Cô đứng đó, lạnh nhạt nhìn hai thân ảnh đang quấn lấy nhau trên ghế. Thẩm Lăng cái áo trắng bung cúc, để lộ cơ ngực săn chắt. Phi Long bị lật người lại, cái quần tuột xuống giữa đầu gối để lộ cái đùi trắng mịn. Thẩm Lăng cởi tia quần để thứ đó đi ra đang đâm vào giữa hai bờ mông của Phi Long, đi vào trong luân động. Gương mặt Phi Long đỏ hồng, bàn tay nắm chặt ghế sô pha thở dốc. Mái tóc ướt đẫm mồ hôi chảy xuống cổ, những vết hôn đỏ lộ ra rõ ràng.

Phạch Phạch!

" Ah~... "

Tiếng rên rỉ vang lên, khi cửa mở ra Thẩm Lăng liếc qua cô. Bạch Thiển từ sau đi tới thấy cảnh này liền đỏ mặt quay đi, cô nâng nhẹ gọng kính. Giọng nói bình thản

" Xin lỗi! Tiếp tục "

Cạch!

Cô đóng cửa lại, hai vệ sĩ nhìn cô với ánh mắt kì quái. Bạch Thiển cũng không khác họ, hỏi

" Cậu nhìn màn này mà không có cảm xúc gì sao? "

" Cảm xúc gì? "

Kì thật cô không có cảm xúc gì, vẫn thấy chuyện đó không có gì lạ. Con người Tham, Sân, Si, Ái, Ố, Hận... Dục vọng là một điều kiện tất yếu không thể thiếu. Trong mắt cô những điều trước mắt đều như cát bụi, dường như nó có thể hóa thành hư không bất kì lúc nào. Cô không quan tâm, cũng bình thản mà nhìn... Không có cảm giác gì cả... Giống như... cô không phải người...

" Cậu kì lạ thật! Đúng là quái nhân "

Bạch Thiển bĩu môi nói, nhìn gương mặt vẫn lạnh nhạt của cô. Nhớ lại cảnh khi nãy mà đỏ mặt, đưa tay ôm trán

" Lão đại cũng thật là... mới sáng sớm đã có tinh lực rồi "

Cô nhìn qua Bạch Thiển, Phi Thanh từ xa đi tới cười cười choàng vai cô

" Hắc Nguyệt! Sao đứng đây? "

Thấy mọi người im lặng, Phi Thanh như hiểu ra. Cánh cửa lớn bật mở

Cạch!

Phi Long trở lại chỗ cũ, đứng bên cạnh Thẩm Lăng đang quần áo chỉnh tề. Lạnh lùng cầm điếu thuốc hút, phả ra làn khói. Bọn cô ngồi xuống ghế, Thẩm Lăng lạnh giọng

" Chuyện đêm qua, tôi biết rồi "

" Lão đại! Thật không ngờ Hắc Nguyệt lại ra tay như vậy. Nhưng rốt cuộc làm sao để có thể trong một đêm phá hủy hết các chi nhánh của Ngọc bang? "

Phi Thanh nói, ánh mắt mang theo kính ngưỡng. Cô nâng gọng kính

" Bí mật "

" Chà chà! Người anh em, bí bí ẩn ẩn. Là người một nhà không, cần gì phải giấu? "

Bạch Thiển choàng vai cô, cái mặt sát bên tai cô chế giễu nói. Thẩm Lăng nhìn cô ánh mắt mang theo ý cười

" Cậu làm tốt lắm "

" Quá khen "

" Nhưng Ngọc bang vẫn còn nơi bí mật cất giấu mảnh pha lê. Cậu hãy tiếp nhận nhiệm vụ tiếp theo, đi tìm mảnh pha lê "

" Rõ "

" Kìa lão đại, anh có phải hơi quá đáng không? "

Bạch Thiển nheo mày nói, Thẩm Lăng gạt điếu thuốc

" Hiện cậu ta đang có được tình cảm của Ngọc Diện, nên cơ hội đi về phía trước lớn hơn "

" Hừ! Anh cứ giao cho Hắc Nguyệt những nhiệm vụ nguy hiểm "

Bạch Thiển hừ lạnh nói, uống rượu. Phi Thanh liếc qua

" Sao? Đau lòng à? "

" Im đi! Cứ chen cái mồm thối vào "

Phi Long lạnh lùng nhìn qua cô

" Bây giờ Ngọc bang đang rất nguy cấp, bước kế tiếp tùy cậu phân phó "

" Không cần! Chuyện còn lại cứ giao cho tôi. Anh trở về với Lão Đại đi, tôi không muốn chia rẽ uyên ương "

Cô nâng gọng kính nhấp rượu, Thẩm Lăng khẽ nheo mày.

" Được rồi! Chuyện còn lại giao cho các người "

Cô đứng dậy đi ra ngoài, Bạch Thiển đuổi theo choàng vai cô

" Đi uống vài chai không? "

" Không! Tôi phải đi tìm Ngọc Diện "

" Hừ! Suốt ngày đi tìm ả... "

Bạch Thiển cười lạnh khó chịu, cô lạnh nhạt bước đi. Bạch Thiển nhìn theo đá chân vào tường một cái mạnh đầy bất mãn

_________________

Cô điện thoại cho Ngọc Diện, giọng nói bên kia mang theo sự tức giận đang cố nén lại. Gượng cười

" Alo? Hắc Nguyệt? "

" Anh biết chuyện rồi, em đang ở đâu? "

"... "

___________ ___________

Cô dừng xe đi lên một ngọn đồi, nơi đây bầu trời trong xanh mát mẻ. Có thể nhìn rõ những áng mây trắng hồng lướt qua. Mặt trời nhạt chiếu xuống những đồng cỏ xanh mượt mà, cơn gió lướt nhẹ mang theo sự yên bình. Cô bước đến, nhìn bóng lưng người con gái cô tịch ngồi đó. Nỗi buồn tản ra man mát cùng sự tức giận được ẩn giấu. Cô ngồi xuống, vuốt nhẹ mái tóc Ngọc Diện. Cô ta quay qua nhìn cô, nước mắt chảy xuống nhào vào lòng cô khóc

" Hic... H...Hắc Nguyệt... e...em thật... vô dụng... "

Cô vuốt mái tóc Ngọc Diện, nụ cười nhạt vươn lên

" Em không vô dụng... "

" Bạch gia! Bọn chúng đã phá hủy toàn bộ chi nhánh của Ngọc bang "

" Anh biết "

" Hic... em....em không bảo vệ được bang... thật vô dụng "

" Yên tâm! Anh sẽ giúp em "

" Giúp em? "

Ngọc Diện ngước mắt lên, đôi hàng mi vẫn còn đọng lại những giọt nước long lanh. Cô mỉm cười lau đi nước mắt cho Ngọc Diện

" Anh sẽ khiến Bạch gia mãi mãi biến mất "

" Nhưng... "

Ngọc Diện sững sờ kinh ngạc, cô xoa đầu Ngọc Diện

" Yên tâm! Anh sẽ có cách. Em hãy tập trung vào việc xây dựng lại Ngọc bang "

Ngọc Diện hạ mi mắt, cõi lòng tràn ra nhưng tia ấm áp. Dựa vào lòng cô

" Em yêu anh... anh thật sự rất tốt "

Cô nâng nụ cười nhìn lên bầu trời, gọng kính sáng lạnh mang theo tư vị đáng sợ

Cô chở Ngọc Diện về sau khi thấy tâm tình của cô ta tốt hơn, chiếc xe đạp dừng lại trước một căn biệt thự. Hai hàng nữ vệ sĩ cúi đầu

" Anh thật sự không vào? "

" Không! Ngoan, vào nhà đi "

" Ừ "

Ngọc Diện cúi đầu, chườm người hôn lên má cô. Đỏ mặt quay đi, cô nhếch môi đạp xe phóng đi. Đôi mắt sau gọng kính liếc qua phía sau mang theo hứng thú...

_________________

Ngọc Diện đi vào, hai má ửng hồng. Herlly nhìn thấy, gương mặt lạnh giá

" Lại đi với tên đó? "

" Chị đừng gọi như vậy chứ "

Ngọc Diện ngồi xuống, Herlly tức giận đập bàn

" Em có biết tình hình bang bây giờ không? Còn hạnh phúc với tên đó? Em có còn nhớ mình là bang chủ của bang không? "

Ngọc Diện liếc qua, lạnh giọng

" Chị cũng đừng quên chị đang lớn tiếng với ai "

Herlly ngẩn ra, trấn tĩnh ngồi xuống

" Thuộc hạ xin lỗi "

" Chuyện này... Hắc Nguyệt sẽ giúp em "

" Em tin cậu ta? "

Herlly nắm chặt lòng bàn tay, đôi mắt nghi ngờ

" Phải "

" Nhưng em không thấy chuyện này lạ sao? "

" Lạ? Lạ chỗ nào? Bạch gia hiện đang thốn đốn, muốn có một bang phái yếu hơn làm con mỗi trước để có thời gian củng cố thực lực. Điều đó có gì lạ? "

Ngọc Diện nâng ly rượu trên tay nhấm nháp, Herlly lắc đầu

" Cũng chính lý do đó mới kì lạ. Bạch gia hiện đang suy yếu, thì làm sao lấy ra nhân lực như vậy? Trong một đêm diệt sạch các chi nhánh của chúng ta? "

" Ý chị là có kẻ giúp sức? "

Ngọc Diện liếc qua Herlly

" Phải! "

" Chị nghi ngờ Hắc Nguyệt? "

" Đúng! Thẩm gia là đáng nghi nhất "

" Ha! Chị cũng đừng quên, hiện tại Thẩm gia có hai bang phái. "

Ngọc Diện nói khiến Herlly ngẩn người, bàn tay siết chặt. Đôi mắt nhìn Ngọc Diện thất vọng

" Em thật quá hồ đồ "

" Em tin vào người em yêu. Đủ rồi! Chị đừng nói những điều này nữa. Mau chóng phái người đi xây dựng lại "

Ngọc Diện lên lầu, Herlly nhìn theo bóng lưng cô ta. Đôi mắt ánh lên tức giận cùng đau đớn

" Em quá ngốc rồi... Hắc Nguyệt... rốt cuộc cậu có mục đích gì... "

Ánh mắt Herlly ánh lên độc ác, nhìn bóng dáng Ngọc Diện đã khuất. Siết chặt tay

" Ha! Vậy thì chỉ còn đi bước đó thôi "

_________________

Cô đạp xe lên phố, cô đang dùng Thiên Thông Nhãn nghe cuộc đối thoại của Ngọc Diện và Herlly. Nụ cười vươn lên lạnh lẽo

" Ha... "

Cơn gió mát mẽ lướt qua thân ảnh cô, dừng xe lại trước một quán cà phê. Cô bước vào, đôi mắt liếc về phía sau khá xa...

Trên chiếc xe mui trần đen, Ngô quản gia thu óng nhòm lại

" Cậu chủ! Bị phát hiện rồi "

" Cũng tốt! Đi thôi "

Kì Ngôn cười nhạt, Ngô quản gia ra ngoài mở cửa xe đỡ hắn đi đến quán cà phê cô vừa bước vào. Nhân viên cúi đầu

- Mời quý khách đến bên đó

Ngô quản gia nhìn nhân viên chỉ qua chỗ cô đang ngồi, bình thản gật đầu đi tới. Đôi mắt Kì Ngôn vẫn một mảng tĩnh mịch, không có biểu cảm gì. Nhưng khí chất và phong phạm toát lên khiến hắn không giống một người đã mất đi ánh sáng...

" Thanh niên! Cậu phát hiện từ lúc nào? "

Ngô quản gia ngồi xuống, gương mặt nghiêm nghị. Cô nhấp cà phê nóng hỏi cười nhạt

" Từ đầu! Không biết hai vị tìm ta có chuyện gì? "

" Ha! Thẳng thắng lắm. Tôi quả thật có chuyện muốn thương nghị "

Kì Ngôn cũng cầm tách cà phê thổi uống, nụ cười vươn lên ngã lưng vào ghế.

" Mời nói "

Bịch!

Ngô quản gia quăng lên bàn một số tài liệu, cô liếc qua. Trong đó là hình ảnh những căn biệt thự nổ tan tành. Đó chính là việc đêm qua đã xảy ra, tin tức cũng được lan truyền rộng rãi. Cô híp mắt

" Không biết các vị có ý gì? "

" Đây là do Bạch gia làm? "

Kì Ngôn nhếch môi nghiêng đầu, đặt tách cà phê xuống.

" Phải! Ta nghe tin là vậy "

" Ha! Nhưng ta lại không nghĩ vậy "

" Ý của Mạc thiếu là...? "

Cô mỉm cười đặt cà phê xuống, nâng nhẹ gọng kính sáng lạnh

" Thẩm gia... thật sự không liên quan? "

" Có thì sao? Không có thì sao? Nói thẳng đi "

" Ha! Tốt! Lão thích người thẳng thắng. Chúng ta muốn cậu gia nhập vào tổ chức của chúng tôi "

Ngô quản gia nghiêm cẩn nói, cô liếc qua dứt khoát

" Không "

" Tại sao? "

Mạc Kì Ngôn cười nhạt hỏi, cô lạnh nhạt

" Không hứng thú "

" Ha ha ha! Thú vị lắm, nhưng hiện tại chúng ta đều chung mục đích là diệt Bạch gia. Tôi cũng không cần biết cậu có ý định gì, nhưng nếu cậu đã không đồng ý gia nhập. Vậy thì chúng ta hợp tác? "

Mạc Kì Ngôn không nhanh không chậm nói, cô nhướn mày

" Hử? "

" Tôi sẽ âm thầm hỗ trợ cậu. Cậu đưa Bạch Tử Du cho tôi, tôi muốn chính tay xử lý hắn "

" Làm vậy tôi có lợi ích gì? "

" Ha! Cậu có được người con gái của cậu. Tôi có được con mồi của tôi. Cả hai đều có lợi "

" Chậc! Mạc thiếu sai rồi "

Cô đang tựa vào ghế liền chườm lên, nụ cười nhạt hiện hữu. Mạc Kì Ngôn cảm nhận được điều kì lạ liền trở nên phòng bị

" Hử? "

" Mạc thiếu! Nếu cậu đã biết tôi yêu thích Nhược Liên. Vậy mà ngài lại làm ra chuyện đó với người con gái của tôi. Ngài không nghĩ tôi sẽ tức giận như thế nào? "

Ngô quản gia cầm chặt thanh kiếm Nhật bên hông, cảnh giác cao độ. Kì Ngôn ngẩn người sao đó cười lớn

" Ha ha ha! Đông Phương Hắc Nguyệt... Cậu nên nhớ, đàn bà là quần áo. Không nên vì một nữ nhân mà từ bỏ nghiệp lớn "

Cô dựa vào ghế lạnh nhạt thờ ơ

" Tôi biết... Nhưng ngài không nghĩ mình nên bồi thường sao? "

" Hử? Cậu muốn gì? "

" Mảnh pha lê đen "

Kì Ngôn nhíu mày, cô nhếch môi

" Ha! Một ả đàn bà, đáng giá với mảnh pha lê đen? "

Kì Ngôn bình thản nói, nhưng sâu trong lời nói mang theo khinh miệt

" Ah! Tôi nên nhắc cho Mạc thiếu biết. Đây không hoàn toàn là ngài nợ tôi, mà là trao đổi "

" Trao đổi? "

" Tôi đưa Bạch Tử Du cho ngài, giúp ngài đạt được việc trả thù. Lúc đó muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết. Hả dạ quá rồi? Dù sao Mạc thiếu cũng đâu cần đến viên pha lê... Mối thù hận đổi lấy một thứ mà ngài không cần đến. Xem ra cũng không lỗ "

Kì Ngôn ngẩn ra, cô cười nhạt uống hết tách cà phê. Đặt tiền xuống bàn, đứng lên bỏ đi. Mạc Kì Ngôn nắm chặt quai tách, Ngô quản gia lấy ra chiếc điện thoại nãy giờ vẫn kết nối. Một giọng nói nghiêm nghị già nua vang lên

" Đồng ý đi "

" Rõ! Lão gia "

Ngô quản gia đỡ Kì Ngôn đứng lên, cô bước ra khỏi cửa định dắt xe đi thì bị một tên vệ sĩ chặn lại. Cô nhướn mày, Ngô quản gia từ sau đi lên

" Được "

" Ha! Hợp tác vui vẻ "

Cô quay người bắt tay với Mạc Kì Ngôn

" Hợp tác vui vẻ "

" Vậy tôi đi trước "

Cô nói rồi lên xe phóng đi, Ngô quản gia nắm chặt kiếm. Đôi mắt ánh lên đề phòng và một chút phức tạp. Kì Ngôn xoa tóc nói

" Quả không tầm thường "

" Thiếu gia! Cậu thật sự muốn đưa mảnh pha lê cho cậu thanh niên đó? "

" Biết làm sao? Gia gia đã nói vậy "

" Thật kì lạ... lão gia sao lại quan tâm tới cậu thanh niên này "

Kì Ngôn cười nhạt, vỗ vai Ngô quản gia

" Ta tin gia gia tự có sắp xếp "

_________________

Cô đạp xe chạy đi, đi ngang qua một công viên. Dừng lại nhìn vào trong, dòng người tấp nập vui vẻ đi cùng nhau. Cô nhếch môi, Thiên Thông Nhãn nhìn về phía xa. Trong dòng người, Bạch Tử Du và Hi Nhược Liên đang vui vẻ chơi đùa với nhau, cả hai thân mật hạnh phúc. Nhược Liên choàng khăn cổ lên cho Tử Du, dịu dàng

" Trời se lạnh, anh đừng để bị cảm "

" Cảm ơn em "

Tử Du xoa tay Nhược Liên, ánh mắt mang theo yêu thương cùng sự ân hận được chôn dấu. Xoa mái tóc Nhược Liên, nhìn lên trời ngẩn người một lúc... Nhược Liên cúi đầu, ánh mắt hiện lên chán ghét. Nhưng lại biến mất phút chốc, thay vào đó là sự buồn bã chua xót

" Anh nhớ về Thẩm tiểu thư sao? "

Tử Du kinh ngạc giật mình, nhìn vào Nhược Liên lắc đầu

" Em nói gì vậy? "

" Tử Du! Em và anh đã chia tay... Em cũng không còn xứng đáng với anh... Thẩm tiểu thư xứng đáng ở cạnh anh hơn em. Em không muốn vì em, mà anh phải chịu đau khổ "

Nhược Liên nước mắt chảy dài, Tử Du thắt lòng ôm thân ảnh nhỏ nhắn đó vào lòng

" Không! Em đừng nói vậy. Là lỗi của anh, đừng khóc "

" Tử... Du... em thật lòng muốn anh hạnh phúc "

" Em an tâm! Có em là anh hạnh phúc rồi. Đừng lo, chúng ta đi chơi nào. Hử? "

" Vâng "

Bạch Tử Du nắm tay Nhược Liên, cả hai tay trong tay mang lại cảm giác hạnh phúc vui vẻ. Cô nhếch môi, quay đầu về phía trước. Nâng nhẹ gọng kính

" Ha! Nữ9 xem ra cũng khá lợi hại. Giờ chỉ cần triệt cái gai trong lòng Bạch Tử Du là Thẩm Nhược Giai nữa là xong... "

Cô đạp xe chạy đi, điện thoại trên tay điện cho Bạch Thiển

" Hắc Nguyệt, cậu điện cho tôi có gì không? "

Từ bên đầu dây kia đã nghe tiếng nói của Bạch Thiển vui vẻ vang lên, cô nhếch môi

" Có hứng! Tối nay 20h uống rượu. Phòng Vip107 "

" Được được! Tôi sẽ tới đúng giờ "

Cô tắt máy, cười lạnh...

________________

Cô trở về nhà, vào không gian ngâm mình trong dòng nước ấm áp. Nhìn lên bầu trời trong xanh, mây trắng lướt qua. Cô đưa tay, xoay nhẹ. Dòng nước vì động tác của cô mà tạo thành hình lốc xoáy giữa không trung. Mạnh mẽ lại nhẹ nhàng, Ciara bước vào. Tiếng dây xích kêu lên, trên tay là trái cây và rượu

" Vương! "

Cô nhẹ nhàng thả tay, cơn lốc nước biến mất. Ciara quỳ bên cạnh đặt đồ xuống, cầm chùm nho đút cho cô

" Ngươi thấy nhàm chán không? "

" Không ạ "

" Nấu ăn sao rồi? "

" Đã chuẩn bị xong, lát nữa mời Vương thưởng thức "

" Tốt! Lấy áo choàng cho ta "

Ciara lấy chiếc áo choàng tắm khoác lên cho cô, mái tóc tím mượt mà ướt sũng. Những giọt nước long lanh nhỏ xuống như trân châu... Dung nhan tuyệt thế như muốn xoay chuyển càng khôn. Những bông hoa đung đưa như e thẹn, cá trong hồ lặn xuống. Cô rời khỏi phòng tắm rộng lớn, bàn tay lướt nhẹ qua mái tóc. Mái tóc lập tức khô ráo mượt mà, dịch chuyển xuống phòng ăn. Chiếc bàn dài đầy đủ những đĩa thức ăn đẹp mắt. Mùi thơm lan tỏa khắp nơi. Tiểu Bát Đản đã nhìn đến chảy nước miếng, nhìn qua cô hai mắt ủy khuất

" Ký chủ! Người lâu quá, ta đói sắp chết rồi "

Cô cười nhạt ngồi vào chiếc ghế duy nhất ở đầu bàn, tiểu Huyết thân rắn trên bàn cúi đầu. Cả tiểu Hắc và Ciara đều làm thế

" Mời người dùng bữa "

Cô đưa tay gấp một miếng cá bỏ vào miệng, hương vị béo bở mặn mặn lan tỏa trong miệng. Cô gật đầu hài lòng, tiểu Bát Đản hưng phấn

" Ngon quá! Tay nghề của ngươi giỏi thật "

" Đa tạ Bạch Cốt sứ "

Ciara ngồi đó, tiểu Hắc gật đầu lạnh lùng

" Ngon lắm "

Tiểu Bát Đản ăn hết 10 đĩa shushi cá ngừ trong chớp mắt, tốc độ ăn của nó như thiên thạch xẹt qua. Tiểu Huyết liếc mắt khinh thường

" Đúng là heo "

" Ói ì ả ắn húi? ( Nói gì hả rắn thúi?) "

" Có ngày nghẹn chết "

" Ươi mớ ết! Cả òng họ ươi ều ết ( Ngươi mới chết! Cả dòng họ ngươi đều chết) "

" Ngươi nói gì hả? Ngươi dám trù loài rắn ta tuyệt chủng sao? "

" Xí! Ì ao? ( Xí! Thì sao?) "

" Ngươi đồ hồ ly mập "

Tiểu Huyết tức giận cong miệng chửi, tiểu Bát Đản liếc mắt qua. Cái đuôi đánh vào người tiểu Huyết tức giận

" ĐỒ ẮN ÚI! ( ĐỒ RẮN THÚI!) "

Bọn nó lại cãi nhau, tiểu Hắc không quan tâm tiếp tục ăn hết phần ăn của mình. Cô lau miệng buông đũa, Ciara phất tay. Đĩa chén đều biến mất, chỉ còn lại chiếc bàn trống không. Tiểu Bát Đản đang đánh nhau với tiểu Huyết, nước mắt lưng tròng

" Ta chưa ăn xong mà? "

" Hừ! Đáng đời, ăn nhiều như vậy còn chưa no? "

Tiểu Huyết đuôi rắn phe phẩy, ánh mắt khinh thường. Cô hai tay chống bàn nâng cằm. Sự uy nghiêm toát ra khiến mọi người trở nên nghiêm túc, cô liếc qua Ciara

" Ngươi nấu ăn rất ngon, nhưng cũng không thể suốt ngày bắt ngươi như vậy "

" Mệnh lệnh của vương là trời, bất cứ điều gì đều sẽ nghe theo người "

Ciara quỳ một chân xuống cung kính, cô phất tay cho Ciara đứng lên. Tiểu Hắc bay đến bên vai cô

" Chủ nhân! Vậy người có ý gì? "

" Ta không biết... Các ngươi nói thử xem? "

Tiểu Huyết và tiểu Bát Đản nhìn nhau, thân ảnh tiểu Bát Đản mượt mà ngồi trên bàn

" Ký chủ! Người cảm thấy chưa đủ gì à? "

Cô im lặng suy tư, tiểu Hắc nhìn qua Ciara, cái đầu quạ khẽ gật. Sau đó nói

" Chủ nhân! Dù hiện tại người chưa gặp nguy hiểm gì lớn. Nhưng Ciara được tạo ra cũng không thể để trưng. Huống hồ chúng ta là thần thú, hiện phải nói là pháp thuật chỉ khôi phục lại được một ít. Ngộ nhỡ lúc gặp nguy hiểm cận kề, chúng tôi cản chân người thì không tốt "

" Ý ngươi là gì? "

Tiểu Huyết nheo mắt hỏi, tiểu Hắc tiếp tục nói

" Ta thấy! Chúng ta nên tạo một đấu trường để tập luyện. Chủ nhân cũng cần tạo ra thêm những thuộc hạ trung thành để trụ vững không gian này "

" Tiểu Hắc Hắc! Ngươi nói cũng có lý. Tuy không gian này do hệ thống ta tạo ra. Nhưng nói chung nó vẫn nằm trong những mảnh vỡ thời không, trôi nổi khắp nơi. Sớm hay muộn cũng bị phát hiện. Những kẻ khác sẽ đến đây xâm chiếm "

Tiểu Bát Đản gật đầu nhỏ, hai mắt to tròn nhìn cô. Cô nhìn qua Ciara

" Phải! Các ngươi dù sao cũng là Sứ thần thú của không gian. Phải tạo ra những người có vai vế ngang bằng với Ciara để tiện bề làm việc sau này "

Tiểu Huyết nheo mắt, lên tiếng

" Chủ nhân! Thế gian khó lường, không biết còn có bao nhiêu người mạnh. Có thể không bằng người, nhưng lại có thể ngang tầm với Ciara hoặc... "

" Hoặc? "

Cô nghi ngờ, nâng ly rượu mà Ciara đã chuẩn bị sẵn cho cô. Nhấm nháp nhìn tiểu Huyết

" Những thú thần khác sẽ đối địch với chúng ta "

"... "

Cô im lặng nhìn sự ngưng trọng của tiểu Huyết, tiểu Hắc cũng hạ mắt lên tiếng

" Xích Xà nói đúng! Dù chúng ta là hai thần thú thượng cổ. Nhưng vẫn còn những thú thần khác nhận chủ, sớm hay muộn người cũng sẽ gặp. Và có thể sẽ có cuộc chiến sinh tử, những loài rồng mạnh mẽ từ thời xa xưa. Hay những thần điêu bay lượn khắp trời. Muôn vàn loài thú có thể xuất hiện... Nhất là rồng, có rất nhiều chủng loại. Thân như giáp sắt, mạnh mẽ uy hùng không thể tả. Máu của chúng là một thứ vô cùng quý giá... Chủ nhân, khi trước người giết Hắc Long, đã phải dùng Huyết Tàn kiếm, lại cạn kiệt sức lực mất mấy ngày. Ngộ nhỡ một ngày nào đó người gặp một đàn rồng thì sao? "

Tiểu Hắc nói vô cùng nghiêm túc, tiểu Bát Đản nãy giờ nghe mà sợ hãi. Nhớ ra

" Ký chủ! Rồng thường hay sống theo bày đàn. Cũng giống như một vương quốc dành cho chúng, rất hiếm khi có những con rồng tách riêng. Chỉ có những con mạnh mẽ và cao ngạo mới tách khỏi đàn. Thông thường ít nhất là hai ba con đi cùng "

Cô lạnh lẽo nhìn vào ly rượu trên tay đã cạn, Ciara rót vào cho cô. Nhìn dòng rượu chảy vào ly thủy tinh, đôi mắt đỏ như máu ánh lên âm tàn

" Ý các ngươi là ta hiện tại chưa đủ mạnh? "

Tiểu Huyết nhìn cô, bộ dạng nghiêm cẩn

" Phải! Chủ nhân dù là không tầm thường. Nhưng suy ra người vẫn chỉ luyện ma pháp không lâu. Cho dù không tính người gặp những thú thần đó, nhưng những thần tiên, thánh thần của trời... hay ma quỷ. Cũng có thể là những người trói buộc hệ thống lâu năm. Người cũng sẽ gặp nguy hiểm. "

Cạch!

Cô đặt ly rượu xuống, nụ cười vươn lên mang theo ý vị thâm sâu

" Phải! Ta hiện tại chưa gặp kẻ địch nào mạnh. Nhỡ một ngày ta gặp họ, các ngươi lại như vậy. E rằng xoay sở không kịp "

" Ký chủ! Người muốn làm sao? "

Tiểu Bát Đản hỏi, cô liếc qua Ciara

" Các thú thần cần luyện tập. Ta sẽ tạo ra những trợ lực mới, nhưng hiện tại vẫn chưa phải thời khắc. Các ngươi hãy giành thời gian mà luyện lại ma pháp "

" RÕ! "

Ciara quỳ xuống cung kính, cô đứng lên biến mất giữa không trung. Trở lại nhà trọ, cô đưa tay nhìn, những ngón tay mịn màng xinh đẹp khẽ nắm lại. Đôi mắt cô dao động

" Ta... chưa đủ thực lực...? "

Cô nhìn qua đồng hồ đã hiển thị 19h45, liền đứng lên thay quần áo. Đeo chiếc kính trắng vào đẩy nhẹ, ánh sáng lạnh tỏa ra nguy hiểm

_________________

Cô bước vào quán bar, đưa thẻ cho nhân viên rồi dọc theo dãy hành lang mà đi. Dừng trước cửa phòng đã đặt sẵn, cô đưa tay mở cửa. Bạch Thiển đã ngồi đợi sẵn, gương mặt tuấn mĩ vui vẻ. Những chai rượu đã được để trên bàn, thức ăn cũng đầy đủ. Bạch Thiển nói

" Sao hôm nay rãnh rỗi rủ tôi đi uống vậy? "

" Không có gì! Đột nhiên có hứng thôi "

Cô bước đến ngồi xuống, Bạch Thiển hí hửng đưa cho cô chai rượu. Tự mình cũng cầm một chai đưa lên, cô cụng chai cùng hắn. Đưa lên miệng uống, liếc qua Bạch Thiển nốc hết một chai mà cười nhạt. Cô gắp thức ăn cho vào miệng

" Hắc Nguyệt... cậu phải uống vớj tôi đến khi say đó "

" Được "

" Yô nào "

Keng!















Thời gian trôi qua, cô nhìn gương mặt Bạch Thiển đỏ ửng. Mùi rượu nồng nặc, cô đứng lên nâng gọng kính. Bàn tay bị Bạch Thiển giữ lại, đôi mắt mông lung nhìn cô. Cô cười nhạt buông tay hắn ra, nhắn tin cho Thẩm Nhược Giai

" Quán bar cũ, phòng Vip107 "

Cô nhìn người con trai đang gục trên bàn say khướt, bước tới bỏ vào miệng hắn một viên thuốc kích dục. Cho người dọn dẹp sạch sẽ, sau khi làm xong thì Nhược Giai đi vào. Nhìn cô cười

" Nhanh vậy sao? "

" Phải! Hôm nay cứ vui vẻ "

Cô nâng gọng kính, bước ra ngoài. Đang chuẩn bị đóng cửa thì Nhược Giai lên tiếng

" Ngộ nhỡ tình anh em của hai người bị tan vỡ? "

" An tâm! Tôi có cách giải thích rồi "

" Hừ "

Cạch!

Cánh cửa đóng lại, cô nhếch môi cầm điện thoại xem diễn biến bên trong. Nhược Giai nhìn quanh, cầm điện thoại kiểm tra xem có camara không. Cô biết trước nên đã chuẩn bị sẵn, nhờ tiểu Bát Đản che giấu sự hiện diện của camara thu nhỏ. Nhược Giai buông xuống điện thoại, nhìn người con trai trên giường nằm đó. Đôi mắt hạnh phúc, bàn tay đưa ra, cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng và quần đùi. Để lộ nội y màu kem nhạt quyến rũ. Đường cong xinh đẹp mê hoặc ánh nhìn, hai quả đồi nảy lên bước tới chỗ Bạch Thiển. Bàn tay vuốt ve mặt hắn, cởi bỏ cúc áo hắn ra. Hôn xuống đôu môi đỏ mọng đang mấp máy đó.

" Bạch Thiển... em yêu anh... "

Lời nói mị hoặc yêu kiều, Bạch Thiển cảm thấy cái chạm của Nhược Giai thật mát lạnh. Thân thể như có ngọn lửa dâng lên, mơ hồ nhìn Nhược Giai. Lắc mạnh đầu xem rõ đó là ai...

" Ức... "

Khẽ nấc lên, Nhược Giai cởi bỏ nội y. Để lộ nơi tư mật và vòng một xinh đẹp. Cổ họng Bạch Thiển nóng lên, không tự chủ nhào tới đè Nhược Giai xuống. Không cần biết đó là ai, lý trí như bị điều khiển...

Cô nhếch môi tắt điện thoại, nâng nhẹ gọng kính

" Xem ra... ngày mai có kịch hay cho Bạch đại thiếu gia xem rồi "

Cô bước đi, rời khỏi quan bar. Nhìn lên trời đêm, một màu đen đã bao phủ lấy khung trời. Ánh trăng sáng tỏa ra lạnh lẽo, cô điện cho Ngọc Diện

Tút tút túttttt!

Cô nghe tiếng khóa máy kéo dài, nụ cười vươn lên

" Ha! Hành động nhanh thật... "

_________________

Tại một nơi khác:

Cạch!

Cửa phòng mở ra, không gian tối tăm bao phủ. Bàn tay đưa ra bật đèn sáng, Herlly lạnh lùng nhìn người con gái trên giường. Hai tay và chân đều bị dây xích nhỏ trói lại ở 4 góc giường, mái tóc ngăn phủ đi gương mật căm phẫn. Nghe thấy tiếng động liền ngước lên, đôi mắt to tròn mang theo tức giận... Herlly cười nhạt nhu hòa, nhưng lại có sương lạnh nơi đáy mắt

" Bang chủ... "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play