Lại nghĩ tới nhân mã Trương Hổ đột nhiên có hành động, Ô Quần Liệt chân trần bước nhanh tới bản đồ chỗ đô phòng ngự quan sát kĩ càng.
Chính lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng báo, lại là tin tức của Từ Lai Bình gửi đến, báo rằng nhân mã Trương Hổ ở bên kia dường như sắp tiến công.
Đây là phí lời, bên này đã trước một bước nhận được tin tức, Ô Quần Liệt vung lên không thèm để ý, nhìn chăm chú bản đồ nghiêm nghị nói: "Nhanh đi tìm hiểu ở bờ bên kia, bộ của Từ Cảnh Nguyệt, bộ của An Hiển Triệu, bộ của Tô Khải Đồng và bộ của Sử Tân Mậu có động tĩnh gì không!"
“Rõ!” Lính đưa tin lĩnh mệnh rời đi.
“Đại nhân, nên sớm quyết đoán.” Thuộc cấp đứng bên hối thúc.
Ô Quần Liệt đưa tay ngăn lại, lời trong miệng lại quay trở lùi.
Thực sự tình huống này nhất thời khiến gã khó quyết định được, Mông Sơn Minh lại phát động tiến công vào thời điểm này, trong phòng tuyến của Tống quốc sao đột nhiên lại xuất hiện một lượng lớn Yến quân? Theo lý thuyết thì không thể như vậy! Có một lượng nhân mã lớn vượt sông bên này không thể không phát hiện, nhân mã chủ lực Yến quân bên này luôn nhìn chằm chằm, đều ở bờ bên kia cơ mà.
Tình hình với gã mà nói, trong lúc nhất thời hơi phức tạp.
Tuy nói chủ lực ở khu phòng ngự Hồ Khẩu chỉ có ba trăm ngàn nhân mã, bên Trương Hồ cộng thêm nhân mã triều đình qy cộng lại khoảng sáu trăm ngàn người, cho dù nhân mã khu vực phòng ngự Hồ Khẩu có yếu thế nhưng đây không phải trận chiến trên mặt đất mà mặt đất đấu với mặt nước, khu vực phòng ngự Hồ Khẩu chiếm điều kiện thuận lợi.
Điều kiện tiên quyết bên này chiếm được không chỉ một chút đó, bên Trương Hổ muốn đêm hôm khuya khoắt dựa vào bè gỗ đơn sơ vượt sông công phá phòng tuyến ba mươi vạn thủ quân khu vực phòng ngự Hồ Khẩu, theo lý thuyết là chuyện không thể. đầu tiên bè gỗ di chuyển trên mặt sông sẽ không thuận lợi được bằng thuyền.
Đằng sau khu vực phòng ngự Hồ Khẩu đột nhiên xuất hiện một lượng nhân mã Yến quân lớn, đây mới là điểm khiến gã lo lắng.
Giờ gã cần phải biết được động tĩnh của nhân mã Từ Cảnh Nguyệt bờ bên kia, đừng để chúng chơi trò điệu hổ ly sơn với khu vực phòng ngự Hồ Khẩu.
...
Từ Cảnh Nguyệt nhận được quân lệnh của Mông Sơn Minh xòng, nhân mã liền được điều động trắng trợn trên bờ sông, làm bè gỗ, động tĩnh có thể nói khá lớn.
Mặc dù trời mưa nhỏ, lại vẫn kiểu mưa phùn rả rích, vẫn gió táp mưa sa, ánh lửa bên bờ sống vẫn hừng hực, khắp nơi đều là những bó đuốc di chuyển.
Từ Cảnh Nguyệt đội mưa đứng trên bờ, một tay vịn bảo kiếm bên hông, nhìn đống lửa ở bờ đối diện phía xa xa.
Thuộc cấp bước nhanh đến: “Đại nhân, đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể tiến công bất cứ lúc nào.”
Từ Cảnh Nguyệt một tay lau nước mưa trên mặt: “Ta có nói tiến công sao? Không được dừng lại, tiếp tục bày tư thế công kích, làm nên động tĩnh thật lớn! Thả bè gỗ xuống chèo một chút rồi quay về, cứ lặp đi lặp lại như vậy!”
Thuộc cấp ngạc nhiên nói: “Đánh nghi binh?”
Từ Cảnh Nguyệt: “Không nên hỏi ta, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, Mông soái đã hạ lệnh này tất cả thâm ý, lại không tổn hại gì, cứ coi như mọi người đang thao luyện kỹ thuật đi bè gỗ trên sông đi.”
Y thực sự không biết chuyện gì xảy ra.
Động tác của bên Trương Hổ ngay từ đầu đã tuyệt mật, ngoại trừ những người trực tiếp tham gia, cũng là người đưa ra quyết sách biết, những người khác đều bị giấu kín, cũng không thể để quá nhiều người biết được.
Lúc này, không chỉ bên Từ Cảnh Nguyệt, các bên của An Hiểu Triệu, Tô Khải Đồng, Tử Tân Mậu đều đang làm động tĩnh cực lớn trên bờ sông.
Yến quân đang triển khai trạng thái tấn công toàn diện.
...
Mông Sơn Minh cũng ở trên bờ sông, ra khỏi lều vải đích thân quan sát tình hình tác chiến vượt sông của đại quân.
Dưới ánh lửa trong màn đêm, một tu sĩ cầm cây dù rất lớn che mưa cho người ngồi trên xe lắn, Cung Lâm Sách cũng đứng bên cạnh xe lăn quan sát, cảnh tượng mấy chục vạn người vượt sông vô cùng hùng vĩ.
Bè gỗ lớn nhỏ vô số kể, trên chiếc bè gỗ lớn nhất có thể cùng rất dung nạp trăn trăm quân sĩ.
“Báo! Thám tử truyền tin tức đến, ba mươi vạn nhân mã Thanh Cừ đang di chuyển nhanh về phía Hồ Khẩu!” Một vị tướng đi đến bên cạnh Mông Sơn Minh cấp báo.
Mông Sơn Minh khẽ gật đầu, bày tỏ biết rồi.
Đợi vị tướng này lui đi, Cung Lâm Sách hỏi: “Viện quân đến rồi, Mông soái không hề lo lắng sao?”
Mông Sơn Minh: “Phía Thanh Cừ cho người tới nhanh nhất cũng phải nửa ngày, nếu trước khi trời sáng chúng ta vẫn chưa thể công phá khu vực phòng thủ Hồ Khẩu thì không cần phải đánh nữa, viện quân của đối phương tới hay không cũng không quan trọng.”
Cung Lâm Sách: “Một khi viện quân Tống quốc đến, nhân mã vượt sông này của chúng ta có ứng phó được không?”
“Những nhân mã phòng ngự bờ sông khác của Tống quân đã bị cột chặt, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nào dám trắng trợn đến giúp. Nhưng bản thân phòng ngự chính là một loại yếu thế, bên tấn công lúc nào cũng có thể tùy tiện tấn công, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm kiếm mắt xích yếu ớt để phát động tiến công, chỉ cần phá được điểm này, tuyến phòng ngự sẽ tự sụp đổ, cho nên cứ phòng thủ mãi không phải là cách phòng thủ tốt nhất, vừa phòng thủ vừa tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất.” Lúc Mông Sơn Minh nói lời này liền quay đầu về phía La Đại An, không giống đang giải thích với Cung Lâm Sách mà giống như đang nói cho La Đại An nghe.
Cả đám nhìn La Đại An, La Đại An như suy nghĩ gì đó khẽ gật đầu.
...
“Đến lúc rồi, viện quân sắp đến rồi, rút lui!”
Tả thống lĩnh Tôn Cao Thiên chỉ huy năm ngàn nhân mã tập kích đồn lương trong đêm ra lệnh một tiếng, nhân mã tập kích lập tức dừng tay, nhanh chóng rút lui.
Kiểu rút quân đột ngột này làm cho quân phòng canh giữ lương không kịp trở tay.
“Giặc cùng đường chớ đuổi!”
Chủ tướng trấn thủ kho lương thấy bộ hạ muốn dẫn người truy kích liền quát bảo ngưng.
Gã có lo lắng của gã, đêm hôm khuya khoắt này sao đuổi được? Lỡ như trúng mai phục của người ta thì sao?
Chức trách chính của gã không phải giết địch mà là cẩn thận bảo vệ lương thực ăn uống sinh hoạt của đại quân.
Nhân mã canh giữ một lần nữa chỉnh đốn lại phòng ngự thì phía xa có một con rồng lửa đẹp đẽ lao đến, mười vạn viện binh Từ Đại thống lĩnh khu vực phòng ngự Hồ Khẩu cử đi đã đến.
Nhân mã hai bên vừa chạm mắt liền biết quân địch đánh lén đã rút lui.
Còn nhân mã tập kích trong đêm đã rút lui sau khi kiểm kê trên đường thì phát hiện đã tổn thất hơn năm trăm người, cho dù tâm trạng của Tôn Cao Thiên rất nặng nề nhưng ít nhiều gì cũng thở phào một hơi, may là đối phương không biết được thực lực thật sự nên không dám chủ động xuất kích, nếu không không phải chỉ mất năm trăm tính mạng này.
Sau khi rút đi một thời gian ngắn, Trương Hổ nhận được tin bên này một lần nữa hạ lệnh cho bên này, lệnh bên này mai phục trên đường rút lui của viện binh kho lương, đề phòng mười vạn nhân mã này lui về, một khi lui về lập tức chặn đánh, tranh thủ thời gian cho đại quân chủ lực công phá phòng tuyến quân Tống.
Tôn Cao Thiên liền dẫn nhân mã trong tay mình hành quân gấp, khẩn cấp chạy tới vị trí Trương Hổ chỉ định, đó là một vùng núi địa thế nhỏ hẹp,con đường chính giữa chính là con đường viện quân kho lương phải đi qua khi lui về.
Không để ý đến mệt mỏi, Tôn Cao Thiên sai nhân mã lập tức tạo trở ngại, chặt cây hoặc đẩy ngã đá núi xuống gây cản trở ngăn đám viện quân đi qua đây.
Mặc dù không biết viện quân bên kho lương có rút về hay không nhưng bên này vẫn phải chuẩn bị đầy đủ, nên biết mười vạn đại quân này chỉ dựa vào mấy ngàn người bọn họ căn bản không thể ngăn được, nhất định phải tạo đủ các chướng ngại, dựa vào những chướng ngại có lợi mới có thể kéo dài thời gian viện quân phía địch.
May là bên này còn có không ít tu sĩ, các tu sĩ này chủ động xin đi, dưới chỉ điểm của Tôn Cao Thiên lập tức nhanh chóng tạo ra những chướng ngại có lợi cho bên này chặn đánh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT