Bởi vì cô mang theo rất nhiều túi đồ nên tiểu bảo bối ôm trên người cũng không lộ rõ ràng, cả hai người đều không nhìn thấy.
Đàm Hoàng Hạo và U Minh Thượng đã thấy cô, tuyệt đối không thể nào để cô trốn mất lần nữa!
Hắn/hắn bước xuống xe, vẫn như cũ quay mặt sang một bên, dù có thế nào cũng tuyệt không thèm liếc mắt nhìn người kia một cái, thản nhiên sải bước vào thang máy.
Trần Hiểu Ngưng đặt tiểu bảo bối xuống giường, đi vào phòng tắm xả nước nóng chuẩn bị tắm cho cô bé.
- " Ô...a!"- Tiểu Đào ngồi nghịch ngợm chiếc kẹo mút, đôi mắt linh động thỉnh thoảng lại liếc nhìn cánh cửa phòng như chờ đợi cái gì đó, miệng nhỏ chốc chốc phát ra vài âm thanh ô a không rõ.
Cô cũng không chú ý tới điều đó, cẩn thận ôm bé đi vào phòng tắm.
- " Chúng ta tắm xong sau đó ăn cơm a!"- Cô hôn chụt một cái lên trán trơn bóng của bé.
Ting! Ting! Ting!
Bên ngoài chợt vang lên tiếng chuông cửa, tuy nhiên trong phòng tắm đầy tiếng nước chảy và hỗn tạp thanh âm cười đùa của hai người, hoàn toàn lấn áp đi.
- " Chết tiệt!"- Đàm Hoàng Hạo rủa một tiếng, trên trán ẩn ẩn hiện lên vài sợi gân xanh, ngón tay liên tục ấn chuông cửa nhưng vẫn không thấy hồi âm.
- " Hừ, trực tiếp phá cửa luôn cho xong!"- U Minh Thượng bây giờ lại có vẻ như không có chuyện gì xảy ra giữa hai bên, bình thản mở miệng.
Hắn đứng sang, chỉ vào ổ khóa, ra lệnh cho quản lý đứng bên cạnh:
- " Mở cửa ra!"
- " Nhưng... nhưng...!"- Tên quản lý vẻ mặt khó xử, làm như vậy chính là xâm nhập bất hợp pháp có được không? Hỏi hắn làm sao có thể làm vậy được!
Hai cái đại ôn thần này biết mà vẫn còn gây áp lực cho hắn a!
Người nọ trong lòng chính là khóc không ra nước mắt, một người là thiếu gia nhà họ Đàm. Một người là con cháu gia tộc lớn, không thể từ chối được, đành ngậm ngùi lấy chìa khóa dự phòng ra mở cửa.
Đây là mỗi một căn hộ đều có để phòng trừ trường hợp bị mất hoặc xảy ra chuyện gấp, và hắn chính là người cầm giữ.
Cạch!
Cửa phòng hé ra, Đàm Hoàng Hạo đẩy quản lý ra khỏi, đi vào trong, U Minh Thượng cũng nối gót theo sau.
Căn hộ bình thường không quá rộng lớn nay có thêm thân hình cao lớn của hai người đàn ông nay lại trở nên chật hẹp hơn rất nhiều.
Bên trong được sắp xếp rất ngăn nắp, điều đáng chú ý là, dưới sàn ngoài dép đi trong nhà của người lớn còn có một đôi dép nhỏ xíu của trẻ con.
Trên giường còn bừa bộn vài thứ đồ chơi và... một bình sữa.
Đôi mắt Đàm Hoàng Hạo và U Minh Thượng từ lúc đi vào phòng vẫn luôn dán chặt tại mấy thứ kia, đáy mắt một mảnh thâm thúy.
Lúc này trong phòng tắm phát ra tiếng nước chảy róc rách, nghe kĩ hơn còn thấy tiếng cười đùa giòn tan của cô và cả... một đứa bé.
Hai người triệt để ngây ngốc tại chỗ, trong lòng toát lên một loại cảm giác kì quái không nói nên lời.
Cô... cô có con rồi sao? Là của ai? Hắn/hắn? Hay là một người đàn ông khác?!
U Minh Thượng và Đàm Hoàng Hạo đều ôm trong đầu một suy nghĩ như vậy. Chốc lát liền nhìn đối phương với ánh mắt đề phòng.
- " Hừ!"- U Minh Thượng hừ lạnh, đi tới ngồi xuống ghế sofa. Đàm Hoàng Hạo im lặng, cũng đến ngồi xuống.
Trần Hiểu Ngưng hoàn toàn không hề biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia. Càng là không ngờ tới, sau ngày hôm nay, cuộc sống của cô hoàn toàn bị đảo lộn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT