Suy nghĩ viển vông của mình đang bay cao bay xa thì cô chợt nghe thấy âm thanh.

Một người đàn ông tầm tuổi trung niên được người hầu dẫn vào. Hắn liếc mắt nhìn ngó xung quanh hết chỗ này tới chỗ nọ, không quản chủ nhân của căn nhà là U Minh Thượng đang ngồi đây, không hề có một chút lịch sự nào cả.

Trần Hiểu Ngưng ngồi ngay ngắn lại, tiện thể quan sát tên kia. U Minh Thượng ngồi đó nhưng cũng chẳng thèm đưa mắt nhìn hắn lấy một cái, tựa như chỉ cần liếc nhìn một chút liền làm ô nhiễm mắt của mình. Cô phải công nhận rằng, biểu hiện đó của U Minh Thượng là rất đúng, tên kia thân là khách mà lại bất lịch sự như vậy, chủ nhà cũng chẳng thể khách sáo được!

Người đàn ông trung niên kia ánh mắt dáo dác nhìn khắp nơi. Được một lát, hắn mới nhớ tới nhiệm vụ của mình, giả bộ ho khan hai tiếng quay lại đối diện với hắn.

- " Đại thiếu gia, ngài ở bên ngoài chơi bời ong bướm mà lại không quan tâm tới việc công trong gia tộc, chẳng lẽ ngài không cảm thấy hổ thẹn với mọi người và lương tâm chính mình sao?"- Vừa nói, ông ta còn vừa hung dữ trừng mắt với cô.

Trần Hiểu Ngưng lập tức cau mày lại, tên kia vừa mở miệng chẳng có lời hay ý đẹp gì mà chỉ toàn là trách móc và chỉ trích. Nghe ý của hắn gọi tên này là đại thiếu gia, hẳn là quan hệ chủ tớ, thế nhưng lại không coi chủ ra gì mà trực tiếp chỉ trích như vậy, ắt hẳn có điều bất thường.

U Minh Thượng hơi nhướng nhướng mày nhưng không nói gì, chỉ là trong mắt hiện rõ sự xem thường và mỉa mai không hề che giấu.

- " Này, bao giờ thì một con chó có quyền lên tiếng đối với chủ của mình nhỉ? Thật không biết Trầm gia đã mục nát tới mức nào mà lại dạy ra toàn những kẻ có đầu óc không bình thường thế này? Đáng tiếc cho một thời hoàng kim a!"- Ngay bên đối diện, hai người đàn ông vừa ăn cùng cô lúc nãy cũng đã lên tiếng.

Trần Hiểu Ngưng không hiểu sao cũng rất muốn được chen miệng vào nói giúp cho U Minh Thượng, nhưng vì ở đây cô không có địa vị gì cả nên vẫn đành phải im lặng nhìn họ đấu đá nhau.

Người đàn ông trung niên kia chỉ có một mình, có vẻ như hắn rất bất lợi vì không có ai chống lưng cho mình. Hai nắm tay hung hăng siết chặt thành nắm đấm.

- " Đại thiếu gia, sắp tới là tiệc mừng thọ của lão thái thái, ngài đừng khiến cho dòng họ phải mất mặt đấy!"- Nói xong, lão ta phất tay một cái rồi rời khỏi.

- " Ai nha ai nha, về sớm không tiễn... tốt nhất ông đi đường rồi bị xe đụng luôn đi."- Hai anh chàng đối diện bàn ăn của cô có vẻ rất thích dùng lời nói để giết người, trước khi ông ta rời đi còn rủa thầm, lời nào cũng đều khiến người ta tức muốn thổ huyết.

Trần Hiểu Ngưng gục đầu xuống bàn cười trộm, lần đầu tiên cô thấy cảnh buồn cười như vậy a, hơn nữa còn là đàn ông.

U Minh Thượng liếc mắt qua khiến cô im bặt, khuôn mặt cũng đỏ lên vì nén cười. Vẻ mặt của hắn lạnh tanh chẳng nhìn ra cảm xúc gì cả, hắn đứng dậy đi lên lầu, để lại cô vẫn ngồi ở đó.

Ơ, hắn không sợ cô chạy mất sao? Trần Hiểu Ngưng tròn mắt ngước nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn. Tại sao cô lại nhìn ra một chút sự cô đơn tỏa ra từ trên người hắn nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play