Nhưng thật sự trong lòng lão ta rất vui. Dù sao cũng đã giữ được tính mạng. Bằng không, lão ta thật sự hy sinh vì nước rồi.

Không dông dài, Thương Kiến Hùng rốt cuộc cũng cẩn thận đọc hết tin chiến thắng. Đại thắng lần này thật sự nằm ngoài dự liệu của ông ta, thật sự đã bắt được sáu trăm ngàn tù binh.

“Đàm phán với nước Tống?” Khép lại tờ giấy, Thương Kiến Hùng lẩm bẩm.

Thương Vĩnh Trung liên tục gật đầu: “Bệ hạ, lập tức triệu kiến Tống sứ, ra lệnh cưỡng chế quân Tống nhanh chóng triệt binh. Có sáu trăm ngàn tù binh trong tay, cộng thêm phòng tuyến phía tây của nước Tống bị công phá, nội bộ nước Tống trống rỗng. Đứng trước sự uy hiếp của Mông Sơn Minh, bên đó tất nhiên sẽ đồng ý.”

Tống sứ vẫn ở Yến Kinh. Mặc kệ hai nước đánh nhau như thế nào, giao chiến ra sao cũng không chém Sứ. Dù sao cũng còn một số việc còn phải thông qua sứ thần câu thông với nước có liên quan. Cho nên, sứ thần không dễ động đến, có thể triệu kiến bất cứ lúc nào.

Thương Kiến Hùng do dự nói: “Mông Sơn Minh có giao ra sáu trăm ngàn tù binh đó không?”

Thương Vĩnh Trung kinh ngạc hỏi: “Không giao? Giữ lại trong tay có thể ăn sao? Lương thảo của Mông Sơn Minh vốn không đủ, còn muốn nuôi sáu trăm ngàn tù binh này? Mà ông ta cũng không thể tru diệt hết toàn bộ. Hơn nữa, còn có ba Đại Phái. Chẳng lẽ ba Đại Phái không muốn hai nước ngừng binh, muốn đánh nhau chết sống để nước Hàn kiếm lời trong đó? Bệ hạ tìm Mạnh Tuyên, để ba Đại Phái tạo áp lực cho Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh. Ba Đại Phái tất sẽ đồng ý.”

Thương Kiến Hùng ngẫm lại thấy cũng đúng, quay sang nhìn Điền Vũ, Điền Vũ khẽ gật đầu, hiển nhiên tán thành ý của Thương Vĩnh Trung.

Thương Kiến Hùng quay người bước đi, đồng thời hạ lệnh: “Bảo Đại Tư Không và Đại Tư Đồ đến ngự thư phòng nghị sự.”

Điền Vũ lập tức gọi một tên Thái giám đến dặn dò.

Bây giờ Thương Kiến Hùng muốn gặp Mạnh Tuyên, nhưng lại sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên định để Mạnh Tuyên thông báo với ba Đại Phái nắm chắc sáu trăm ngàn tù binh trong tay.

Vừa ra khỏi triều không xa, chỉ thấy một đám phụ nữ đang đứng chỗ hậu cung, do Hoàng hậu suất lĩnh.

Thấy những người này, Thương Kiến Hùng không khỏi dừng bước, ánh mắt từ trên người đám phụ nữ nhìn sang hướng hậu cung, hô hấp có chút gấp rút, gương mặt đen thui.

Thương Vĩnh Trung còn chưa biết hậu cung xảy ra chuyện gì. Mọi chuyện làm trước đó sẽ không để lộ ra, cùng lắm về sau mới tiết lộ chút phong thanh. Cho nên, ông ta chỉ cảm thấy sắc mặt của Hoàng đế hơi khó coi.

Nhìn thấy đám người Hoàng hậu, sắc mặt Điền Vũ cũng không dễ nhìn. Tin chiến thắng đúng là đến chậm. Nếu không cần bỏ lại kinh thành, chuyện giải quyết hậu cung giai lệ lại hoàn tất, bảo bệ hạ làm sao mà chịu nổi đây?

Cho nên, ông ta có thể hiểu tâm trạng của Thương Kiến Hùng lúc này.

Mặt Thương Kiến Hùng căng ra, không nhìn đám người Hoàng hậu nữa mà đi thẳng.

Điền Vũ bước nhanh đến trước mặt Hoàng hậu, nhỏ giọng nói: “Nương nương, xin chư vị quý nhân chờ cho một lát.”

Hoàng hậu hơi khẩn trương, hỏi: “Có biến cố gì sao?”

Điền Vũ lắc đầu. Bây giờ ông ta không tiện nói điều gì, còn phải đợi ba Đại Phái có đồng ý hay không mới có thể quyết định ở lại.

Hoàng hậu vừa tận mắt nhìn thấy một trận xử quyết hậu cung tàn khốc, thấy Điền Vũ không nói, cũng không dám hỏi nhiều.

Điền Vũ nói xong liền hành lễ cáo lui, đuổi theo Thương Kiến Hùng.

Việc câu thông với Mạnh Tuyên rất thuận lợi. Mạnh Tuyên cơ hồ cũng nhận được tin chiến thắng, biết được chuyện sáu trăm ngàn tù binh là thật. Nếu có thể bảo đảm được cho Yến Kinh, tất nhiên là phải bảo vệ. Việc hai nước bãi binh có thể bảo vệ được lợi ích có liên quan đến ba Đại Phái, ông ta tất nhiên là sảng khoái đồng ý.

Làm việc xong với ba Đại Phái, Thương Kiến Hùng gặp Đồng Mạch và Cao Kiến Thành. Sau khi thương nghị, Thương Kiến Hùng lập tức cho triệu kiến Tống sứ Tiền Liên Thắng.

Đầu tiên, Tống sứ Tiền Liên Thắng còn vênh vang đắc ý, bởi vì nước Tống binh phong cường thịnh đang đè nước Yến một cái đầu.

Chiến báo của nước Yến từ trên chiến trường trực tiếp truyền đến, còn chiến báo nước Tống chiến bại là trực tiếp truyền về cho triều đình nước Tống trước, chứ không phải truyền cho Tống sứ Tiền Liên Thắng. Bởi vậy, khi Tiền Liên Thắng nhận được tin tức quân Tống đại bại, đồng thời có sáu trăm ngàn quân tinh nhuệ của nước Tống bị nước Yến bắt làm tù binh, có thể nói là giật cả mình.

Nghe điều kiện của nước Yến, hắn ta không cách nào làm chủ được, thỉnh cầu cho hắn ta thời gian báo cáo. Hắn ta cũng muốn làm rõ chân tướng.

.......

“Lão gia, tại sao ngài lại trở về? Trong nhà đã chuẩn bị xong hết, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”

Ngoài cổng Cao phủ, Cao Kiến Thành từ trong cung trở về, vừa mới xuống xe ngựa, quản gia Phạm Chuyên đã bước đến. Trước đó Cao Kiến Thành có nói còn phải tùy giá, bây giờ đột nhiên trở về, Phạm Chuyên còn tưởng rằng Cao Kiến Thành lo lắng cho nhà, vì thế mới báo cáo một tiếng.

“Không sao, chắc là không cần phải đi, bảo mọi người trở về chỗ cũ.” Cao Kiến Thành nói xong liền đi thẳng đến nội trạch.

“Sao cơ...” Phạm Chuyên sửng sốt, nhưng vẫn làm theo, quay đầu dặn dò, bảo mọi người mang đồ đạc để lại chỗ cũ.

Cao Kiến Thành trở về thư phòng của mình. Vừa bước vào cửa, ông ta còn tưởng rằng mình đi nhầm chỗ, về sau mới nhận ra phòng của ông đã được dọn sạch sẽ.

Nhưng cái bàn vẫn còn, không đến nỗi ngay cả cái này cũng mang đi. Ông bước đến ngồi xuống sau án thư, Phạm Chuyên cũng tiến vào, hỏi thăm: “Lão gia, chuyện gì vậy?”

Vừa hỏi vừa rút từ trong tay áo ra một tờ giấy.

Cao Kiến Thành tựa lưng vào ghế, lắc đầu cười khổ: “Mông Sơn Minh đúng là lợi hại, lại có thể đánh thành như thế, chỉ một trận chiến đã chặt đứt một chân của nước Tống, cơ hồ muốn lấy đi nửa cái mạng của nước Tống. Bây giờ, trong tay Mông Sơn Minh nắm giữ sáu trăm ngàn tù binh nước Tống. Có át chủ bài này, nước Tống không muốn triệt binh cũng không được. Cho nên, Yến Kinh không lo, không cần chạy nạn nữa.”

Phạm Chuyên sửng sốt, dâng tờ giấy trong tay lên, thấp giọng nói: “Đạo gia vừa mới gửi tin, cũng nhắc đến chuyện sáu trăm ngàn tù binh đó, hỏi là có nên giết hay không, muốn hỏi ý kiến của lão gia.”

“Giết?” Cao Kiến Thành giật mình, trong lòng tự nhủ Đạo gia ơi Đạo gia, ngươi đừng làm ta sợ chứ. Chúng ta ở Yến Kinh đang chuẩn bị không chạy nạn nữa, ngươi lại đem sáu trăm ngàn tù binh ra giết, hai nước còn nói chuyện cái rắm gì nữa. Bên này bình chân như vại không đi, bên kia nước Tống đánh tới, đến lúc đó có muốn chạy cũng chạy không thoát. Yến Kinh không phải bị ngươi làm hố chết sao?

Ông ta biết Ngưu Hữu Đạo tuyệt đối có lực ảnh hưởng đối với Mông Sơn Minh. Nếu Ngưu Hữu Đạo hạ quyết tâm đại khai sát giới, người ở kinh thành xem như phiền phức rồi.

Ông vội mở mật tín ra xem, muốn biết rốt cuộc Ngưu Hữu Đạo có ý gì.

Sau khi xem xong, Cao Kiến Thành nhẹ nhàng thở ra. Nội dung trong thư cũng không hạ quyết tâm phải giết, chỉ là muốn hỏi thăm ý kiến của ông mà thôi.

Ông vô thức muốn khuyên dừng tay. Dù sao bên này cũng đã chuẩn bị đàm phán, nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra, phần lớn người trong kinh thành sẽ bị quân Tống chặn lại, bao gồm cả Cao gia.

Trong lúc ông đang định trả lời, nhưng rồi lại cảm thấy do dự, đứng lên đi qua đi lại trong phòng, còn Phạm Chuyên thì cứ nhìn theo ông.

Vẫn là câu nói kia, Ngưu Hữu Đạo chỉ muốn hỏi thăm ý kiến của ông, cũng không phải bảo ông đứng trên lập trường triều đình để nói chuyện, cũng không có ý để ông bận tâm được mất. Cân nhắc liên tục, Cao Kiến Thành quyết định trả lời theo đúng suy nghĩ của mình, bảo Phạm Chuyên đưa bút mực để ông tự viết thư trả lời.

.........

“Sáu trăm ngàn tù binh?” La Chiếu kinh ngạc hỏi lại, người vẫn còn trên lưng ngựa tiến vào đại quân.

Trước đó, gã ta vì tức giận công tâm mà thổ huyết, sau đó được tu sĩ thi pháp điều trị, sức khỏe ngược lại không có vấn đề gì quá lớn.

Tống sứ Tiền Liên Thắng gửi tin tức, xác nhận bên này có phải đang có sáu trăm ngàn tù binh nước Tống nằm trong tay quân Yến hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play