Cô kinh ngạc, mọi người kinh hoảng không hiểu gì. Tiếng nói tiểu Bát Đản vang lên

[ Ký chủ! Linh hồn xuyên vào nữ phụ Thẩm Nhược Giai là Bối Y Y, cô ta vốn là một thiên tài ẩn mình trong tối. Luôn tỏa ra nhút nhát không quan tâm ai, nhưng lại là một hacker rất giỏi. Khi còn sống trong thân thể mình thì đã từng hack rất nhiều thông tin quan trọng của các bang phái lớn nhỏ. Vì thế nên mới tạo ra được Giai Long bang. Khi còn là Bối Y Y, cô ta luôn bị bắt nạt và xa lánh. Nhưng Bạch Thiển, đã từng nhiều lần cứu cô ta. Không quan tâm thân phận cô ta thấp hèn, tình cảm Bối Y Y dành cho Bạch Thiển là 1 năm tình đơn phương. Khi chết cũng là do Bạch Thiển an tán cho. Cô ta nhân cơ hội này dùng Bạch Tử Du làm lá chắn, trực tiếp theo đuổi Bạch Thiển luôn ]

Cô đưa tay gỡ mắt kính, xoa trán. Bạch Thiển từ trên đất bò dậy thì bị một cú đấm vào mặt

Bốp!

" Thằng chó! Mày là em tao, tao đã nhiều lần nhân nhượng mày. Nhưng chuyện này mày cùng hôn thê của tao gian diếu với nhau. Tao hôm nay đánh chết mày "

Tử Du tức giận đánh Bạch Thiển, hắn quẹt máu trên môi nhìn Tử Du tức giận

" Con mẹ anh, dám đánh tôi? "

Bốp!

Bạch Thiển đánh lại vào mặt Tử Du, mọi người kinh hoàng, các nhà báo chụp hình lại. Nhược Giai bước xuống

" Hai người dừng lại "

" Im mồm! Tại con đàn bà chết tiệt cô. Tôi ăn uống nợ nần gì 18 nhà đời tổ tông của cô hả. Lấy tôi ra làm lá chắn? "

Bạch Thiển tức giận nói, lấy ra khẩu súng chĩa vào Nhược Giai, đám vệ sĩ chĩa súng về phía Bạch Thiển. Tử Du cũng chĩa súng vào đầu hắn

" Mày là em tao không có nghĩa là tao nhịn mày. Mày gạ gẫm chị dâu tương lai, không thấy nhục sao? "

" Nhục con mẹ anh, anh đi đàn đúm với mấy com đàn bà khác sao không nói. Cho dù tôi thực sự gã gẫm cô ta thì cũng chỉ lấy đi một cái quần của anh thôi. Anh vốn đâu xem cô ta ra gì, chẳng phải sao? "

Bạch Thiển đá vào bụng Tử Du, nổi trận lôi đình. Ngọc Diện nhếch môi

" Thú vị thật "

" BẠCH THIỂN! Dù tao không xem trọng, nhưng cũng là đồ của tao. Là người của tao, chưa tới lượt mày chiếm đóng "

Tử Du tức giận, bóp cò

Bằng!

Bạch Thiển bị phát súng ngay vai, mọi người hoảng sợ. Nhược Giai kinh ngạc nhìn qua Tử Du

" Ai cho anh làm vậy? Tôi và anh không còn liên quan gì nữa cả "

" Thẩm Nhược Giai! Em giỏi lắm, từ đó tới giờ em xem tôi là con rối sao? "

" Phải! Tôi không yêu anh "

Nhược Giai quả quyết nói, Tử Du ngẩn ra

" Em nói dói "

" Tôi không nói dói, anh nghĩ anh là gì mà tôi phải yêu anh? Anh có biết bao nhiêu người ở bên cạnh? Chẳng phải anh yêu Nhược Liên sao? Tôi tác hợp cho hai người, nhưng không có nghĩa là tôi tha cho hai người, những tủi nhục tôi chịu khi trước sẽ trả lại bội phần "

" Em... "

Tử Du nắm chặt lòng bàn tay, tức giận cắn răng. Bạch Thiển máu từ vai chảy xuống ròng rã, cắn răng tức giận đưa chân đạp mạnh vào bụng Tử Du khiến hắn văng vào tường

Rầm! Bịch

" Đáng đời! Thằng khốn nhà anh đi chết luôn đi "

Tử Du kinh ngạc nhìn họng súng đang chĩa vào mình, mọi người sợ hãi kinh hoàng. Nhược Liên chạy đến chắn trước mặt Tử Du

" Xin đừng! "

" Cô điên sao? Hắn không yêu cô, chỉ là chơi đùa với cô thôi "

Bạch Thiển quát, Nhược Liên nước mắt chảy dài lắc đầu

" Nhưng tôi yêu anh ấy "

Mọi người nhìn nhau bàn tán, không hiểu gì. Bạch Thiển chậc lưỡi, đôi mắt hiện lên sát khí

" Mẹ nó! Vậy cô đi chết luôn đi "

Nhược Liên nhắm mắt lại, Bạch Thiển chuẩn bị bóp cò thì bị một bàn tay nắm lại. Nhìn qua thì thấy cô đang đứng bên cạnh nâng gọng kính

" Đừng giết "

" Cậu... "

Cô liếc qua Bạch Thiển, đi đến phía Nhược Liên

" Hắc Nguyệt... "

" Hắn không xứng với cậu "

Cô lạnh lùng nói, Nhược Liên lắc đầu

" Tớ không quan tâm "

Cô không nói gì nữa nhìn qua Thẩm Nhược Giai, cô ta đang đứng đó cắn nhẹ môi lo lắng nhìn vết thương trên vai của Bạch Thiển.

" Thẩm tiểu thư thật sự yêu Bạch nhị thiếu gia? "

" Cậu là...? "

" Àh! Tôi tên Đông Phương Hắc Nguyệt, là bạn cậu ấy "

Cô cười nhạt chỉ vào Bạch Thiển đang âm trầm, Nhược Giai nở nụ cười

" Phải! Tôi muốn ở cạnh cậu ấy "

" Con đàn bà chết tiệt, cô điên à. Có tin tôi giết cô cho rảnh nợ không? Đồ thứ đàn bà khốn... "

Bạch Thiển tức giận chửi Nhược Giai, đám vệ sĩ chĩa súng vào hắn. Nhược Giai nheo mày, cười nhẹ

" Tôi sẽ đợi cậu "

" Cô... "

" Được rồi! Mọi chuyện hai nhà hãy tự giải quyết sau. Còn bây giờ nên vào khách sạn nghỉ ngơi trước "

Cô lạnh nhạt nói, kéo Bạch Thiển đi

" Không đi! Tôi muốn về. Còn ở lại đây lâu hơn tôi sẽ ói máu chết mất "

Bạch Thiển vùng vẫy nói

" Ở ngoài biển buổi tối có thủy triều. Không nên đi về bây giờ. Mọi người vào khách sạn nghĩ ngơi trước "

Cô nâng nhẹ mắt kính nói, Bạch Thiển cắn răng tức giận

" Không! Có bị biển cuốn chết còn hơn ở trong này với thằng rác rưỡi đó "

" Cậu có biết cậu phiền lắm không? "

Cô kéo Ngọc Diện đi, bỏ mặt Bạch Thiên khiến hắn ngẩn người. Dịnh vết thương trên vai chạy theo

" Kìa! Xin lỗi, cậu đợi với "

Nhược Giai nhìn theo bóng lưng Bạch Thiển, sau đó nhìn xung quanh nói lớn

" Mọi người hãy trở về phòng nghĩ ngơi theo số, còn chuyện này chúng tôi sẽ cho các vị một câu trả lời thích đáng "

Nhược Giai cùng đám vệ sĩ quay đi, Tử Du nhìn theo. Lòng bàn tay siết chặt, đôi mắt hiện lên sát khí tàn bạo

_________________

Cô đưa Ngọc Diện về rồi qua phòng của Bạch Thiển, nhìn hắn vẫn ngồi đó nốc rượu. Vết thương vẫn đang chảy máu ròng ròng, cô bước đến cầm lấy hộp cứu thương ngồi xuống

" Cởi áo ra "

Bạch Thiển liếc qua cô tiếp tục uống rượu, cô nâng nhẹ gọng kính đưa tay cởi áo sơ mi hắn ra. Quăng cái áo dính một mảng đầy máu xuống, lạnh nhạt nói

" Đi rửa đi "

" Kệ mẹ nó đi "

" Được! Tôi về "

Cô đứng dậy định quay đi thì bàn tay bị nắm lại

" Kìa! Không an ủi anh em sao? "

" Đi rửa vết thương "

" Chậc! Cậu phiền hơn tôi nghĩ "

Cô nhìn Bạch Thiển chán nản đi vào nhà tắm, ngồi trên ghế sô pha. Đôi mắt đỏ như máu hiện lên khó chịu

[ Ký chủ! Cốt truyện này có chút thay đổi ]

" Vì ta? "

[ Có thể nói vậy, vì lần này có sự xuất hiện của người nên Bạch Thiển mới đến đây. Cốt truyện vốn không có việc Nhược Giai tỏ tình với Bạch Thiển, mà chỉ âm thầm yêu. Nhưng sau này vì nhiều lần trải qua hoạn nạn với nam9 nên dần nãy sinh tình cảm. Người mình yêu thì ở xa, kẻ yêu mình lại ở gần theo đuổi nên đá cũng phải mòn. Có câu lửa gần rơm sớm muộn cũng cháy. Trái tim trao cho hai người nên việc đó khiến cho nữ phụ đau khổ, quyết định bỏ đi. Nam9 điên cuồng tìm kiếm, sau này khi cả hai trưởng thành liền gặp lại nhau. Hay tin Bạch Thiển chết trong một lần chém giết, liền quyết định ngả vào lòng nam9. Sống hạnh phúc mãi về sau ]

" Hắn chết? Khi nào? "

[ Nếu không có gì ngoài ý muốn thì là 1 năm nữa ]

" Vậy còn nữ9 Nhược Liên "

[ Cô ta sau nhiều lần chịu nhiều đau khổ và tổn thương do nam9 mang lại, cũng như nhiều lần suýt chết thì cũng thoát được. Tuy sự hành hạ của nam9 rất dã man như nữ9 vẫn mạnh mẽ vươn lên. Từ bỏ tình yêu, sống một cuộc đời cô độc mãi mãi ]

" Hử?... Vậy Thẩm Lăng không yêu Nhược Liên? "

[ Không! Việc bảo vệ Nhược Liên chỉ là thay thế cha hắn đền đáp mà thôi. Không có tình cảm gì đặc biệt với Nhược Liên ]

"... Vậy chẳng phải chỗ dựa duy nhất của nữ9 là nam9 cũng bị cướp mất sao? "

[ Phải! Vì vậy mới kêu ký chủ bảo hộ cô ấy ]

Cạch!

Bạch Thiển bước ra, cô nhìn lên. Hắn thân thể không mặc gì, chỉ có chiếc khăn tắm quấn ngang hông. Và cái khăn đang lau tóc, nhìn cô

" Người anh em, nói chuyện với ai thế? "

" Không có "

" Vậy sao? Chắc tôi lầm "

Bạch Thiển ngồi xuống, cô lấy ra thuốc sát trùng và đồ gắp đạn.... 10" sau viên đạn đã nằm trên cái khay. Máu chảy xuống, Bạch Thiển cắn răng. Cô dùng thuốc và băng lại vết thương cho hắn, Bạch Thiển đang uống rượu nhìn qua cô cười mỉm

" Người anh em, cậu thật tốt "

" Vậy sao? "

Sau khi xong cô dọn dẹp, nhìn qua hắn lạnh lùng. Bạch Thiển choàng vai cô nói

" Mấy vết thương này tôi bị nhiều rồi nên cũng thành quen. Cậu đẹp như vậy, lại liễu yếu đào tơ, đừng để bị thương như tôi "

" Ai liễu yếu đào tơ? "

" Ha! Thật là, biết vậy hôm nay không đi cho lành. Tại cậu nên tôi mới đi theo "

Bạch Thiển nốc rượu sầu não nói, cô lạnh nhạt

" Không làm thì cần gì phải sợ "

" Thật ra... tôi khi trước không ghét anh trai đến như vậy. Khi tôi còn nhỏ luôn rất quấn quýt lấy hắn, đến nỗi mọi người nói chúng tôi là như hình với bóng. Nhưng năm tôi lên 12 tuổi, lão già nhà tôi có dẫn về một nam nhân yếu mềm. Nam không ra nam, nữ không ra nữ. Ngoài nhan sắc xinh đẹp thì khí chất thư sinh nhã nhặn đều khiến mọi người yêu thích. Lúc đó tôi cũng vậy, nhưng họ đâu biết tất cả đều bị lừa... "

"... "

Cô nhìn Bạch Thiển nốc rượu, đôi mắt ánh lên tức giận. Cô giữ im lặng

" Hôm đó tôi ở trong phòng, tên đó đi vào phòng tôi cám dỗ. Hắn vì thích tôi mà lợi dụng, lúc đó tôi đã tức giận đuổi hắn ra. Vì tôi biết tên đó là người của lão già, mà ông ta luôn không quan tâm gì con cái. Hỡi là thứ mà ông ta thích đều không tiếc điều chi mà bảo vệ. Tên thư sinh đó giở trò với tôi, bỏ vào ly nước của tôi thuốc kích dục. Mà cũng hay thật, với lão già đó bị đè mãi nên chắc chán rồi. Nên mới tìm đến tôi thử cảm giác nằm trên đấy mà "

Bạch Thiển cười miệt, đáy mắt ánh lên tột độ giễu cợt và căm ghét

"... "

" Lúc đó tôi bị thuốc kích dục làm khó chịu, nhưng tính tình bạo ngược khi đó trỗi dậy. Tôi cố gắng chóng cự, tức giận dùng súng bắn chết tên chó đó. Lão già biết được liền nỗi giận đánh tôi suýt chết, tôi còn bị nhốt trong phòng tối suốt mấy ngày liền. Bị trói trên dây xích để lão già đó đánh đập, những đòn roi khi ấy đã khắc sâu vào xương tủy. Cảm giác đau đớn ấy mãi mãi không thể phai, nó đã để lại một vết sẹo rất lớn trong tim tôi. Lão đã không hỏi tại sao tôi giết hắn, đã không cho tôi cơ hội giải thích nào. Khi tôi bị nhốt trong ngục tối, anh trai chưa từng một lần đến thăm. Vào một ngày, buổi tối hôm đó là đêm tôi khắc sâu nhất. Cậu có biết hắn đã nói gì không? "

Bạch Thiển nhìn cô, cô vẫn im lặng. Đôi mắt Bạch Thiển ánh lên hận thù

" Mọi việc là do hắn làm, hắn đã nắm thóp việc tên chó kia lấy đi bản hợp đồng quan trọng của lão già cho kẻ thù của ông ta. Nên đã bảo tên chó đó nghe theo lệnh hắn, muốn hạ nhục tôi. Nhưng hắn biết tôi sẽ giết chết tên khốn đó, vì trước đêm đổ máu ấy. Hắn đã đưa cho tôi một khẩu súng và nói rằng. Tôi là con trai của người quyền thế, cần vũ khí để phòng thân. Khi đó tôi luôn nghe theo hắn, ngoan ngoãn như một con chó trung thành. Tất cả, tất cả đều do người tôi gọi là ANH TRAI sắp đặt. Hắn đã nói tôi như một cái bóng, một âm hồn không tan. Nếu như tôi chết thì người thừa hưởng gia sản sẽ là hắn. Lúc ấy hắn bao nhiêu tuổi chứ? Đã có dã tâm lớn như vậy, thậm chí cũng vì chuyện đó mà mẹ tôi phải chết. Vì bảo vệ tôi mà bà ấy bị lão khốn đó đánh chết. Nhưng hắn vẫn dửng dưng mà nhìn, đứng đó... âm thầm nở một nụ cười man rợ. Tôi nhìn thấy ánh mắt đó, nước mắt dù làm nhòe đôi mắt tôi. Nhưng tôi vẫn thấy rõ, khi ấy gương mặt của hắn đã mang theo sự tàn bạo và thích thú... "

"... "

Bạch Thiển cười nhạt, cầm chai rượu uống

" Một đứa con nhìn mẹ mình bị đánh chết mà có thể dửng dưng, nghĩ xem trái tim hắn làm bằng gì? Còn do chính hắn gián tiếp hại chết bà, dùng sinh mạng của bà đổi lấy cho tôi. Lúc đó ánh mắt hắn nhìn tôi như muốn nói... SAO MÀY KHÔNG CHẾT VỚI BẢ LUÔN ĐI... Từ đó, tôi thay đổi. Trở nên ngang tàn, hóng hách, ngạo mạn, khiến lão già càng ngày càng tức điên lên. Cũng từ đó mà tôi chán ghét những kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ. Còn thằng anh đó thì càng được xem trọng, đúng như hắn mong đợi. Dù không loại bỏ được cái gai trong mắt là tôi. Thật nực cười, phải không? "

Bạch Thiển gương mặt đỏ ửng, cô ngồi cạnh nhìn đến. Hắn nở nụ cười gục xuống bàn, đôi mắt nhắm lại. Khóe mi có một giọt nước chảy dài, nụ cười vẫn hiện hữu. Nhưng lại tràn đầy ưu thương

[ Ký chủ! Thật tội cho hắn ]

" Ngu ngốc thì chịu "

[ Sao ký chủ nhẫn tâm vậy? ]

" Nó ăn sâu vào máu của ta rồi "

Cô đứng dậy, ngón trỏ đưa lên. Bạch Thiển liền lơ lửng trên không trung bay đến giường, cô thu ngón tay lại. Hắn ngả xuống cái phịch, cô đi ra ngoài đóng cửa.

________________

Cô bước ra ngoài ngắm cảnh biển, bầu trời đầy sao lấp lánh. Mặt nước gợn sóng, tiếng gió vi vu lướt qua. Vừa lạnh lẽo vừa cho ta cảm giác yên bình. Cô ngồi trên cát, lòng nhẹ hẵn ra

[ Ký chủ! Người vô tình như vậy? Người không có cha mẹ sao? ]

" Có lẽ vậy "

[ Ký chủ là ai ta cũng không thể dò được, khi liên kết với người ta đã thấy kì lạ. Nhưng dường như con Hắc Long đó biết người ]

" Ừ! "

[ Nhưng hắn chết rồi, Hắc Long là rồng thượng cổ. Chắc chắn ký chủ có thân phận không đơn giản. ]

" Phải! "

[ Ký chủ! Người có thấy cô tịch không? ]

" Không! Nhưng ta, có một cảm giác kì lạ... Một cảm giác kì lạ vô hình. Không thể nói thành lời... "

[ Ký chủ... ]

" Không sao! Thời gian còn dài. Ta cứ chơi đùa trước đã "

Cô mỉm cười nhẹ, như nhớ ra gì đó liền hỏi

" Ta đã có hai viên châu "

[ Phải! Còn hai viên nữa ]

" Nhưng sao chỉ có 4 viên? "

[ Dù là mảnh linh hồn của người đó phân tán khắp nơi. Nhưng để thu gom hết không phải đơn giản, chỉ có 4 viên châu là những mảnh linh hồn chính. Nếu thu thập đầy đủ, tự khắc những mảnh vỡ khác cũng sẽ ngưng kết lại ]

" Vậy sao... "

[ Chỉ cần khi ký chủ cứu được y, không chừng biết được mình là ai ]

" Không... trong lòng ta... có cảm giác không nên cứu người này... "

Bằng bằng!

Cô quay lại nhìn về hướng khách sạn, tiếng súng nghe rất rõ ràng. Vì cô có Thiên Thông Nhãn nên có thể nghe được ở cự li xa, đứng dậy cô chạy về khách sạn. Mọi thứ thật yên tỉnh, cô bước đến phòng khi nãy có tiếng súng nổ. Đây là phòng của Thẩm Nhược Giai...

Cạch!

Cô mở cửa bước vào, nhìn thấy Nhược Giai đang phòng thủ trên đất. Ở phía chân có vết máu, một người đứng cầm súng. Điều kinh ngạc đó chính là Ngọc Diện, chắc cô ta muốn nhân cơ hội giết Nhược Giai để trừ đi tai họa

" Ngọc Diện...? "

Cô nhìn cô ta khiến Ngọc Diện hoảng hốt. Đôi mắt đen to tròn ánh lên sát khí, chĩa súng về phía cô

" Tôi sẽ giết anh diệt khẩu "

Cô vẫn đứng yên khiến Ngọc Diện sững sờ

" Anh không sợ? Có tin tôi ngay bây giờ giết anh? "

" Bắn đi... "

" Anh... dám thách tôi? "

Ngọc Diện chần chừ nhìn cô, cô nhìn vào mắt Ngọc Diện. Cô ta né ánh mắt của cô, bỗng từ bên ngoài vang lên nhiều tiếng súng khác nhau

Bằng...! bằng bằng bằnggggg!!!!!!!

Tiếng súng aka vang lên, tiếng la hét thất thanh khắp cả khách sạn. Nào đâu sự yên tỉnh khi nãy...? Cô nhìn ra ngoài, kéo Ngọc Diện đi. Chạy xuống sảnh, cô thấy mọi người bị khống chế rồi giết chết. Xác người la lết khắp nơi, máu chảy dài. Một đám người mặc đồ bảo hộ đen, đeo mặt nạ dưỡng khí. Có kẻ cầm súng, có kẻ lại cầm bình phun không biết là gì. Trên ngực trái mỗi người đều có chứ C làm bằng bạc, chữ C đó kết thành hình chim ưng rất kì lạ.

- Aaaaaaa

- Các người là a...

- Cứu với

- Người đâu... đến đâyyyyy

.........

Tiếng la hét vang lên, cô núp vào một góc tối. Đám vệ sĩ khắp nơi đi vào bảo vệ chủ của mình. Cô nắm chặt tay Ngọc Diện, Bạch Thiển vì tiếng ồn nên từ phòng đi ra. Từ trên lầu hét vọng xuống

" Mẹ nó! Cha mẹ tụi bây chết hay gì mà la hét um xùm vậy? Hay ai đào mộ 18 đời tổ tông nhà tụi mày lên nên không cho ai ngủ. Biết mấy giờ rồi không? Chơi mất dạy như tụi mày xuống cóng chơi đi. Phá giấc ngủ người khác, không có giáo dục hả. Tao là lưu manh cũng biết trời đánh tránh bữa ngủ nha "

Đám sát thủ im lặng bất động vài giấy, sau đó cầm súng chĩa lên phía Bạch Thiển. Hắn dụi mắt kinh ngạc né đi

Bằng bằng!

Lộn mấy vòng rồi từ trên nhìn xuống, thấy xác chết khắp nơi liền kinh ngạc đi vào phòng mặc đồ.

" Bà mẹ nó! Nhém chết, hôm nay ngày gì vậy. Xui chết mẹ luôn. Tao thề tao ghi mày vào danh sách đen, đúng là ra cửa không xem lịch mà "

Bằng! Đoàng

Đám người đó đi khắp nơi tìm người giết, Nhược Giai được bảo vệ bởi một đội lực lượng lớn mạnh, chiến đấu với bọn chúng. Mọi người sợ hãi chạy trốn. Cô nắm chặt tay Ngọc Diện, nói

" Ở đây, đừng đi lung tung "

" Anh đi đâu? "

Ngọc Diện lo lắng hỏi

" Tôi đi tìm Nhược Liên "

Ngọc Diện nhìn theo, lấy súng ra bắn vào đám sát thủ. Cô nhanh chân chạy lên lầu, cô ta mà bị gì là xem như nhiệm vụ của cô không thể hoàn thành. Đến phòng của Nhược Liên, mở cửa nhìn căn phòng trống, nheo mày lại

[ Ký chủ! Nữ9 bị bắt rồi ]

Cô lạnh lùng chạy đi, đụng mặt Bạch Thiển. Hắn nhìn cô hỏi

" Sao cậu không chạy? "

" Tôi tìm Nhược Liên "

" Khi nào rồi mà cậu còn tìm cô ta "

Bạch Thiển tức giận, cô không quan tâm chạy lên sân thượng. Bạch Thiển chạy theo, cô nhìn cánh cửa đang đóng chặt, liền đưa chân đạp cánh cửa khiến nó văng ra. Cô cùng Bạch Thiển bước vào, nhìn đám sát thủ mặc đồ bảo hộ đứng đó. Nhược Liên bị đánh ngất, trói lại nằm trên đất. Một thanh niên ngồi trên lang can, mái tóc xanh dương như bầu trời nổi bật dưới màn đêm phiêu dật trong gió. Hàng mài kiếm khẽ nheo. Đeo một chiếc kính đen che đi đôi mắt, mũi cao dài. Môi đỏ mọng hé lên nụ cười. Làn da hơi trắng. Thân hình cân đối, mặc bộ âu phục lịch lãm đen. Nhìn ra ngoài, hưởng gió. Trên cơ thể tỏa ra loại khí tức giễu cợt, mệt mỏi, ưu phiền cùng cô độc. Giống như bất cần đời vậy... Giọng nói nhẹ nhàng lạnh lẽo, nụ cười vẫn hiện hữu nhưng lại như không cười. Cơ mặt vẫn một mảng ưu tư...

" Ai? Báo danh tánh đi "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play