Sau đó anh bước lên phòng làm việc của mình,bước chân của anh nặng nề,mệt mỏi.Sắc mặt anh rất tiều tuỵ.
Cứ thế vào phòng rồi đóng cửa một cái rầm như thiên lôi giáng xuống làm tất cả người hầu đều giật mình.
Sau khi hắn vào phòng thì theo lời hắn dặn,Chu quản gia liền dặn dò cho tất cả mọi người bất cứ việc gì cũng không được vào phòng của cậu.
Trong căn phòng của y như là một không gian khác biệt với không gian bên ngoài.Căn phòng trống rỗng,chẳng có gì trừ một cái bang làm việc,và một chiếc ghế dựa lưng.Mọi thứ như rơi vào sự tĩnh mịch.
Hắn tiến tới chỗ cái ghế và ngồi xuống.Bật cái laptop mà hắn thường dùng.Password của cái máy đó chính là ngày mà bốn năm trước mà mọi thứ đều sụp đổ.
Con số đó muốn nhắc nhở anh rằng mọi thứ đã chấm dứt,đừng mong đợi một điều gì nữa.
Thế nhưng mới đầu thì anh đã có mong đợi về nó nhưng rồi nhiều ngày,thậm chí là nhiều tháng,đến nỗi đã qua một năm sau đó.Hắn đã quá mệt mỏi với việc chờ đợi.
Mọi thứ cứ đi theo vòng lập vốn có của nó chỉ có cậu là đang dậm chân ở một chỗ,đã đến lúc cậu phải tự bước đi trên con đường của mình.
Sau đó cậu đã đi du học sang Anh,nơi đó cũng là nơi mà ông nội nhà cậu sống.Cậu qua đó với mục đích học và để tiếp quản công ty mà cha mình và ông đã gây dựng.
Sau hai năm cậu trở về nước.Lúc cậu trở về cũng là lúc mà cậu tổ chức cuộc thi này.Mọi thứ đang diễn ra đúng như kế hoạch mà cậu tạo.
Chỉ có lúc gặp cô là nằm ngoài dự đoán của cậu.Mọi thứ từ đó mà rối loạn tất cả kế hoạch mà cậu lập ra chỉ vì cô mà nó rối lên.Dù chẳng còn một chút tình cảm gì đối với cô nhưng trong lòng cậu như đang có gì đó lạ lắm.
Trái tim cậu,lúc thì nó lại đập nhanh.Lúc lại rất đau như có ai đang cắt nó.Phải chăng cậu lại một lần nữa bị cô làm cho "dao động".
Trong cuộc đời người đời chẳng sợ gì chỉ sợ đau khổ trong tình yêu,cảm giác bị bỏ rơi nó rất đau,cảm giác được yêu,nó rất ấm áp.Chỉ là đang hạnh phúc thì lại một cơn gió gọi là "phản bội" xen vào.
Làm cho bao nhiêu cảm giác ấm áp đó tan biến đi.Để yêu một người hoàn toàn không khó nhưng để quên một người mình từng rất yêu nó còn khó hơn là hành trình đi xuống địa ngục.
Thà là cái cảm giác gọi là "rung động"đó không bao giờ tồn tại còn hơn là để rung động rồi lại bị cái từ đó chi phối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT