Mẹ Bạch Linh vốn đã quen với việc bếp núc nên chỉ loáng cái đã xong. Nhà Bạch Linh không phải là một nhà kiểu mẫu căn bản. Mẹ Bạch Linh hồi trước làm về thời trang may mặc, tay nghề may vá vô cùng tốt, dần dần anh em Bạch Linh lớn đi học đi làm xa thì cũng không đi làm ở ngoài nữa, ở nhà tự làm ra một thương hiệu riêng của mình. Bố Bạch Linh trước đây lúc còn trẻ việc nào cũng từng trải qua nhưng chủ yếu là lái xe chuyên chở cho các công ty lớn, giờ cũng đã làm đội trưởng một đội. Bố mẹ Bạch Linh đều nói ngày xưa không học nhiều nên muốn anh em Bạch Linh phải học lấy chữ, sau này sẽ không vất vả. Cũng chính vì thế mà mẹ Bạch Linh mới nhất quyết không để Bạch Linh theo đuổi công việc MC bấp bênh, bà là lo cho tương lai Bạch Linh sẽ khổ. Trong nhà tuy không phải quá sung túc nhưng cũng dư dả, đủ để bình bình an an sống. Lại thêm giờ anh Bạch Linh đã đi làm nên trong nhà cũng đầy đủ tiện nghi, hiện đại lên không ít. Người ở ngoài nhìn vào có thể thấy thiếu của cải nhưng tình cảm và tiếng cười là chưa bao giờ thiếu trong nhà Bạch Linh.
Mẹ Bạch Linh nấu những món cơ bản, canh cá nấu đậu phụ, sườn xào chua ngọt, ngô chiên, rau luộc... mùi thơm nức mũi khiến Bạch Linh bụng réo lên liên hồi. Tài năng nấu ăn của mẹ Bạch Linh là số một. Mặc dù là con gái nhưng Bạch Linh chẳng thừa hưởng được nét gì từ mẹ, đến nấu ăn cũng là Bạch Anh có hứng thú kế thừa hơn Bạch Linh... Bạch Linh bày chén đũa phụ bố mà mắt chỉ chăm chăm nhìn đống đồ ăn hấp dẫn.
Rồi mẹ Bạch Linh gọi hai người đang chơi game với nhau ở phòng khách vào. Hải Đăng nhìn mâm cơm nóng hổi vẫn còn có khói bay lên mà hơi đơ ra một chút. Mọi người ngồi vào bàn, Bạch Linh khẽ nhìn sang, thấy Hải Đăng vẫn thất thần nhìn xuống mâm cơm.
- Ăn đi cháu, không hợp khẩu vị hả?- Mẹ Bạch Linh kéo Hải Đăng về lại thực tại.
- Dạ không, không.- Hải Đăng vội cầm đũa lên.
- Ăn nhiều vào, con trai mà gầy quá không tốt.- Mẹ Bạch Linh gắp thức ăn vào bát Hải Đăng.
- ...- Hải Đăng nhìn đồ ăn đầy ắp trong bát, không biết nói gì... đây, là tình thương của mẹ hả...
Hải Đăng nhấc đũa lên, nhanh chóng ăn hết đống đồ ăn đầy ắp trong bát mình một cách ngon lành. Rồi còn gắp thêm những đồ ăn khác trên bàn, giống như đứa trẻ vậy. Bạch Linh thô lố mắt ra nhìn mồm Hải Đăng phồng lên vì nhét đầy đồ ăn. Cũng không phải ngon đến thế chứ?
- Từ từ thôi, cẩn thận nghẹn.- Mẹ Bạch Linh ngồi cạnh vuốt vuốt lưng Hải Đăng, đưa cốc nước cho cậu.
Hải Đăng ho nhẹ một cái rồi cầm cốc nước. Bạch Linh trộm nghĩ, thật muốn giữ con người trước mắt nuôi ghê...
Rồi mọi người trong nhà Bạch Linh lại bắt đầu nói cười vui vẻ. Bữa ăn nào cũng thế, luôn có tiếng nói bên cạnh, nghe có vẻ không quy củ nhưng đó lại chính là nơi Bạch Linh đã lớn lên trong suốt 20 năm.
Dù là trước lúc về nhà tâm trạng nào cũng có thể có. Là một ngày thật buồn, một ngày thật tức giận, một ngày thật ảm đạm, một ngày thật mệt mỏi hay một ngày thật vui, một ngày thật hào hứng, một ngày thật hạnh phúc,... thì về đến nhà, đó vẫn luôn là nơi để Bạch Linh chia sẻ những cảm xúc ấy của mình. Nơi mà Bạch Linh sẽ được trao yêu thương vô điều kiện, được an ủi mỗi khi sóng gió đến, được co mình lại nép vào lòng mọi người khi sợ hãi gì đó. Bắt đầu từ những bữa cơm ấm cúng thế này, nóng hổi...
Hải Đăng không nhớ rõ lần cuối mình cảm nhận được mùi vị của bữa cơm gia đình trọn vẹn là khi nào. Chỉ biết là khi ngồi ở đây với nhà Bạch Linh, từng sự quan tâm, từng tiếng cười, Hải Đăng thực sự chỉ muốn có thể gói trọn cảm xúc ấy mang về...
Nhà... Đã lâu lắm rồi Hải Đăng không biết nhà là thế nào.
Ăn xong, nhiệm vụ rửa bát chính là của Bạch Linh, bình thường thì thi thoảng sẽ đến Bạch Anh rửa, nhưng chủ yếu vẫn là Bạch Linh ra tay. Dù nấu ăn không ngon nhưng dọn dẹp thì Bạch Linh là số một. Bạch Linh vẫn luôn mong sẽ có thể lấy được người chồng nấu ăn giỏi, như vậy ngày ngày có thể ăn ngon rồi, sau đó Bạch Linh sẽ dọn dẹp, hai người chan hoà mà sống với nhau. Như bố mẹ Bạch Linh vậy.
Đang rửa đống bát thì Hải Đăng lật đật lui vào.
- Để tôi phụ cô.- Hải Đăng có vẻ hơi ngại ngùng, đưa tay lên gãi gãi đầu.
- Không cần, anh ra kia ăn hoa quả đi.- Bạch Linh nói.
- Không thích ăn hoa quả.- Hải Đăng đáp lại vu vơ.
Hỏi chấm? Bạch Linh cũng bó tay với lý do này, không biết nói gì để đuổi Hải Đăng ra nữa... Đây là kiểu quan tâm nhưng không muốn thể hiện ra hả ta...
- Vậy anh lau khô bát đĩa cho tôi...- Bạch Linh đưa khăn sạch lau bát cho Hải Đăng.
Cảm giác thật giống một gia đình nhỏ, Bạch Linh tự cười kiểu biến thái. Trời ơi dễ thương chết mất. Không nghĩ Đăng lạnh lùng của bình thường cũng sẽ có ngày đi lau bát cho Bạch Linh... Trong lòng Bạch Linh đang nhảy múa bắn pháo hoa đôm đốp mà ngoài mặt vẫn phải cố tỏ ra là không có gì. Nhưng miệng vẫn không thể thôi nhoẻn ra cười như dở hơi.
Sau đó mọi người cùng nhau vừa ăn hoa quả vừa xem mấy kênh giải trí, không khí rất vui vẻ. Tết năm nay đối với Bạch Linh có một điểm sáng mới, đó chính là Hải Đăng. Người ta nói có duyên ắt sẽ tự tìm đến nhau. Nhưng Bạch Linh nghĩ, nhân duyên là phải do mình chủ động, nhất định sẽ cố gắng theo đuổi Hải Đăng. Bạch Linh muốn nhìn thấy nhiều biểu cảm hơn nữa trên mặt Hải Đăng, có thể ở bên cạnh cậu ấy, chia sẻ với cậu ấy. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác rồi hạnh phúc như đứa trẻ ngày hôm nay của Hải Đăng, Bạch Linh không kiềm được những mềm lòng, càng ngày càng muốn hiểu rõ về cậu ấy hơn... Mặc dù cậu ấy giờ có không thích mình, nhưng mình thích cậu ấy là đủ rồi! Bạch Linh nhìn Hải Đăng đang nghe mẹ mình kể những chuyện linh tinh mà vẫn vô cùng chăm chú, miệng lại bất giác mỉm cười...
Các độc giả thân mến, nếu thấy hay thì Like và Vote ủng hộ mình có thêm động lực nha. Yêu cả nhà!!! <3333
Cám ơn các bạn nhiều lắm lắm nha, đã ủng hộ cho truyện của mình. Cầu thêm vote và like để nhiều người biết đến truyện của tui hơn nè:<. Yêu mọi người:> ❤️❤️❤️
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT