“Tường kinh thành rất cao, dễ thủ khó công. Hai trăm ngàn thủ quân không thể giữ được sao?”
“Bệ hạ, năm trăm ngàn chỉ là nhân mã tiên phong của quân Tống. Một khi kinh thành bị vây, nhân mã tiếp theo của quân Tống đến, chúng ta hoàn toàn ngăn không được. Cho dù có thể giữ vững, tiếp tế chuyển vào thành bị cắt đứt, kinh thành lại nhiều người như vậy, có thể kiên trì được bao lâu? Không có viện quân, chúng ta thủ không được.”
“Bệ hạ, một khi quân Tống công phá kinh thành, đó chính là hạo kiếp!”
“Chẳng lẽ ngươi bảo quả nhân bỏ mặc bách tính kinh thành mà chạy hay sao? Nếu làm như vậy, quả nhân còn mặt mũi nào đối mặt với bách tính Đại Yến?”
Trong ngự thư phòng, Thương Kiến Hùng đang nói chuyện với mấy vị trọng thần. Rút lui đã là chuyện không thể tránh né, nhưng quan trọng là ai sẽ ở lại để cố thủ kinh thành.
Bọn họ không thể một hành động bảo vệ nào cũng không làm, đã trực tiếp chắp tay dâng Yến kinh cho quân Tống. Nếu làm như vậy, Thương Kiến Hùng đừng làm hoàng đế nữa, lại còn bị chết chìm trong nước bọt.
Chẳng những phải thủ, mà còn phải có một vị trọng thần tọa trấn. Nếu cố thủ quá qua loa, cũng có gì khác với việc chắp tay nhường lại?
Nhưng trọng thần nào sẽ ở lại cố thủ kinh thành? Câu hỏi này khá nặng, nhất thời khó mà quyết định. Thương Kiến Hùng cố ý gọi chúng thần đến thương lượng một chút.
Sau khi chúng thần rời đi, Thương Kiến Hùng dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng gọi: “Điền Vũ!”
“Có lão nô!” Điền Vũ tiến lên.
Thương Kiến Hùng gần như thì thầm: “Hậu cung có quá nhiều phụ nữ. Khi rút lui, từ bỏ thần dân mang theo một đám phụ nữ, miệng lưỡi người đời đáng sợ lắm.”
Điền Vũ hiểu. Bên cạnh đám phụ nữ đó còn có hạ nhân phục vụ. Ông ta hạ thấp người: “Đúng vậy, đại quân bí mật mang theo phụ nữ đếm không hết. Đi không được, cũng bất lợi đối với quân tâm sĩ khí.”
Thương Kiến Hùng nói: “Ngươi hãy lập ra một danh sách rút lui trong hậu cung, tự ngươi quyết định.”
Điền Vũ hỏi dò: “Bẩm, mang theo bao nhiêu quý nhân thì thích hợp?” Ông ta có thể lập ra danh sách, nhưng cụ thể mang theo bao nhiêu, ông ta không thể làm chủ được.
Thương Kiến Hùng hỏi: “Mười? Ba mươi?”
Điền Vũ nhìn Thương Kiến Hùng, muốn nói rồi lại thôi. Phụ nữ sinh con cho Hoàng đế cũng không chỉ có mười người.
Thương Kiến Hùng dường như cũng ý thức được không ổn. Mang ít, không phải là ông ta cần những người phụ nữ đó, mà bối cảnh gia thế phía sau họ không tiện đắc tội. Phụ huynh người ta đang vì ngươi mà bán mạng, hoặc đang thủ vững một phương, ngươi lại bỏ mặc con gái người ta?
Cuối cùng, ông ta thở dài, đổi giọng: “Khống chế trong phạm vi một trăm người.”
“Vâng!” Điền Vũ đáp lại, sau đó hỏi dò một câu: “Thế các quý nhân khác an bài như thế nào?”
Thương Kiến Hùng nhắm mắt, không lên tiếng, giống như đã ngủ thiếp đi.
Không lên tiếng cũng là một loại thái độ. Tâm Điền Vũ run lên, biết người phụ nữ của hoàng đế bệ hạ không có khả năng lọt vào tay địch, để người ta khinh nhờn.
Hậu cung ba ngàn chẳng qua chỉ là lời đồn. Thương Kiến Hùng còn chưa đến mức dồn hết tinh lực cho đàn bà, nhưng mấy trăm là vẫn phải có. Đạt đến địa vị tương đối cao, thịnh tình là không thể chối từ.
Hậu cung mấy trăm giai lệ, đều là đàn bà của hoàng đế. Tâm trạng của Điền Vũ trở nên nặng nề. Làm kẻ ác cũng chỉ mình ông ta mới có thể làm.
..........
Yến Kinh chìm vào thấp thỏm, lo âu. Đại quân tạm nghỉ để chỉnh đốn. La Chiếu đứng trước tấm bản đồ, đồng thời cũng vô cùng lo lắng, bất an.
Nhân mã nước Tống đánh vào nước Yến giống như dắt chó, bắt người của Ô Quần Liệt đang phòng ngự tại bờ sông hết đến rồi đi, chuyện này rất không bình thường.
“Đại Đô Đốc, tin tức bên phía Ô Quần Liệt gửi đến.” Văn Du từ bên ngoài dịch trạm bước vào, chào hỏi một câu.
La Chiếu nhìn chằm chằm tấm bản đồ, lạnh lùng hỏi: “Điều tra tình huống lương thảo của quân địch sao rồi?”
Văn Du đáp: “Đã điều tra xong, nhân mã quân địch đang vận chuyển, thứ mang theo cũng rất dễ quan sát, cũng không khác gì so với Đại Đô Đốc đã đoán trước, sẽ không kiên trì được bao lâu.”
La Chiếu nhìn tấm bản đồ, cắn răng nói: “Mông Sơn Minh rốt cuộc đang giở trò quỷ gì vậy?”
Văn Du hiểu ý của gã ta. Trước đó, bọn họ muốn giữ người của Mông Sơn Minh, bởi vì bọn họ biết lương thảo của Mông Sơn Minh không nhiều, muốn mài chết ông. Bây giờ thế cục trái ngược, ngược lại chính Mông Sơn Minh đang giữ nhân mã của Ô Quần Liệt.
Mấu chốt của vấn đề nằm ở lương thảo của Mông Sơn Minh. Rõ ràng lương thảo không đủ, lại còn đang tiêu hao, ông ta định tìm chết sao? Điều này không bình thường, rất không bình thường. Điều khiến Đại Đô Đốc bất an bắt nguồn ở chỗ này. Gần đây, gã ta rất chú ý đến tình huống nhân mã của Ô Quần Liệt ở bờ sông và nhân mã của Mông Sơn Minh.
Tô Nguyên Bạch đứng bên cạnh hỏi dò: “Có phải có người đang cố lộng huyền hư hay không?”
La Chiếu quay đầu hỏi một câu: “Thân là chủ soái, đem hai triệu tính mạng con người ra để cố lộng huyền hư, Tô trưởng lão cảm thấy có khả năng này sao?”
Chính vì vậy, gã ta mới cảm nhận được sự lợi hại của Mông Sơn Minh, căn bản nhìn không thấu.
Tô Nguyên Bạch chán ngấy nói: “Nhưng quân Yến quay tới quay lui, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
La Chiếu quay lại, chăm chú nhìn vào tấm bản đồ: “Có một thứ có thể xác định được, ông ta nhất định đang nghĩ biện pháp tiêu diệt nhân mã chủ lực tuyến phòng ngự bờ sông. Không giải quyết được người ở đây, ông ta khó mà có tư cách tiến vào cảnh nội nước Tống. Văn Du, nhắc Ô Liệt Quần lần nữa, nhất định phải trải rộng thám tử, nghiêm mật chú ý từng động tĩnh của quân Yến, nhất định phải duy trì khoảng cách an toàn nhất định, tuyệt đối không cho quân Yến có cơ hội hạ độc thủ. Còn nữa, bảo ông ta cứ cách một canh giờ là báo cáo động tĩnh của đại quân hai phe địch ta, bất cứ lúc nào ta cũng phải nắm giữ được trạng thái đại quân hai bên.”
Nước Tề, bên trong Phong Lôi Đường, đèn đuốc sáng trưng.
Một cái ghế được đặt trước một tấm bản đồ. Hô Diên Vô Hận đã ngồi đối mặt với tấm bản đồ cả một đêm.
Quản gia Hô Diên gia Tra Hổ bước vào, đứng bên cạnh Hô Diên Vô Hận, mắt nhìn tấm bản đồ, mỉm cười nói: “Tướng quân thức suốt một đêm, tấm bản đồ này sắp bị ngài nhìn tơi tả rồi, có nhìn nữa cũng được gì đâu? Ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi thôi.”
Theo lý, hạ nhân không được phép tiến vào quân cơ trọng địa, nhưng ông là ngoại lệ. Hạo Vân Đồ đích thân phê duyệt cho ông.
Hô Diên Vô Hận nhìn ông ta một cái, sau đó đứng lên, bước đến trước tấm bản đồ, ngón tay gõ vào một vị trí: “Sang sông sẽ có chỗ trống để thi triển. Mông Sơn Minh rốt cuộc đã hạ thủ đoạn ngoan độc. Lúc này, nếu nước Tống làm không tốt, nhất định sẽ bị Mông Sơn Minh đánh gục toàn bộ. Nhân mã phòng ngự khu vực bờ sông đoán chừng sẽ bị tiêu diệt toàn quân.”
“Sơn mạch Quần La?” Tra Hổ bước đến đằng trước tấm bản đồ, hỏi: “Ông ta muốn quyết chiến một trận lớn sao?”
Hô Diên Vô Hận gật đầu: “Mông Sơn Minh đích thật là cao thủ đỉnh cao về chiến lược chiến thuật, điều động nhân mã vô cùng đặc sắc. Động tác khiến người ta thiếu chút nữa mờ mắt chỉ là chướng nhãn pháp, dùng để mê hoặc quân Tống mà thôi. Trước mắt xem ra, ngay cả La Chiếu cũng nhìn không thấu ý đồ của Mông Sơn Minh. Cho dù bây giờ kịp phản ứng, đoán chừng cũng đã muộn. Trò hay đã lên sàn!”
Tra Hổ ồ một tiếng, có chút ngoài ý muốn: “Năm đó, không phải La Chiếu và Anh Dương Vũ Liệt Vệ đã từng giao thủ qua hay sao? Nghe nói, gã ta đã lấy ít địch nhiều, toàn quân trở ra, tại sao lại đến mức chịu không nổi như thế?”
Hô Diên Vô Hận hừ lạnh một tiếng: “Vậy phải xem người mà gã ta đối đầu là ai. Khi đó, Mông Sơn Minh đã thoái lui, trong núi không lão hổ, hầu tử xưng bá vương. Còn lúc này, người mà gã ta đối đầu lại là con mãnh hổ chân chính. Hai người không phải là đối thủ cùng cấp bậc. La Chiếu tuổi nhỏ đã đắc chí, ngang ngược cũng nhiều năm rồi. Lúc này chỉ sợ sẽ bị một vố đau.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT