Tôn Noãn Tịch cùng Lục Triển Bách không hẹn mà sững người.
Tình cảnh này có chút oái oăm.
Lục Triết Xâm cùng Tần Tiểu Mạn đơ người. Ai bảo họ cùng con trai mình cùnh ưa Tôn Noãn Tịch làm chi, bây giờ theo đuổi con người ta cũng là một vấn đề nan giải.
Lục Triết Xâm hơi nhếch mép khuôn mặt vẫn cứng đơ nhìn qua đã biết đây là điệu cười gượng gạo khô khan.
- Anh Tôn! Tôi và vợ tôi thật sự rất thích Tịch Tịch, tôi cũng không ngờ hai đứa chúng nó lại thích nhau đến mức này. Anh xem nếu chúng ta chia cắt chúng có phải quá vô tình rồi không.
- Anh Tôn nếu chúng ta chia cắt chúng nó mà chúng nó vẫn còn tình ý với nhau, anh dù có đi châu Phi bọn chúng cũng tìm đến nhau.
Cả hai vợ chồng họ Lục cùng nhau thuyết phục chuyện này giải quyết được thì chính là kì tài!
Tôn Từ Vũ ban đầu còn giữ vững lập trường dần già về sau càng nghe càng thấy hiểu.
Như ông bà ấy. Dù mẹ ông có ngăn cản ông, cấm cửa ông suốt 3 tuần, ông cũng tìm cách đi tìm Lý Mộc Hiên!
Tôn Từ Vũ bây giờ mới hiểu nỗi phức tạp của cha mẹ khi con cái biết yêu đương!
- Vậy anh nói xem làm cách nài để cho chúng yêu đương lành mạnh! Tôi đương nhiên sẽ không đuổi cùng giết tận như mẹ tôi.
Tôn Từ Vũ vẫn giữ nguyên vẻ mặt hình sự ra giọng chất vấn như lúc hỏi cung các tội phạm vậy!
- Tôi nghĩ nên cho chúng thoải mái yêu đương, đương nhiên sẽ có giới hạn chả nó. Cùng lắm cũng chỉ năm tay nhau. Anh nghĩ xem chúng ta nên làm một không gian cho bọn trẻ! Dù sao chúng chưa bao giờ yêu đương chúng ta phải truyền đạt kinh nghiệm cho chúng!
Truyền đạt kinh nghiệm? Có khác gì Tôn Từ Vũ ông đây chỉ dậy con gái họ đi chủ động sang phòng con trai? Khác gì ông dạy hư con bé?
Tần Tiểu Mạn nhìn thấy mồm mấp máy của Lý Mộc Hiên cũng đoán ra phần nào cái sai của mình vừa rồi!
- Hì! Anh Tôn không phải như anh nghĩ đâu! Ý tôi là chúng ta cùng tạo nên môi trường yêu đương lành mạnh khuyên dạy con cái yêu đương. Dù sao xã hội phát triển yêu đương sớm cũng tốt nhưng phải biết chừng mực đúng không?