hướng về phía Giả Vô Quần: “Lời nói của Thiếu Thông cũng rất có lý, Thiếu Thông nói ta rút quân về, nhất định Mông Sơn Minh sẽ chặn lại, sẽ không để cho quân chủ lực của nước Tống ta thuận lợi lui về trong biên giới, tiếp tục đe dọa nước Yến, nếu như đội quân chủ lực của nước Tống ta không thể thuận lợi rút lui, sợ rằng vẫn sẽ khó thoát khỏi cảnh khốn cùng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT