Trong thang máy lúc này cả 6 người đang đưa giường bệnh của Dương Bác Nhã đến phòng hồi sức được chuẩn bị từ trước.
Phòng của ông nằm ở tầng 5 nên phải đi bằng thang máy chuyên dụng. Đó là một căn phòng vô cùng thượng hạng. Giường nằm trắng tinh tươm, bầu không khí trong phòng không hề giống mùi ở bệnh viện chút nào.
"Cũng không còn sớm nữa, các con về đi!" Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Dương Bác Nhã thì Diệp Du Lan bảo Dương Hàn Thiên và Thẩm Yên Nhi ra về.
"Con muốn ở lại đây với mẹ!" Thẩm Yên Nhi không chịu, liền ngồi xuống cạnh Diệp Du Lan
"Ông ấy đã không sao rồi nên mẹ có thể lo liệu được, các con về đi" Diệp Du Lan vỗ tay Thẩm Yên Nhi đưa ánh mắt với Dương Hàn Thiên.
"Vậy tụi con về đây. Mẹ nghĩ ngơi sớm đi, để ý đến bệnh đau dạ dày của mẹ đấy" Dương Hàn Thiên kéo tay Thẩm Yên Nhi ra khỏi phòng bệnh.
"Mẹ giữ gìn sức khỏe" Thẩm Yên Nhi đứng dậy đi cùng Dương Hàn Thiên nhưng không quên quay đầu nhắc nhở Diệp Du Lan.
Ngoài hành lang phòng bệnh, Thẩm Yên Nhi và Dương Hàn Thiên đang đứng chờ thang máy. Lúc này hành lang tầng 5 không một bóng người. Chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Này, tại sao lúc nảy anh không cho tôi nói với mẹ về việc Tạ Tranh đến nhà chúng ta gây sự vậy?" Thẩm Yên Nhi kéo góc áo của Dương Hàn Thiên.
Dương Hàn Thiên kéo tay Thẩm Yên Nhi ra khỏi góc áo rồi đan xen bàn tay hai người vào nhau "Mẹ có bệnh đau dạ dày, không nên để mẹ biết nhiều"
Thẩm Yên Nhi nhìn bàn tay hai người rồi cười như không cười nhìn anh "Đúng là lợi dụng cơ hội!"
"Tôi đây quan minh chính đại nắm tay vợ mình!" Dương Hàn Thiên không buông tay mà nắm chặt hơn.
Cả hai vào thang máy rồi nhanh chóng đến chỗ giữ xe lấy xe về nhà.
Trên đường về Thẩm Yên Nhi muốn hỏi về chuyện của Diệp Du Lan nhưng cô ngại nên không tiện mở miệng.
Dương Hàn Thiên nhếch môi nhìn người phụ nữ bên cạnh có chút buồn cười "Muốn hỏi gì?
"Này! Anh có thể kể cho tôi về chuyện của ba mẹ anh được không?" Thẩm Yên Nhi không kìm được nữa nên nói ra.
Dương Hàn Thiên đột nhiên trầm mặc, im lặng lái xe, không hề lên tiếng. Ánh mắt toát ra sự lạnh lẽo vô cùng.
Thẩm Yên Nhi thấy anh như vậy nên cũng không hỏi nữa, cô im lặng nhìn cảnh thành phố bên ngoài qua cửa kính.
Bỗng Dương Hàn Thiên hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng "Ông ta và mẹ là thanh mai trúc mã, cũng là bạn thân của ba mẹ em. Bốn người họ sống gần nhau ở thành phố Tân An. Sau đó kết hôn rồi lên Bắc Kinh này để lập nghiệp."
Thẩm Yên Nhi cảm thấy ngạc nhiên khi nghe thấy Dương Hàn Thiên lên tiếng kể về chuyện gia đình mình "Tôi tưởng anh sẽ không nói chứ. Rồi tiếp đó ra sao?"
Dương Hàn Thiên nhớ lại sau đó kể tiếp: "Sau khi cả hai mẹ mang thai thì bọn họ lập hôn ước cho chúng ta như em đã biết. Có một thời gian thì công ty gặp sự cố, gần như đến có thể phá sản bất cứ lúc nào. Lúc đó mẹ tôi vừa ra cử thì liền giúp ông ta làm việc và kí hợp đồng với khách hàng. Bà ấy không ăn không ngủ nhiều đêm dẫn đến kiệt sức phải nằm viện đến hai tuần. Từ đó sức khỏe của bà ấy suy yếu rất nhiều và kèm theo bệnh đau dạ dày. Sau ba tháng nhờ sự nổ lực của ông ta và mẹ kể cả sự giúp đỡ của gia đình em nên mới giữ lại được công ty. Đến khi tôi được 11 tuổi thì công ty lúc ấy cũng đã rất phát triển. Hôm ấy tôi và mẹ vừa về nhà thì bắt gặp Tạ Tranh và ông ta đang nằm chung trên một chiếc giường. Mẹ không làm gì cả, chỉ lẳng lặng dẫn tôi rời khỏi đó về ngoại ở Tân An. Một mình bà đã trở về để giải quyết chuyện này rồi cả hai người đã ly dị trong êm đềm." Đáy mắt Dương Hàn Thiên xẹt qua tia phẫn nộ nhưng nhanh chóng mất đi.
"Không ngờ nhà anh lại xảy ra nhiều chuyện như vậy!" Thẩm Yên Nhi nhìn anh, trong lòng có cảm giác gì đó nhưng không nói được.
"Em đang đau lòng cho tôi sao?" Dương Hàn Thiên liếc nhìn cô nhưng vẫn tập trung lái xe.
"Nào có! Anh suy nghĩ quá nhiều rồi!" Cô không thèm nhìn anh nữa, và bắt đầu nghịch điện thoại trong túi xách.
"Chơi điện thoại không tốt cho mắt" Dương Hàn Thiên đưa một tay lấy điện thoại của Thẩm Yên Nhi.
#HanMocHi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT