- Tốt nhất ông chú đừng có phá hỏng kế hoạch của tôi... Nếu không thì kết quả tự rước nhục vào thân đấy.
Huyết bảo bảo vẫn ôm chặt lấy Dương Hoắc Nam mà giả bộ khóc.
Thằng con trời đánh... Nhưng thôi, miễn sao đuổi được cái tên Quân Hải Lam kia là được.
- Con trai ngoan của ta... Ta xin lỗi vì đã bắt con phải tìm kiếm lâu như vậy. Chúng ta sắp đoàn tụ rồi... Đừng khóc nữa...
Dương Hoắc Nam vỗ lưng Huyết bảo bảo làm cho nhóc nổi hết da gà da vịt...
Cái tên cha của mình sến thế không biết...
- Oa...Oa... Con nhớ papa quá đi à. T.T
Huyết bảo bảo ra sức véo vai của Dương Hoắc Nam.
Ông cha thối... Ông dám lợi dụng tôi để sờ mó lung tung à...
- Con yêu... Vậy chúng ta về NHÀ nhé.
Dương Hoắc Nam lợi dụng thời cơ này để dụ dỗ Huyết bảo bảo.
- ...-Huyết bảo bảo tức đến lộn ruột gan.
- ...- Huyết Lãnh Tuyết tức đến mức đứng dậy.
- ...-Quân Hải Lam đơ mặt ra.
- ...- đại sảnh Huyết gia chìm vào trong im lặng.
Ha ha... Để ta xem nhóc con nhà ngươi có chiêu gì... Hắc hắc.
- Papa... Con rất muốn về nhà với người... Nhưng mà mami vẫn còn rất giận papa đó... Papa ra nói chuyện với mami xem.
Huyết bảo bảo quyết không mắc bẫy cái tên cha lòng lang dạ sói này.
Dương Hoắc Nam nhìn về phía Huyết Lãnh Tuyết...
Thằng nhóc khốn kiếp.
- Tiểu Tuyết... Anh biết em vẫn còn giận anh...ngày em đi về Anh quốc, anh đã mất ngủ 7 năm rồi... Xin em hãy tha thứ cho anh. Để con của chúng ta có một mái ấm gia đình được không?
- Phụtttt....
Huyết bảo bảo đang uống sữa thì sắc.
Vân Tư nhìn Dương Hoắc Nam bằng ánh mắt muốn giết người ngay lập tức.
Huyết Lãnh Tuyết biết đây là một con dao hai lưỡi.
Dương Hoắc Nam tung chiêu này đúng thật là bỉ ổi mà.
- Vậy anh nói đi... Anh làm gì có lỗi với tôi vậy?
Huyết Lãnh Tuyết nhìn thẳng vào mặt của Dương Hoắc Nam.
- Anh đã phạm một sai lầm rất lớn... Đó chính là mất em.
Trong lúc mọi người đang ngồi xem kịch.
Huyết Hoàng Vân hỏi Vân Tư.
- Mẹ... Đó là anh rể tương lai của con hả? Tướng mạo không tồi nha. Rất đẹp trai...