Trong tiệc mừng thọ của lão thái thái lại xảy ra
loại chuyện như vậy, làm sao có thể giấu được. Hơn nữa, thứ lão thái
thái coi trọng nhất chính là thanh danh, thời điểm nhận được tin, bà tức giận đến nỗi cả người đều đau. Thế nên vào buổi tối sau khi khách khứa
tan hết, lão thái thái cho người mời Lý thị cũng Thẩm Văn Xu tới để giáo huấn.
"... Hôm nay làm ra chuyện gièm pha lớn như vậy, cái mặt già này xem như mất
hết! Lý thị! Cái nhà này ngươi còn có thể quản nổi nữa không? Không quản được nữa thì cứ việc nói thẳng, bà già này liền mặc kệ mặt mũi thay nhi tử quản lý! Ở dưới mí mắt của ta còn có thể phát sinh ra loại chuyện dơ bẩn như thế này, ở những nơi ta không nhìn thấy thì không biết ngươi
còn lừa gạt ta như thế nào nữa!"
Lý thị vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Lão thái thái minh giám, việc này là do con dâu sơ sẩy, không bố trí thỏa đáng, đã để xảy ra lỗi lầm lớn
trong buổi tiệc mừng thọ."
Kinh nghiệm trong quá khứ nói cho Lý thị biết, mặc kệ có phải trách nhiệm
của nàng hay không, trước hết cứ nhận sai, có khi lại là chuyện tốt.
Quả nhiên, lão thái thái thấy bà thỉnh tội, sắc mặt hòa hoãn lại đôi chút, Lý thị lúc này mới do dự nói: "Chỉ là......"
Lão thái thái liếc mắt nhìn bà một cái: "Có chuyện gì thì nói đi."
"Dạ, lão thái thái." Lý thị vén áo thi lễ, đứng dậy: "Con dâu đã điều tra
rõ, đứa cháu kia của con tuy không phải là người biết cố gắng nhưng đạo
lý làm người vẫn phải có; nó uống xong ly nước trà kia, xong rồi
mới......"
Đúng thật là có ly trà chứa xuân dược, chẳng qua đã bị Thẩm Văn Khanh uống
hết rồi, dược trong người Lý Bân là do viên thuốc mà Văn Khanh bắt hắn
uống. Sau khi nàng nói với Lý thị, Lý thị vì che chở cho con gái, đã cải biến lý do thoái thác, đổ hết mọi tội lỗi lên ly trà kia.
Ngoại trừ những người trong cuộc, không một ai biết trong đoạn thời gian đấy
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Thẩm Văn Xu cũng cho rằng thật sự
là do kế hoạch có biến - Lý Bân uống lầm ly trà có vấn đề. Thế nhưng
nàng cũng không hoảng hốt, dù sao trước đó nàng cũng đã chuẩn bị chu
đáo, vẹn toàn tất cả mọi thứ, tuyệt đối sẽ không có ai tra ra được
chuyện hạ dược có liên quan đến nàng.
"Hôm nay nhiều người phức tạp, cũng không tra ra được là ai đã ra tay hạ
dược. Có lẽ là do đứa cháu kia của con gây thù chuốc oán với người bên
ngoài nên họ mới cố ý chỉnh nó." Lý thị lại nói.
Nghe vậy, Thẩm Văn Xu kinh ngạc nhìn bà một cái, chẳng lẽ Lý thị không nhân
cơ hội này liều mạng hắt nước bẩn lên đầu nàng sao? Cho dù không có
chứng cứ thì bà ta cũng muốn khiến nàng rước lấy vô số phiền phức, sao
có thể chủ động giải vây chứ?!
Trên thực tế Lý thị cũng không định giúp nàng ta giải vây, nhưng bà sợ tiếp
tục tra xét sẽ liên lụy đến nữ nhi của mình, huống hồ Văn Khanh đã dặn
dò, tạm thời không nên gây sự với Thẩm Văn Xu nên bà đành phải thả cho
nàng ta một con ngựa.
Lão thái thái nâng mí mắt lên, liếc nhìn Lý thị một cái: "Không liên quan
tới người trong phủ là tốt rồi, thế nhưng dù sao cũng là chuyện xảy ra ở trong phủ chúng ta. Ngày mai ngươi hãy mua chút quà làm lễ bồi tội với
thông gia bên kia, tránh đắc tội với người ta."
"Vâng, con dâu nhớ kỹ."
Lại nói vài câu, lão thái thái đem câu chuyện chuyển hướng về phía Thẩm Văn Xu: "Chuyện hôm nay là như thế nào? Ngươi mang một đám phu nhân tiểu
thư đi đến phòng cho khách làm cái gì? Trong phủ ai cũng bận rộn, ngươi
không thay mẫu thân ngươi chia sẻ thì thôi đi, lại còn gây loạn thêm.
Nếu không phải do ngươi, phủ chúng ta cũng không xảy ra chuyện lớn đến
mức ném hết mặt mũi như vậy!"
Không đúng sao, tên Lý Bân kia đóng cửa lại muốn làm cái gì thì làm cái đó,
hắn muốn lăn lộn thế nào thì lăn lộn như thế ấy, người khác lại không
nhìn thấy, nếu không phải Thẩm Văn Xu dẫn người qua đó, phủ Thượng Thư
có mất mặt như vậy sao?
Thẩm Văn Xu sớm đã thói quen việc tổ mẫu không công bằng, từ nhỏ đến lớn tổ
mẫu đều không thích nàng, dù mẫu thân ruột thịt của nàng chết sớm cũng
không hề thương tiếc nàng mảy may. Đời trước bà ta tùy ý để Lý thị bức
nàng nhảy xuống hố lửa, chẳng thèm quan tâm. Lúc Thẩm Văn Xu còn nhỏ vẫn luôn mong muốn được tổ mẫu quan tâm chăm sóc, lo lắng yêu thương, sẽ vì tổ mẫu bất công, thiên vị Thẩm Văn Khanh mà thương tâm, nhưng sống lại
một lần, nàng sớm đã nhìn thấu hết thảy, sẽ không cưỡng cầu những thứ đồ vật không thuộc về mình nữa.
"Tổ mẫu giáo huấn rất đúng, Xu Nhi cũng là muốn thay mẫu thân phân ưu, hỗ
trợ chiêu đãi khách nhân, không nghĩ tới lại biến khéo thành vụng." Nàng hiện tại cho dù muốn bay đi cũng chẳng có gió, còn phải kiếm ăn ở Thẩm
phủ, chỉ có thể nhẫn nhịn cúi đầu.
Nàng thuận theo như vậy khiến lão thái thái không biết phải nói gì thêm, bà
có chút mất hứng: "Được rồi, sang năm ngươi cũng mười bốn rồi nhỉ? Chuẩn bị đi kết giao đi, với học tập mẫu thân của ngươi thật tốt, đừng có mà
gả ra ngoài rồi còn ném hết thể diện của Thẩm phủ chúng ta."
Lời này của bà có ý tứ là sẽ không tiếp tục truy cứu nữa, chuyện hôm nay
nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Cái gọi là pháp không trách
chúng, nếu một tiểu thư khuê các gặp phải chuyện này, như vậy chắc chắn
danh tiết sẽ bị hủy hoại, chỉ có một con đường duy nhất là gả cho Lý
Bân. Nhưng nếu là một đám người nhìn thấy, chẳng lẽ toàn bộ những người
chứng kiến đều phải gả cho hắn sao? Tóm lại cũng chẳng phải chuyện gì vẻ vang lắm, những phu nhân tiểu thư đó so với Thẩm phủ càng lo lắng việc
kia bị truyền ra ngoài sẽ hỏng mất thanh danh, bởi vậy chỉ có thể dấu ở
trong bụng, áp việc này xuống thôi.
Lão thái thái cũng minh bạch, bà biết rõ điểm này nên mới không gióng trống khua chiêng trừng phạt ai cả.
Lý thị cùng Thẩm Văn Xu ngầm đấu đá, nhưng cũng chưa chuẩn bị xé rách mặt, rõ ràng hận không thể giết chết đối phương, trên mặt vẫn giữ bộ dạng ôn hòa như cũ, nói nói cười cười nắm tay nhau ra cửa, phảng phất như hai
mẹ con ruột thịt vậy.
Sau khi trở về Lý thị còn oán giận nói với Văn Khanh: "Lần này đúng là quá
tiện nghi cho tiểu tiện nhân kia! Cơ hội tốt như vậy thế nhưng lại uổng
phí!"
Văn Khanh tuy rằng không có Âm Dương Nhãn, nhưng nàng luân hồi qua nhiều thế giới như vậy, tinh thần lực cực cao, có thể mơ hồ cảm giác được trong phòng
cất giấu vài tên A Phiêu (oan hồn phiêu lãng), đó đều là cơ sở ngầm của
nữ chủ. Nàng bất động thanh sắc nói: "Nương, về sau người cứ mặc kệ nàng ta đi. Dù sao cũng chỉ là một nữ nhi, đến tuổi lấy chồng thì cho nàng
ta một phần của hồi môn rồi tống cổ ra ngoài là xong rồi mà? Người rảnh
rỗi như vậy chi bằng sinh cho ta thêm một đệ đệ nữa đi! Ta hôm qua còn
mơ thấy mẫu thân sinh cho ta một đôi song bào thai đệ đệ đó!"
Lý thị oán trách chọc chọc trán nàng: "Đứa nhóc quỷ này, còn dám trêu ghẹo mẫu thân! Nương cũng đã lớn tuổi rồi còn sinh đệ đệ cái gì nữa, ngươi
cùng Kim Ngọc đã đủ khiến nương nhọc lòng rồi!"
Kim Ngọc là đệ đệ ruột của Văn Khanh, nhũ danh gọi là Kim Ngọc, đại danh là Thẩm Cẩn Du, năm nay mười một tuổi.
Lý thị nói bà đã lớn tuổi, kỳ thật chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi tám
tuổi mà thôi, nàng mười sáu tuổi đã gả cho Thẩm Khác làm vợ kế, cùng năm liền sinh Thẩm Văn Khanh, năm thứ hai lại sinh Thẩm Cẩn Du, sau đó mấy
năm nay lại cảm thấy cơ thể không thoải mái nên bà cho rằng đã không thể sinh nữa.
Nhưng Văn Khanh có hệ thống cung đấu nha, bên trong chứa loại đan dược không
hề có cơ sở khoa học như thuốc giúp phụ nữ có thai, đừng nói hai mươi
tám, cho dù trai già đẻ ngọc cũng có thể! Dù sao Văn Khanh cũng không
định dùng, vậy thì chi bằng đưa cho nương để bà sinh thêm một đệ đệ nữa, cũng coi như giúp nương củng cố địa vị trong nhà. Cổ nhân xem trọng
nhất là việc nhiều con nhiều phúc, tức phụ có thể sinh con được coi là
có công vô cùng lớn. Hơn nữa ba đời Thẩm gia đều chỉ có con một, nếu Lý
thị có thể sinh ra mấy đứa con trai, Thẩm gia cũng sẽ không hưu bà.
Văn Khanh tính toán khá tốt, Lý thị lại không tin nàng, chỉ cho rằng nữ nhi nói giỡn, vui đùa vài câu, lại cùng nàng nói chuyện chính sự: "Nương
nói con nghe, đây cũng không phải là chuyện về của hồi môn. Nương lén
lút nghe được một tin, thánh thượng chuẩn bị tuyển hoàng tử phi cho các
hoàng tử, đây chính là một bước lên trời. Con gái ta vận khí tốt, cập kê đúng thời điểm này, về sau làm hoàng tử phi, đó chính là người trên
người! Nhưng nếu có một đích nữ cản trở ở phía trước, ai lại nhìn đến
thứ nữ như con chứ? Cho nên nương mới vội vã gả tỷ tỷ con ra bên ngoài,
không thể để nó chắn đường của con được!"
Văn Khanh nghe xong, giả vờ oán giận: "Nương cũng không thèm hỏi ý kiến của con, con cũng không muốn làm hoàng tử phi gì đó! Tuy rằng nó rất tốt,
nhưng hoàng gia quy củ chặt chẽ, con lại bị nương sủng hư, chịu không
nổi đau khổ!"
Lý thị kinh ngạc: "Con không muốn đứng ở địa vị cao sao?"
Văn Khanh dính lên người Lý thị, nhỏ giọng nói: "Trừ bỏ thánh thượng ra thì còn có ai có địa vị cao chứ? Ngay cả làm hoàng tử phi cũng sẽ bị người
khác đè nặng, còn không phải giống nhau sao? Quy củ trong cung lại
nhiều, nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, không cẩn thận một chút có
khi còn liên lụy đến cả nhà. Nương, người làm sao nỡ để con sống một
cuộc sống như vậy?" Hậu trạch cũng tốt, trong cung cũng được, còn không
phải đều lục đục với nhau sao? Cả ngày đấu tới đá lui có ý nghĩa gì chứ? Nàng không muốn cả đời cứ mãi chôn vùi ở nơi hậu viện như thế. Vả lại,
nguyện vọng của người ủy thác cũng không phải cái này.
Lý thị bị mấy câu nói của Văn Khanh làm cho sửng sốt nửa ngày, cuối cùng
sắc mặt phức tạp nói: "Nương sống mấy chục năm rồi nhưng vẫn không thông suốt bằng con."
Lý thị cũng không phải loại người bán nữ nhi để được phú quý, bà cũng chỉ
mong tìm cho con gái một nơi dừng chân tốt nhất mà thôi, ở cổ đại, làm
gì mối hôn nhân nào tốt hơn hoàng gia chứ?
Văn Khanh lại khuyên bà: "Nương, về sau người tìm cho con một người có gia
thế thấp, dễ dàng nắm bắt. Nếu hắn ta dám khi dễ con, con liền trở về
cáo trạng, có Thẩm gia của chúng ta đè nặng, bọn họ chắc chắn sẽ cung
kính với con như Bồ Tát sống, như vậy là tốt nhất!"
Lý thị bị nàng chọc cười: "Ngươi a, gả chồng chứ không phải tìm nô tài,
còn muốn tìm người dễ bắt nạt." Tuy là nói như vậy, nhưng bà không thể
không thừa nhận nữ nhi nói rất có đạo lý, có nhà mẹ đẻ là hào môn thế
gia chống lưng cho con gái, nếu thật sự gả vào hoàng cung, cho dù con
gái bị oan ức ra sao đi chăng nữa, nhà mẹ đẻ cũng không thể chạy đến
hoàng gia để thuyết pháp, làm chủ cho nữ nhi được. Gia đình bình dân
cũng có chỗ tốt của gia đình bình dân, ít nhất khuê nữ sẽ không bị bắt
nạt. Nghĩ đến đây, ý niệm trong lòng Lý thị cũng dần dần buông lỏng.
"Được rồi, vậy tùy ý ngươi."
"Cái kia, nương à, người cũng đừng gây phiền toái cho tỷ tỷ nữa. Nàng gả đến chỗ tốt cũng là đem vinh quang về cho Thẩm gia, chúng ta chẳng phải
cũng được thơm lây sao?"
Lý thị có chút do dự: "Nhưng mà lỡ như về sau nó trở thành quý nhân, quay lại trả thù chúng ta thì làm sao bây giờ?"
"Nương trước kia tuy rằng không thích nàng, nhưng cũng không cắt giảm chi phí
ăn uống của nàng ta. Hơn nữa còn không phải con ruột, chẳng lẽ nàng ta
còn muốn nương đối đãi với nàng ta như đối với ta sao? Lần này hại nàng
không thành, nàng còn phản kích lại chúng ta, xem như huề nhau, về sau
bình an vô sự, ai lo phận nấy, nàng không muốn hồi báo Thẩm phủ thì mặc
kệ nàng, chẳng nhẽ còn muốn đi trả thù chúng ta?"
Văn Khanh đây là mở to mắt mà nói dối, Lý thị không biết, chính nàng còn
không biết sao? Thẩm Văn Xu chính là có cừu hận cả đời với hai mẹ con Lý thị!
Thế
nhưng, nàng chính là cố ý nói cho Thẩm Văn Xu nghe, nhắc nhở nàng ta
rằng chuyện đời trước còn chưa phát sinh, chuyện không phát sinh ngươi
muốn trả thù như thế nào? Tóm lại, dù sao nàng ta cũng không thể nói cho cả thế giới rằng ta biết ngươi muốn hại ta cho nên ta tiên hạ thủ vi
cường ra tay trước. Nói như vậy đến cả a miêu a cẩu cũng không tin
được.
Bên này,
mấy tên A Phiêu truyền đạt từ đầu đến cuối đoạn đối thoại giữa Văn Khanh và Lý thị cho Thẩm Văn Xu, nàng nghe xong liền trầm mặc một chút: "Nàng ta thật sự nói như vậy?"
"Đúng vậy, không nghĩ tới nhị tiểu thư hiểu rõ lý lẽ hơn Lý thị kia nhiều!"
"Khó trách Lý thị muốn ra hôn chiêu đối phó đại tiểu thư, thì ra là sợ chúng ta cản trở con đường của nữ nhi bà ta! Thật ác độc, vì để nữ nhi tìm
một đoạn nhân duyên tốt, liền hy sinh hạnh phúc cả đời của đại tiểu
thư!"
"Đúng vậy đúng vậy, trong nhà cái tên Lý Bân kia có hơn ba mươi tiểu thiếp, hơn
nữa còn có mấy đứa con rồi, thế mà còn thích ở trên giường tra tấn người khác, đây quả là một cái hố lửa a!"
"Còn may là chúng ta phát hiện kịp thời, không để cho gian kế của bà ta thực hiện được!"
......
Một đám A Phiêu mồm năm miệng mười nghị luận, Thẩm Văn Xu trong lòng lại
không có cảm nhận gì, việc nàng trọng sinh cũng chưa từng nói cho ai
biết, ngay cả đám quỷ này cũng không biết, đây là bí mật lớn nhất của
nàng, đời này đều sẽ để sâu nơi đáy lòng, cũng không định nói cho ai.
Cho nên chúng nó không biết đời trước nàng thật sự rơi vào hố lửa, bị
những kẻ đó tra tấn. Mối hận này đã khắc vào trong xương cốt, trong ký
ức của nàng, vĩnh viễn không thể quên.
Nhưng việc đó chỉ có chính nàng biết, nếu như đời này những việc này đều chưa từng phát sinh, thế thì nàng nên làm như thế nào? Báo thù, nhưng ở
trong mắt người khác những người đó rõ ràng là vô tội? Nhưng nếu không
trả lại món nợ này, chính nàng lại nghẹn đến khó chịu, trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Văn Xu lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT