Ngọc Cương thấy vậy cười lạnh nói tiếp, "Ngay từ đầu hắn còn chẳng nói rõ cấm chế hay phong ấn, lúc thì phong ấn lúc lại cấm chế. Ngay cả phong ấn hay cấm chế còn không có phân biệt được thì làm sao mà giải được chứ?"
Ân Cửu U không nói nàng nhìn xuống đất như ban đầu, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm nàng, chờ đợi một câu phản biện.
Yên lặng nửa khắc, ánh trăng trên cao lộ diện sau lớp mây tối, tường đá hai bên hiện lên nhưng ánh sáng nhiều màu sắc khác nhau, những đốm sáng to tròn xuất hiện cùng lúc làm sáng khắp khe núi, hiện rõ ánh mắt u tịch Cửu U nhìn xuống bên dưới, dưới chân nàng cũng có những đốm sáng to tròn nhiều màu sắc.
Nàng đột nhiên ngẩn mặt, cười hắc hắc nói, "A, ngươi vừa nói gì ta không để ý."
Ngọc Thành béo mập mạp hừ lạnh, "Là ngươi cố tình không nghe đi."
Sự thật, nàng nãy giờ không có ý định nghe Ngọc Cương nói, nàng đang nghĩ bản thân làm một cái lưu manh quá không thích hợp, giữa đường liền đứt gánh, nên chuyển đến một loại tính cách khác để giao hòa với mọi người thì tốt hơn.
Nên chuyển đến tính cách tùy hứng, nói nhiều một chút hay gặp người nào đó thấy thuận mắt thì kết giao?
Đang suy nghĩ vu vơ thì khe núi đột ngột sáng lên, làm nàng bừng tỉnh lại, cảm nhận được ánh mắt mọi người đổ dồn về mình.
Nhớ ra nãy giờ có mấy giọng ruồi muỗi bên tai mới hỏi.
"Có lẽ ngay từ đầu ra phải nói không được mang chó theo mới đúng. Người đâu, nhốt chó." Ân Cửu U ngoáy ngoáy tai, vẻ mặt ghét bỏ.
Ngọc Cương chau mày khẽ quát, "Hiện có một con..." cẩu đang sủa loạn đấy!
Còn chưa kịp nói đã có kẻ nhanh miệng hơn, "Ngươi nói ta là chó?" Ngọc Thành đã cướp mất lời.
Ngọc Cương lườm cha hắn, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!
Ngọc Thành không nói thì chắc chắn bên hắn đã áp Ân Cửu U một đầu.
"Ai hiểu con cẩu kia nói gì phiên dịch cho ta nghe." Ân Cửu U ném ánh mắt đến cho Ngọc Cương.
"Phụt." Hoàng tử Đường Khúc Y không nhịn được cười.
Hắn muốn dịch lắm nhưng lại không dám nói, sợ người tiếp theo trở thành cẩu là hắn nên chọn im miệng.
"Thôi, cẩu thì đem đi nhốt lại đi, để cho nó biết thân biết phận của nó ở đâu." Ân Cửu U vẫy vẫy tay ghét bỏ.
"Ha ha ha ha ha... Hắn nói. Hắn là chó." Đường Khúc Y cười ha hả nói.
"Ngươi hiểu tiếng chó?" Ân Cửu U quay lại hỏi.
"Không nha, hắn sủa liên tục như thế thì dĩ nhiên là chó, đã là chó dĩ nhiên khi nói hắn phải nói hắn là chó rồi. Ha ha ha ha..." Đường Khúc Y cười ra nước mắt nói.
Ngao Uy đế vương rất muốn một tay chụp chết nhi tử này, quá mất mặt.
"Nói rất đúng." Ân Cửu U cười nhạt gật đầu.
Rồi quay về hướng Ngọc Thành, "Biết thân biết phận như vậy là tốt."
"Ngươi!" Ngọc Thành tức điên máu.
Nói là không hiểu hắn nói gì nhưng nếu như ghép câu của hắn với câu trả lời này của nàng chẳng phải chửi trực tiếp hắn là chó sao?
"Ngươi gọi là gì?" Ân Cửu U lần thứ hai hỏi trên Dương Triệu Bá.
"Dương Triệu Bá." Lần này Dương Triệu Bá không mang vẻ cao ngạo và bực tức nói chuyện nữa.
"Dương lão, ngươi giải thích cho tên nhóc không hiểu biết kia tại sao ta lúc nói cấm chế lúc nói phong ấn đi."
Dương Triệu Bá nhìn cửa đá nửa nhịp, song hướng Ngọc Cương giải thích cho hắn, "Hắn nói cấm chế hay phong ấn đều không sai. Tầng phong ấn trên cánh cửa này có hai loại, tầng 1 ta vừa phá là một cái phong ấn dùng để phong ấn hay đúng hơn là che giấu cấm chế dưới tầng phong ấn."
"Hắn nhìn thấu điều này nên đôi lúc nói là phong ấn, đôi lúc nói cấm chế chính là cố tình để ta nhìn ra điểm sơ hở trên phong ấn mà trực tiếp phá khai cánh cửa. Ngươi đã không hiểu thì đừng lên tiếng." Dương Triệu Bá trầm giọng.
Ngọc Cương run rẩy bờ môi, cuối cùng hắn cắn môi không nói tiếng nào.
Dương Triệu Bá hướng về Ân Cửu U, chấp tay thành quyền, "Dương mỗ hổ thẹn, chỉ cần các hạ giải được tầng cấm chế này, Dương mỗ thua tâm phục khẩu phục."
"Hảo."
Trên mặt Ân Cửu U đột nhiên hiện ra tầng băng sương, cười thường không thể thấy được nhưng lại cảm nhận rõ ràng hàn khí từ nàng phát ra, gương mặt nàng cũng như hàn khí, lạnh lùng không gợn sóng.
Cảm giác đem lại cho mọi ngươi như tướng quân lâm trận.
Mọi người đánh cái rùng mình.
Sao có thể chứ, một tiểu hài tử mười lăm chưa đến lại có khí thế của kẻ trải qua bách trận sa trường?
Ai cũng nghĩ đây là ảo giác.
Đứng trước cửa đá, từ trong tay Ân Cửu U xuất ra mấy tấm kỳ (lá cờ) đặt năm điểm, lấy nàng làm trung tâm.
Ầm!
Nàng chưởng một chưởng lên vòng tròn cấm chế, cửa đá lách cách rơi xuống bụi phấn nhưng không có chút tổn hao nào.
Ầm! Ầm! Ầm!
Liên tiếp ba chưởng đi ra nên lên vòng tròn cấm chế trung tâm.
Những đốm sáng trên cửa đá lập lòe vài cái liền biến mất, Ân Cửu U thấy vậy nhanh chóng xuất ra mấy viên tinh thạch lấp vào cửa đá.
Cấm chế trên cửa đá hút toàn bộ linh khí chưa trong tinh thạch phút sau liền biến mất không thấy, cửa đá cũng theo đó mà biến mất.
Là biến mất mà không mở ra, nhưng lại đem đến trước mắt mọi người sau cửa đá là thế giới non sông bát ngát trải dài vạn dặm.
Ầm!
Cửa đá lần nữa xuất hiện, Ân Cửu U thu hồi tay, thảo ra một ngụm khí dài, "Hô..."
Mấy viên tinh thạch nàng xuất ra lách cách rơi xuống đá biến thành đá vụn, cấm chế lần nữa xuất hiện. Năm tấm kỳ theo sự xuất hiện cấm chế lập tức nứt vỡ và tan nát trong phút chóc.
"Ân." Nàng gật đầu một cái, hướng về Ngao Uy đế vương nói, "Ba tháng sau cấm chế sẽ được mở ra lần nữa, ta hy vọng bệ hạ có thông báo đến các đệ tử gia tộc võ đạo, để thiên tài đến đây."
"Còn nữa, ta muốn ngài mời Đại Ngụy quốc cùng Đại Thuấn quốc đến đây tham gia bí cảnh. Mỗi quốc gia có một trăm danh ngạch, riêng Đại Uy có năm trăm danh ngạch."
Nói giữa chừng nàng cảm thấy quá phiền phức, "Ây, mai lại nói đi, ta hiện tại mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi. Nhớ trông chừng Ngọc gia cho tốt. Mai ta còn phải phán quyết bọn họ. Và không được để bất cứ người của Ngọc gia nào chết trước ngày mai." Ân Cửu U xoa bóp vai trái, vừa rời đi vừa nói.
"Dương lão, riêng ngươi đi với ta, để đệ tử ngươi đi cùng." Trước khi rời đi nói nói với Dượng Triệu Bá.
Dù sao cũng là đồng môn người với nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT