Cô hiện đã đến được tầng 4, cô nhìn xung quanh là một căn phòng trống. Khắp nơi tỏa ra linh khí dào dạt, bỗng từ không trung hiện lên một ảo ảnh. Cô nhìn đến liền kinh ngạc khi thấy đó là Ái Linh, ảo ảnh cười khinh bỉ cô
" Ngươi chỉ là một nha đầu mồ côi. Không phụ mẫu, ngươi là kẻ thấp hèn "
Cô nhìn đến, những lời nói như đả kích người. Đôi mắt bồ câu của Ái Linh thập phần chế nhạo
" Ngươi là kẻ không nhà. Chỉ được nhận nuôi, phải suốt ngày chịu sự phỉ bán cùng ô nhục. Ngươi thật đáng thương... "
Nụ cười Ái Linh đánh động đến cô, cô đứng đó nhìn đến. Đôi mắt dao động, bàn tay siết chặt cây roi
" Im miệng "
" Ha ha ha haaaaa! Ngươi chỉ là một đứa mồ côi "
Một nụ cười khác vang lên, từ không trung một ảo ảnh của Băng Tâm xuất hiện, nhìn cô chán ghét
" Băng Tâm? "
Cô kinh ngạc, nhìn đến nụ cười Băng Tâm đang hiện lên khinh thường
" Lãnh Cơ Ngân Tinh! Ngươi thật khó ưa "
Lời nói Băng Tâm cực kì cáu gắt, cô nhìn xung quanh, những bóng đen cứ lẳng quẳng bên tai.
" Đi chết đi "
" Ngươi sống không ý nghĩa gì cả. Mau chết đi "
" Ta ghét ngươi. Ngươi chỉ là đứa trẻ không phụ mẫu "
" Ha ha ha haaaa "
Lời nói như kích động vào thân ảnh cô, hàng mài cô nheo lại. Nhắm mắt, cô cảm nhận sự thanh bình. Nụ cười cô vươn lên nhàn nhạt. Những ảo ảnh đó ngưng trọng nhìn đến cô. Cô cầm cây roi quất vào từng ảo ảnh
Ngay lập tức một nam nhân ó vầng sáng bao quanh ngã xuống, gương mặt khó hiểu. Cô nhìn đến hỏi
" Ngươi là thủ hộ giả thứ 10? "
Ảo ảnh đó đứng lên, mỉm cười
" Ta là Thập Giai thủ hộ giả. Những môn đệ bình thường sẽ khó ai qua được tầng 4 này. Nhưng ngươi lại dễ dàng qua cửa. Thật không tầm thường "
Cô nhìn đến, nhếch môi.
' Ta vốn đâu phải Lãnh Cơ Ngân Tinh... '
Thập Giai tạo ra một luồn sáng bao phủ lấy cô, phút chốc nơi cô đứng là một không gian khác. Cô nhìn xung quanh toàn là kệ sách, khắp nơi cũng chỉ có kệ sách liền mỉm cười
" Đây là Tháp Tuệ sao? Tháp Tuệ được liên thông giữa tầng 6 và 7... "
Cô vừa đi xung quanh vừa nói, một bóng đen xẹt tới ôm lấy cô. Chưa thấy hình cô đã nghe tiếng
" Ký chủ... Oa.... "
Cô nhìn lại liền thấy tiểu Bát Đản đang nằm trong ngực mình. Cả tiểu Huyết cũng đang trên vai cô, cái đầu nhỏ cọ cọ vào mặt cô
" Chủ nhân! Ta nhớ người "
Cô mỉm cười nhạt, đưa tay xoa đầu hai vật nhỏ. Ngồi xuống
" Hai ngươi quả thật ở đây "
Tiểu Bát Đản ngốc đầu lên
" Vậy ra ký chủ đã biết? "
Cô nhếch môi, đưa ngón trỏ xoa xoa cái đầu nhỏ của tiểu Bát Đản
" Thứ có thể kìm hãm hai ngươi chỉ có thể là nơi có linh khí dày đặc. Ngoài Tiên Tháp này ra không còn nơi thứ 2 "
Tiểu Bát Đản nghe xong liền nước mắt lưng tròng, hai cái tay nhỏ đánh vào người cô
" Vậy mà ký chủ không vào cứu ta sớm. 1 tháng ở bên ngoài thì trong đây biết bao nhiêu năm. Ký chủ xấu quá, ta giận "
Tiểu Bát Đản phồng má khoanh tay ngồi dậy, trong rất đáng yêu. Cô nhìn qua, đôi mắt sau mảnh vải hiện lên ý vị thâm sâu...
" Chẳng phải các ngươi cũng tu luyện được kha khá rồi sao? "
Tiểu Huyết mỉm cười nhẹ, ngoe ngoảy đuôi
" Chủ nhân tinh mắt. Quả thật ta và con heo đó đã tu luyện được một chút "
Tiểu Bát Đản nhìn qua nói
" Nhưng ta cũng phải nhờ vào thăng cấp mới có thể sử dụng những gì tu luyện được "
Cô vỗ nhẹ đầu tiểu Bát Đản
" Sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Ta sẽ thăng cấp cho ngươi "
Tiểu Bát Đản vui mừng, cái đuôi không ngừng lắc
" Đa tạ ký chủ xinh đẹp "
" Nịnh →_→ "
Tiểu Huyết xì lưỡi coi thường. Cô nhìn đến hai vật nhỏ
" Hai ngươi sao lại ở một chỗ này? "
Tiểu Huyết nhìn lên cô
" Tại chúng tôi biết chủ nhân sẽ vào nên ở yên đây đợi "
" Vậy các bảo vật đâu? "
Tiểu Huyết cười cười cọ đầu vào cô
" Chủ nhân thông minh. Tất cả đều bị ta dùng bùa ẩn dấu hết rồi."
" Vậy sao các thủ hộ giả không cản ngươi? "
" Hừ! Bọn chúng đều chỉ là tôm tép. Dù ta giờ đây rất yếu, nhưng khí thái vẫn còn. Bọn chúng vẫn e dè ta "
Tiểu Huyết cong đuôi tự hào, cô mỉm cười nhẹ
" Vậy các thủ hộ giả đâu? "
" Bị ta ăn rồi "
_________________
Bên ngoài:
" Cái gì? Thủ hộ giả bị con rắn đó ăn sao? "
Tam trưởng lão kích động, Thất trưởng lão cũng sững sờ.
Đại trưởng lão vuốt râu trắng, đôi mắt híp lại
" Xem ra mọi chuyện càng thêm phức tạp "
_________________
Tiểu Huyết nhìn cô âm trầm liền xì lưỡi hỏi
" Có phải ta lại làm gì khiến chủ nhân không vui? "
Cô nhìn xuống, mỉm cười nhạt
" Không có "
" Vậy còn kẻ đó... "
" Ta đã biết là ai rồi "
Cô đứng lên, hai tay chấp ra sau lưng. Khí tức phong nhã tuyệt thế tỏa ra, tiểu Bát Đản nhìn lên. Đôi mắt cam to tròn ánh lên ý cười
" Ký chủ liệu sự như thần. Chúng ta đã nhìn thấy những việc người làm bên ngoài. Có phải những việc này đều nằm trong tính toán? "
Cô nhìn qua tiểu Bát Đản, thân ảnh nhỏ trắng muốt mềm mại. Sự thanh toát huyền diệu từ người nó tỏa ra trong không trung...
" Ngươi đã biết những gì? "
Tiểu Bát Đản cái eo hơi lắc, đuôi ngoe ngoảy giữa không trung
" Ký chủ là người thông minh tuyệt đỉnh. Sức mạnh cường đại, chẳng lẽ ngay lúc có người náo loạn Tiên sơn mà ký chủ không biết? Ký chủ chỉ là giả vờ, trở thành một kẻ ngoài cuộc. Cả con rắn đó cũng đâu thể tự ý ngu ngốc đến nổi chui vào Tiên Tháp. Bảo vật hàng trăm năm chứa đựng linh khí mạnh mẽ để bị mắc kẹt. Chỉ có thể nói ký chủ đã bảo nó vào trong. Vừa cho chúng ta tu luyện. Vừa có cớ để xuất sơn. Và còn cho kẻ đó tưởng rằng ký chủ hoàn toàn không biết gì mà lơ là cảnh giác. Nói tóm lại việc của Nhược Hy Ái Linh vốn chỉ là con đường thuận theo mà thôi. Mục đích chính của ký chủ là tìm hiểu về Hỏa Long đang bị giam giữ... Và người còn muốn thử xem suy đoán của ta "
Lời nói tiểu Bát Đản nhẹ nhàng đi vào tai cô, đôi mắt sau mảnh vải của cô hiện lên ý cười cùng thỏa mãn...
" Ngươi thông minh lắm "
" Đi theo ký chủ khá lâu. Ta không thông minh và hiểu ý người thì làm sao xứng đáng trở thành thuộc hạ của người? "
Tiểu Huyết bên cạnh cũng ngoe ngoảy đuôi.
" Ngươi sao chắc chắn những điều như vậy? "
" Ha! Ký chủ biết rằng ta có thể quan sát người, nên mọi thời khắc đều đóng kịch. Thật sự khiến ta suýt nữa không nhận ra. Quả là diễn xuất rất giỏi, xứng nhận giải Oscar "
Cô hứng thú nhìn đến, đưa tay xoay lọn tóc mềm mại của mình
" Tiểu Bát Đản! Ngươi thật không làm ta thất vọng "
" Vậy chủ nhân định làm gì? Đã thăm dò được gì chưa? "
Cô nhìn xung quanh, đưa tay cầm lấy quyển sách trên kệ đọc
" Được thì được! Nhưng ta muốn đố các ngươi, ta đã làm cách nào để biết được thông tin? "
Lời nói của cô vang lên ý vị thâm sâu, tiểu Huyết và tiểu Bát Đản nhìn nhau. Cùng đồng thanh
" Hành động "
" Hử? "
Tiểu Huyết nhìn cô, mỉm cười
" Chủ nhân đã xem xét hành động của kẻ đó để biết được manh mối "
Cô hơi khựng lại, nụ cười vươn lên
" Ha ha! Tốt lắm, tốt lắm "
________________
Bên ngoài:
" Nãy giờ bọn chúng đang nói gì? Chuyện này là sao? "
Tam trưởng lão nheo mài, gương mặt xinh đẹp kiều diễm hiện lên hoảng hốt
" Hỏa Long! Nha đầu đó vừa nhắc đến Hỏa Long "
Ngũ trưởng lão uy nghiêm nói, đáy mắt cũng xẹt qua tia khiếp sợ. Đại trưởng lão vuốt râu thở dài
" Nha đầu này, ngươi quả là một con cáo già. Thần cơ diệu kế, cả ta cũng sắp bị ngươi làm cho điên đảo "
Sư tôn nhìn vào màn ảnh, bàn tay siết chặt
' Ngân Tinh... Ngươi rốt cuộc là ai? Có mục đích gì? Từ đầu đến cuối, ngươi đều xem ta như con rối? '
_________________
" Chủ nhân! Người định làm gì? "
Tiểu Huyết nhìn cô hỏi
" Ta muốn đọc vài cuốn sách trong đây "
Tiểu Bát Đản nghe thấy liền vui vẻ nói
" Ta biết ký chủ thích nơi này. Nên đã đẩy bọn kia lên thẳng tầng tám. Ký chủ có thể yên tĩnh thư thả mà nghiên cứu. "
" Ừ! Làm tốt lắm "
Cô vỗ nhẹ tay lên đầu tiểu Bát Đản, nhảy lên một cái kệ ngồi. Cầm sách đọc...
" Ngươi cái con rắn thúi. Việc ngươi gạt ta, ta chưa tính sổ đó "
" Chịu thôi! Chủ nhân muốn thử ngươi mà "
" Ngươi đúng là rắn thối. Xấu xí... "
" Ngươi con heo mập chết tiệt, ngu như heo "
.............
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô dường như chỉ đọc được một phần sách của Tháp Tuệ. Cô đóng quyển sách trên tay, nhìn hai con vật nhỏ đang ngủ ngon lành. Cô rơi vào trầm tư...
Một lát sau, cô mỉm cười nhẹ. Nhìn đến hai con vật nhỏ
" Tiểu Huyết "
Nghe tiếng cô gọi, tiểu Huyết bừng tỉnh, nhìn đến cô
" Chủ nhân! Xong rồi sao? "
Cô mân mê quyển sách trên tay, nhẹ nhàng nói
" Chưa... "
" Hử? Oáp... vậy... ký chủ sao không đọc tiếp đi? "
" Không cần! Thời gian không còn nhiều. Sau này đọc tiếp "
Cô nói rồi đứng lên, tiểu Huyết thấy lời nói của cô có gì đó bất thường. Nhưng cũng không quan tâm nói
" Vậy chúng ta lên tầng tiếp theo "
Tiểu Huyết nói rồi quấn thân vào người tiểu Bát Đản. Cô nâng tiểu Bát Đản lên vai, mỉm cười nhẹ.
Một luồn sáng bao phủ lấy cô, nhanh chóng nơi cô đứng là một căn phòng. Xung quanh toàn là bút, tranh. Ở gần đó còn có một cái lò luyện đan bằng vàng rồng. Chạm khắc tinh xảo
Nơi đây cũng có một cái gương lớn, đủ soi tất cả cơ thể cô. Cô nhìn đến nheo mài, bước lại gần những giá tranh
Xẹt!
Một tia sét đánh về phía cô, cô kinh ngạc né đi
Oanh!
Cô nhìn tia sét tự nổ, tạo ra tiếng vang. Nhìn đến cách đó không xa, hai luồn sáng hiện ra. Là một cặp thư đồng song sinh, một trai một gái.
" Ta là Ngũ Giai "
Bé gái cầm cây thương lên tiếng
" Còn ta là Tứ Giai "
Cậu bé nhìn có vẻ nghiêm chỉnh, trên tay là chiếc vòng tròn lớn. Cô nhìn đến nhếch môi
" Thì sao? "
Ngũ Giai tức giận nói
" Thú của ngươi đã ăn Lục, Thất, Bát, Cửu thủ hộ giả. Nay tỷ muội ta phải đòi lại công đạo cho họ "
Tiểu Huyết nhìn đến nói
" Do thực thể bọn chúng quá yếu. Không liên quan gì tới bọn ta. "
" Ngươi còn dám nói "
Tứ Giai tức giận trừng tiểu Huyết. Cô nhìn qua liền thấy tiểu Bát Đản đang nhìn chằm chằm bọn chúng. Nước vãi chảy ra
Cô nheo mài lại mỉm cười
" Cái con heo này, ngươi thật khiến chủ nhân mất mặt "
" Ta đâu cố ý. Trong bọn chúng ngon quá thôi "
" Các ngươi... đáng chết "
Ngũ Giai và Tứ Giai tức đến nói không ra lời, đánh về phía cô. Cô nhanh nhảo né đi, nhìn tia sét mạnh mẽ nổ tung. Và cây thương dài cứ liên tục chĩa vào cô. Chiếc vòng lớn của Tứ Giai quanh quẩn trên không trung, nhân lúc cô không phòng bị liền hạ xuống thân ảnh cô. Thu nhỏ trói cô lại, cô nhìn chiếc vòng lóe sáng, không thể thoát ra mà kinh ngạc. Từ không trung 4 đạo ánh sáng nữa xuất hiện, sự có mặt của Thập Nhị, Thập Nhất, Thập Giai và một người nữa. Người này là nữ nhân, thân thể toàn hoa, nhìn cô uốn éo
" Ta là Tam Giai, hân hạnh gặp mặt "
Cô nhìn đến nheo mài, tiểu Bát Đản nước miếng chảy ra càng nhiều
" Hừ! Ngươi dám dùng roi siết ta. Để ta xem ngươi chạy đường nào? "
Thập Nhị tức giận nói, cô nhìn đến hỏi
" Các ngươi đã đợi ta sẵn? "
Tứ Giai đứng chống hông, hất cằm
" Phải! Ta đã cho đám người kia lên tầng 9. Chỉ đợi ngươi thôi, chúng ta muốn đích thân trả thù "
Tam Giai mỉm cười nhẹ
" Phải! Dù sao bọn chúng cũng đâu thể thóa khỏi lòng bàn tay của Lưỡng Nhất và Lưỡng Nhị thủ hộ giả "
Cô nghe đến liền hiểu ra, nụ cười vươn lên môi.
" Vậy là đến đủ rồi? "
Bọn họ nghe thấy liền kinh ngạc nhìn cô
Oanh!
Chiếc vòng bởi ra, một ngọn lửa màu trắng xuất hiện lên tay cô. Cô mỉm cười nhạt phất tay, ngọn lửa tạo thành vòng tròn giam cầm các thủ hộ giả.
" Cái gì? Ngươi... "
Ngũ Giai tức giận, bàng hoàng nói không nên lời. Tiểu Bát Đản liếm môi
" Ký chủ thật hiểu ý ta "
Các thủ hộ giả xanh mặt, cố thoát khỏi ngọn lửa nhưng không được. Tam Giai sợ hãi nói
" Sao lại như thế? Rõ ràng bọn ta có cấp độ cao hơn ngươi kia mà? "
Cô nghe thấy liền nhếch môi
" Đối với ta, giai cấp chỉ là hình thức "
Cô vừa dứt lời, tiểu Bát Đản chu miệng nhỏ ra hút các thủ hộ giả vào bụng
Mọi người bên ngoài kinh hãi, Đại trưởng lão mở to mắt
" Phụt... "
" Đại sư huynh "
Tam trưởng lão nhìn đến sợ hãi, nhìn Đại trưởng lão tức giận đến mức hộc máu. Nhị trưởng lão cùng Quái y nhìn nhau, mỉm cười rồi lắc đầu bất đắc dĩ. Sư tôn cũng bàng hoàng nhìn vào cô, sức mạnh của cô có thể trói buộc các thủ hộ giả?
Thất trưởng lão siết chặt lòng bàn tay, dung nhan tuấn mĩ hiện lên sững sờ...
________________
Cô bước đến gần chiếc gương, bỗng từ chiếc gương hiện lên hình ảnh một đứa trẻ sơ sinh bị bắt đi. Sau đó là ở một con hẻm tối được người nhặt lên. Người nam nhân trung niên đó chính là Lãnh thừa tướng. Bế đứa trẻ trên tay, giọng nói vang lên
{ Thật đáng thương! Gương mặt tuy có hơi kì lạ. Nhưng cũng rất đáng yêu }
Tiếp đó là từng hình ảnh mà đứa trẻ đó lớn lên theo từng ngày
Vút!
Một ánh sáng lao đến cô nhanh như gió, gỡ bỏ mảnh vải che mắt của cô. Đôi mắt màu đỏ như máu hiện ra, cái bớt hình con bướm bên mắt trái làm nổi bật dung nhan xinh đẹp đặc biệt. Cô hơi nheo mài nhìn qua tiểu Huyết
" Đây là gương quá khứ thưa chủ nhân "
________________
Bên ngoài hoàng hậu nhìn thấy dung nhan của cô, lại còn hình ảnh trong gương. Nước mắt chảy dài, xúc động đứng lên
" Đó là hài nhi của chúng ta. Nó là nữ nhi của ta "
Mọi người kinh ngạc, tiếng nói xì xầm vang lên. Ma ma bên cạnh chặn hoàng hậu lại
" Nương nương! Bình tĩnh "
Hoàng thượng đứng lên, nhìn hoàng hậu
" Nàng nói gì vậy? "
Hoàng hậu run rẩy chỉ tay vào màn ảnh
" Nó... nó là hài nhi của chúng ta. Trên mặt nó có vết bớt, đôi đồng tử đỏ giống chàng. Còn có, khi Lãnh thừa tướng nhặt con bé về thì trên người con bé quấn vải Long Phượng do chàng ban tặng. Con bé là nữ nhi của ta "
Lời nói hoàng hậu nghẹn ngào, hoàng thượng ôm hoàng hậu vào lòng. Nhìn lên màn ảnh...
Mọi người xung quanh bàn tán, các trưởng lão cũng kinh ngạc. Cửu trưởng lão nhìn lên nheo mài...
' Nhất định sẽ bất lợi cho Linh nhi... Phải giết nha đầu này '
________________
Cô nhìn đến, cầm lấy mảnh vải cất vào không gian. Cô bước đến lò luyện đan, bàn tay xè ra xuất hiện rất nhiều thảo dược. Cô cho vào lò, sau đó nhỏ một giọt máu vào trong. Đóng nắp lò lại, ngọn lửa màu trắng nung cháy, cô mỉm cười nhẹ bước đến cầm lấy một bức giấy trắng, tiểu Huyết nhìn cô sau đó dùng đuôi mài mực cho cô
Tiểu Bát Đản thì canh lò luyện đan, cô cầm bút đen đặt xuống giấy. Bàn tay uyển chuyển lướt nhanh như cơn gió. Mềm mại và thanh thoát...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, không biết đã qua bao lâu. Linh khí xung quanh dao động, hoàn toàn bị lò đan hấp thụ. Cô nhìn đến, ngọn lửa trắng bỗng dưng bao quanh lấy lò đan. Ngọn lửa màu trắng nóng hơn 1000°C bao quanh lò. Tiểu Bát Đản sợ hãi lùi ra sau một chút. Nhìn lò đan dần bay lên không trung, xoay vòng
Cô tiếp tục vẽ gì đó, thân ảnh xinh đẹp nhẹ nhàng như cánh hoa tuyết bay trong gió....
Cạch!
Thời gian nhanh chóng qua đi, cô đặt bút xuống. Nhìn đến lò luyện đan
Rầm!
Lò đan đáp xuống đất, ngọn lửa trắng cũng dần tan đi. Cô mỉm cười nhẹ
" Mở "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT