Nàng cùng hắn rời khỏi, bình lặng trở về chỗ. Nàng khinh! Rất khinh! Đám người khua tay múa mép này!

Vì sao Thiên Vinh Hạnh cùng Tề Thanh cùng là một đại quốc nhưng Tề Thanh lại khiếp sợ Thiên Vinh Hạnh? Vì Hạnh Quốc sinh ra và sống chết gắn liền với chiến trường. Thiên Ninh Ngọc đăng cơ thành Đế vì tài năng lãnh đạo xuất chúng, tài năng hơn người, dưới thời nàng nữ quyền rất cao. Chỉ là sau khi nàng mất nữ quyền có chút suy thoái.

Cũng vì Hạnh Quốc trọng tình nghĩa nên cuối cùng vẫn diệt vong.

Vì đó Hạnh Quốc thành một đại cường quốc!

Nàng là Đại Công Chúa của Hạnh Quốc cũng chính là nữ đế chuyển thế trong mắt họ!

Nàng hừ mạnh một cái, vỗ tay hai cái liên tiếp, trực tiếp đem đồ lên dâng tặng, rất nhiều! Đếm không xuể! Khâm đệ trố mắt, hoàng tộc thất kinh.

Khâm đệ đây lai lịch cũng là người dân Hạnh Quốc, nay vinh hạnh vào được Hạ Gia là một điều tốt. Hắn là công tử của Vân Gia, đại công tử- Vân Trọng Huyền, cha hắn cũng là đại quan của Hạnh Quốc. Kể ra cũng tốt, như vậy nàng không cần đề phòng!

" Muội muội, khâm đệ, ta cùng Vương Gia hôm nay có chút lòng thành mong các người không từ chối. " Nàng phất tay áo, che miệng cười tủm tỉm, sau đó chúc phúc vài lời trở về vị trí kế bên hắn.

" Đa tạ Nhị Vương Phi. "

" Đa ta Nhị Vương Phi. "

Hai kẻ kia vẫn đứng ở chính diện sân khấu chưa kịp hiểu rõ tường tận đã không còn thấy bóng dáng nàng kế bên, vội vàng quỳ xuống tạ lễ.

Sau hàng loạt lần dâng quà cưới, lòng nàng cười trộm, nàng tặng nhiều như vậy, bọn hắn cũng phải tỏ ý chân thành lập tức đút thêm lại bị mẫu thân cùng phụ thân từ chối chỉ có thể ủ rũ trở về. Hoàng thất càng tội nghiệp, dân hết đồ mình có để lấy lòng nàng.

Hôm trước, mẫu hậu ( Hạnh Quốc Hoàng Hậu) cũng đã gửi cho mẫu thân ( Hạ Phu Nhân) nàng rất nhiều quà cáp, dù sao nàng cũng được Hạ Gia cứu giúp lại nói mẫu thân cùng mẫu hậu rất hòa hợp.

Chẳng bao lâu, Đổng Khiết lên phô bày tài nàng của nữ chính, nàng cũng im lặng bước theo, nàng muốn xem nàng ta hại gì Hạ Gia!

Nàng ta múa thì mặc nàng ta múa, nàng bắt ghế ngồi sau sau khuất sâu khấu, nàng không muốn mình nổi bật lắm đâu!

Nhưng quả thực sân khấu này rất cao, té xuống có thể què như chơi đấy! Dù có vô lý nhưng là sự thật.

Sau khi nàng rời vị trí cất bước đi theo Đổng Khiết cũng chẳng thấy hắn đâu nữa. Ừ! Hắn là Vương Gia làm gì chả được.

Không hiểu sao, Đổng Khiết cứ như vô tình múa tới mua lui chỗ của nàng, làm không ít người trưng ra vẻ mặt bài trừ, không cam nhưng đều bị ánh mắt lạnh băng, sâu hun hút kia loại bỏ suy nghĩ, không dám thoái thoát lần nữa!

Sau vì tình hình càng bất lợi, nàng lui ra gần mép, lòng thầm mong nàng ta tránh nàng ra, cứ lượn múa trước mặt nàng như vậy thật mất hảo cảm!

Nàng ta dựa thế càng bức người, cuối cùng thẳng chân đạp nàng một cái, té xuống sân khấu, nàng sợ thành thương binh nhưng không thể không chấp nhận được!

Nhưng nàng chờ mãi vẫn không tìm thấy một chút đâu đớn phát ra, cho đến khi phía cánh tay ươn ướt mùi máu, ngẩng đầu, nàng thấy hắn đỡ nàng từ trên cao xuống, vết thương bị va chạm mạnh đến rách ra.

Sắc mặt hắn trắng bệch, môi cắn lại cố gắng phát ra tiếng đau, xe gỗ vì bị lực tác động mạnh lật ra sau.

Phút chốc mọi thứ trở nên quỷ dị, thái y được nhanh chóng truyền đến. Nàng đau lòng cắn cắn môi, ôm choàng lấy hắn.

Đầu chỉ còn ý niệm " Phu quân, mau tỉnh lại... "

Nhưng càng kêu mắt hắn càng đóng lại, nàng tức giận đuổi cổ Đổng Khiết ra khỏi phủ, kêu người chuẩn bị xe ngựa trở về Vương Phủ. Hạ Gia tức giận đè ép quyền lực trên triều, Hạnh Quốc cử người mang thuốc đến cho *Hiền Tế, thẳng thừng cảnh cáo lấy Tề Thanh.

Triều bị đè ép, Quốc bị đe dọa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play