Lộ Tranh khom người trước rồi mới thành thật bẩm báo: “Mấy năm trước, tiểu nhân có tâm sự với đồng môn, có nhắc đến chuyện Công chúa Đại Yến hòa thân, nhất thời bi phẫn khó nhịn, đêm không thể say giấc, cứ trằn trọc mãi, cảm thấy thư sinh cực kỳ vô dụng, cho nên mới vứt bút tòng quân.”

Người bên ngoài nghe xong đều mỉm cười. Thì ra người này chỉ là tình cảm nhất thời, đầu óc phát sốt nên mới tham gia tòng quân.

“Thư sinh cực kỳ vô dụng, nhưng có thể trở thành Bách Phu Trưởng ở tầng dưới chót, đúng là khó có được.” Mông Sơn Minh cũng khó nén cười, nhìn Trương Hổ: “Thủ hạ của ngươi thêm một người cũng không nhiều, bớt một người cũng không ít. Ngươi giao Lộ Tranh cho ta đi.”

“Sao ạ!” Trương Hổ sửng sốt. Chuyện gì vậy nhỉ? Tròng mắt ông ta đảo mòng mòng, không khỏi quan sát Lộ Tranh lần nữa, trong lòng hơi động. Người này có thể khiến cho Mông soái nhìn trúng? Ánh mắt của ông ta lấp lóe một chút, sau đó ho khan hai tiếng, nói: “Đại soái, là như vầy, điều động huynh đệ bên dưới, tất phải trưng cầu ý kiến của cấp trên bọn họ một chút.”

Mông Sơn Minh vẫn bình tĩnh: “Quả nhiên là chư hầu một phương. Cũng được, ta cũng không dám làm khó dễ ngươi.”

“À...” Trương Hổ khó xử. Nói như vậy, thật khiến người ta không chịu được mà. “Đại soái, ý của ta không phải như vậy, chỉ là trưng cầu ý kiến bên dưới một chút. Thôi thì thế này, người sẽ đưa cho Đại soái trước. Ta sẽ bảo bên dưới bàn giao, bổ sung lại là được.”

“Đại An.” Mông Sơn Minh gọi.

“Thưa có!” La Đại An đang ngồi đằng sau xe lăn vội đứng dậy nghe lệnh.

“Đây là đệ tử La Đại An của ta.” Mông Sơn Minh giới thiệu với Lộ Tranh: “Về sau ngươi hãy đi theo gã.”

Lộ Tranh sợ ngây người, sau đó mừng rỡ như điên, làm gì có chuyện không đồng ý chứ. Hắn ta liên tục nói lời cảm ơn, đồng thời chào hỏi La Đại An.

Lúc này, Lộ Tranh mới thật sự khiến đám người Cung Lâm Sách chú ý.

Ánh mắt mọi người nhìn Lộ Tranh khác nhau, nhưng tất cả đều biết, Mông Sơn Minh tất sẽ có ánh mắt của Mông Sơn Minh. Mặc dù không biết vì sao Mông Sơn Minh lại nhìn trúng chàng thanh niên này, nhưng nhất định sẽ có nguyên nhân để nhìn trúng. Cũng có thể tưởng tượng, có Mông Sơn Minh dìu dắt, vận mệnh của chàng thanh niên này sẽ thay đổi. Trương Hổ, Trương đại tướng quân, Trương thứ sử không phải trước đó chỉ là một mã phu thôi sao? Cũng là một tay Mông Sơn Minh đưa lên.

Lúc này, Trương Hổ cũng không biết diễn tả cảm xúc như thế nào, thỉnh thoảng liếc nhìn Lộ Tranh, khóe miệng ngẫu nhiên run lên hai lần, giống như đã ném mất một bảo bối.

Dù sao Lộ Tranh cũng là Bách Phu Trưởng, thuộc hạ có gần trăm huynh đệ, cũng cần phải đi thông báo một tiếng.

Sau khi Lộ Tranh đi rồi, Cung Lâm Sách mới hỏi: “Vì sao người này chỉ đưa ra một điểm ngu kiến, lại được Mông soái coi trọng như vậy?”

Mông Sơn Minh mỉm cười đáp: “Thanh niên mà, dù sao cũng cần phải trưởng thành. Năm đó, Trương Hổ chăm ngựa đã nghĩ ra một mẹo để nuôi ngựa, kết quả ngựa chết hết, còn khóc đến đỏ cả mũi đấy thôi.”

Lời vừa nói ra, mọi người cố nén cười, còn Trương Hổ thì xấu hổ vô cùng, hung hăng trừng mắt với thuộc hạ đang cười lén của mình.

Dưới núi, cách đó không xa, Ô Quần Liệt từ lưng ngựa nhảy xuống, cau mày nhìn đằng trước.

Thám tử phái đi liên tục quay về báo cáo, bốn phía không phát hiện được bất cứ dị thường nào. Một khi có biến, hoàn toàn có thể ung dung trở ra. Nhưng chính vì vậy lại khiến cho người ta cảm thấy không được bình thường.

Ông ta có một cảm giác vô cùng bất an. Ông ta muốn cho đại quân rút lui, nhưng lại không thể tùy tiện rút lui. Một khi buông ra, để quân Yến thoát khỏi ràng buộc và trói buộc, quân Yến sẽ thọc sâu vào nước Tống. Quân Yến đang bị thiếu lương thực, sợ tránh không được phải giết chóc, cướp bóc một trận.

Liêu Nam Thanh suất lĩnh người đến tra xét một chỗ khác phóng ngựa trở về. Sau thất bại ở Hồ Khẩu, thuộc hạ không còn một ai, khó mà đơn độc thành quân. Bây giờ trở thành người bên cạnh Ô Quần Liệt.

Y đến trước mặt Ô Quần Liệt, báo cáo một vài tình huống, sau đó nói: “Đại nhân, nơi này có thể dùng hỏa công. Một khi lửa cháy, tất sẽ đốt bọn chúng không còn manh giáp.”

Ô Quần Liệt lắc đầu: “Mông Sơn Minh là ai chứ? Ông ta có rơi vào nguy hiểm hay không, ông ta sao có thể không biết chứ?”

Tuy nói là nói như vậy, nhưng bản thân ông ta cũng không hiểu, hành vi của đối phương nhìn chỗ nào cũng thấy kỳ quặc.

Liêu Nam Thanh nói: “Mặc kệ ông ta có biết hay không, chúng ta cứ việc dùng hỏa công. Ông ta tiếp chiêu như thế nào là chuyện của ông ta. Chúng ta cứ quấy rối phần chúng ta là được. Một khi có biến, chúng ta có thể nhanh chóng rút lui, dù sao cũng không tổn thất gì, cũng chẳng cần cố kỵ. Đại nhân, mấy đạo nhân mã của quân Yến đã lên núi toàn bộ, đây chính là thời cơ ra tay rất tốt. Chỉ cần có thể tiêu diệt quân Yến, cho dù biến núi Quần La thành tro tàn thì như thế nào?”

“Ừm!” Ô Quần Liệt gật đầu tán thành: “Được, cứ làm như vậy đi. Người đâu, lập tức thông báo cho các tổ chuẩn bị dầu hỏa và các vật dễ cháy.”

“Rõ!” Quân truyền lệnh lĩnh mệnh mà đi.

Trong lúc đang tìm kiếm thứ để đốt, ngựa của đại quân đột nhiên bất an, móng ngựa cứ đập xuống đất, vang vọng không ngừng, khiến cho người ta phí sức lắm mới có thể khống chế.

Phản ứng kỳ lạ của ngựa khiến cho quân Tống cảm thấy lo lắng. Ô Quần Liệt cũng cảm thấy nghi ngờ. Ông ta biết, ngựa nhất định sẽ nhận ra được điều gì đó trước con người.

Ông ta nhìn lại núi Quần La, chim chóc đang bay tán loạn khắp nơi.

Cho đến khi có tiếng nổ, thậm chí có tiếng nước từ sơn cốc truyền đến, Ô Quần Liệt mới ý thức được điều gì đó, cả người dựng tóc gáy, đột nhiên hét lớn: “Rút lui, mau chạy đi.” Hét xong, ông ta vội vàng chạy đến ngựa của mình.

Ầm! Một dòng nước từ trong sơn cốc lao thẳng đến, dòng nước nhấc lên con sóng lớn. Những nơi mà nó đi qua đều bị phá hủy hết thảy.

Đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng kinh khủng như vậy, đại quân do Ô Quần Liệt xuất lĩnh hoàn toàn luống cuống, toàn bộ rối tinh rối mù, thứ gì cũng không để ý đến, ném hết đồ vật quay đầu bỏ chạy.

Tướng lĩnh nhảy lên ngựa phi nhanh, nhưng đại quân đang hoảng loạn, cũng khó mà chạy nhanh được.

Đằng sau đại quân đang hốt hoảng chạy tứ tán là một dòng nước lũ đang lao nhanh đến. Mọi người bị quét qua giống như một đám kiến hôi bị nuốt chửng. Tiếng kêu sợ hãi vang vọng khắp nơi.

Dòng nước lũ vừa ra khỏi núi đã cuồn cuộn lao nhanh, sau đó giảm dần rồi mở rộng bốn phương tám hướng, nhưng cũng đủ nhấn chìm đại quân đang chạy tứ tán.

Chẳng những người của Ô Quần Liệt gặp nạn, toàn bộ nhân mã nước Tống phụ trách bảo vệ bờ đê bốn phương tám hướng núi Quần La gần như đồng thời gặp phải kiếp nạn này.

Đa phần tướng sĩ nước Yến đều không biết sẽ có cảnh tượng như vậy. Khi đứng trên núi nhìn hình ảnh thủy hỏa vô tình, sóng lớn tràn ngập, ai nấy đều giật mình.

Lúc này, các tướng sĩ mới biết vì sao lại phải lên núi.

Lộ Tranh đang đứng cùng một chỗ với La Đại An đằng sau xe lăn của Mông Sơn Minh vô cùng kinh ngạc, thời gian dần trôi mới hiểu ra được điều gì.

Nhìn Mông Sơn Minh khí định thần nhàn ngồi trên xe lăn, rồi nhìn La Đại An vẫn bình thản đứng bên cạnh, Lộ Tranh cảm thấy xấu hổ không thôi. Không phải nhờ đề nghị của hắn ta mới khiến cho Mông soái nhìn trúng mà thu nhận. Hắn ta đúng là suy nghĩ quá nhiều, xấu hổ chết đi được.

Bị Mông Sơn Minh dạy cho một bài học, Lộ Tranh mới biết được sự dốt nát của mình, mới biết mình nhỏ bé đến cỡ nào.

Nhìn cảnh tượng vô tình trước mắt, Cung Lâm Sách quay sang chúc mừng Mông Sơn Minh: “Mông soái, hậu hoạn tuyến phòng ngự bờ sông nước Tống đã được loại trừ.”

Mông Sơn Minh vẫn im lặng, mặt không biểu tình, ai cũng không biết trong lòng ông đang suy nghĩ chuyện gì.

La Đại An nhìn phản ứng của Mông Sơn Minh. Gã vẫn luôn ở bên cạnh Mông Sơn Minh, đối với chuyện này, gã là người hiểu rõ nhất.

Khi quân Tống muốn từ bỏ phòng thủ bờ đê, tập kết trọng binh tiến đánh nhân mã vượt sông, bọn họ đã chuẩn bị thủy công, chờ quân Tống tập kết nhân mã đến một khu vực nào đó sẽ ra tay ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play