Tôn Noãn Tich vội lấy máy. Cô vội vàng bấm dòng số quen thuộc. Tiếng tít dài mãi đến khi trong mắt cô hiện lên hình ảnh nam nhân tuấn lãng đào hoa kia với tay tắt điện thoại như ý chỉ muốn không gian yên tĩnh mà ôm tiểu mĩ nhân hèn hạ kia.
Một giọt... Hai giọt cứ thế rơi...
Tại sao cô lại không biết anh không chung thực như vậy? Còn làm trò mèo trước mặt cô nữa. Cuối cùng anh ấy coi cô là ai? Anh ấy yêu cô liệu có phải là thật?
Tôn Noãn Tịch đứng nhìn qua tấm kính, trong lòng đang nhộn nhạo khó kiểm xoát, tim thắt lại đau nhói, tất cả đang vì anh ta mà hoạt động tiêu cực...
"Hà cớ gì vì một người đàn ông mà như vậy? "
Nhưng người đàn ông tưởng như là độc quyền của một mình Tôn Noãn Tịch cô bỗng chốc trở nên thấp kém, chất lượng giảm xuống, từ hàng độc quyền trở thành hàng ven đường ai cũng có thể chọn.
Một con người hạ đẳng như vậy thật sự đáng những giọt nước mắt này của cô sao?
Nhưng người này lại là Lục Triển Bách, tên cao cao tại thượng, vận số đào hoa nhưng chung thủy một lòng với Tôn Noãn Tịch. Người này là nơi dựa dẫm suốt mười mấy năm qua, con người này khiến Tôn Noãn Tịch ghi nhớ, khắc cốt ghi tâm đến đến cho đời già bạc bẽo với con người thì cô vẫn nhớ mười mấy năm cuộc đời đã bị một người thấu hiểu và nhìn mình trưởng thành từng ngày!
Lục Triển Bách là điều cô không thể quên. Cũng không có nghĩa cô phải xan xẻ hạnh phúc ấy cho ai khác! Nếu như anh chọn như vậy, thì cô phải đi rồi!
- --------------------------
Tôn Noãn Tịch trong phòng khóc sướt mướt. Quý Nhan Nhan bực bội muốn ném chết Lục Triển Bách, Diệp Y lại kiên nhẫn khuyên Tôn Noãn Tịch.
Từ cửa vang lên tiếng gõ...
- Noãn Tịch! Là bọn mình Ly Khả và Băng Nghiên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT