“Tôi biết rồi. Anh Tiểu Ngô, chiếc túi của chị Trương đã rơi vào tay người áo đen thứ hai. Người đó và Tần Hạo có quen biết nhau, chỉ cần tìm được người thứ hai thì chắc chắn sẽ biết được cái túi đang ở đâu. Hiện tại tôi nghi ngờ, có khi tên đó cũng đã chết rồi, nếu không đến bây giờ sao vẫn chưa tìm thấy người.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy chuyện này có chút mờ mịt.
Vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn Kỷ Hi Nguyệt đã điều tra qua.
Sau khi xảy ra tai nạn, túi xách của Trương Cầm bị người đàn ông lái mô-tô lấy đi, đến bãi đậu xe thì đưa cho người áo đen thứ hai, mà người áo đen này từng ăn bít tết chung với Tần Hạo, vậy thì sau khi Tần Hạo xem tin tức trên truyền hình xong thì có lẽ đã biết túi xách nằm trong tay người áo đen thứ hai, và chắc chắn là muốn lấy về. Nhưng tại sao Tần Hạo lại tiếp tục đến tìm Trương Cầm để hỏi thăm về chuyện túi xách?
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ nát óc cũng không ra, đành phải quay về đài truyền hình. Liễu Đông thấy cô mặt nhăn mày nhó thì hỏi thăm: “Chị Nguyệt, sao thế? Chuyện gì mà phiền não vậy?”
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Không sao. Phải rồi, giúp tôi tổng hợp lại tin tức đã đưa về vụ tai nạn ô-tô trên cầu Giang Sơn một chút. Tôi muốn xem lại.”
Liễu Đông có chút kì lạ, nhưng cậu vẫn đưa tập thông tin cho cô. Cậu thấy cô nghiêm túc xem đi xem lại ảnh chụp và tư liệu, bao gồm cả những tin tức liên qua.
Tôn Mai đã chết, Trương Cầm suýt nữa xảy ra chuyện, còn người đàn ông lái mô-tô thì đã bị tống vào tù, chỉ khai nhận là có người dùng tiền kêu anh ta lấy cái túi đi, vậy thì người đàn ông ở bãi đỗ xe chính là một mắc xích quan trọng.
Trong di động của Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn bức hình của người đàn ông đó, chụp được cảnh anh ta và Tần Hạo ăn bò bít tết. Ngô Phương Châu đã điều tra qua người này, anh ta là người vùng khác, có mở một công ty cho vay nặng lãi nhỏ, nhưng sau khi xảy ra chuyện thì đã lặn mất dấu.
Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang khó hiểu ở chỗ, Tần Hạo và người đàn ông này quen biết nhau, vậy thì chắc chắn biết anh ta lấy cái túi đi còn đến tìm Trương Cầm làm gì?
Theo lý thì đâu còn liên quan đến Trương Cầm nữa đâu? Tại sao vẫn muốn biết động tĩnh của cảnh sát từ miệng của Trương Cầm?
Anh ta cũng đã từng tiếp xúc với cảnh sát, sao không tự mình đi hỏi mà phải tìm Trương Cầm?
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thế nào cũng cảm thấy vô lý. Cuối cùng đành phải đóng máy tính lại rồi thở dài thườn thượt.
Xem ra chỉ còn cách chờ tin tức bên phía cảnh sát. Cũng hy vọng là Tần Hạo sẽ để lộ sơ hở.
Nhưng nghĩ đến chuyện kiếp trước cô quen anh ta tới tận mấy năm mà vẫn không nhận ra độ đê tiện nham hiểm của tên thối tha này, mãi cho đến khi chết cô mới biết anh ta là một tên súc sinh, cho nên muốn anh ta rơi vào vòng pháp luật e là không dễ dàng như vậy.
“Chị Nguyệt, vụ án này có tiến triển gì không? Sao chị còn điều tra? Lúc trước tôi có hỏi Ngô Phương Châu, anh ấy nói cấp trên đã hoàn toàn tiếp cận rồi.” Liễu Đông nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Vụ việc liên quan đến diện rộng, trách nhiệm của họ cũng nặng nề hơn. Chúng ta không giúp được gì nên là bỏ đi.”
“Thế tại sao chị vẫn còn xem lại?” Liễu Đông rất hiếu kỳ.
Kỷ Hi Nguyệt quan sát xung quanh, cũng không có ai chú ý đến hai người bọn họ. Cô cảm thấy rất bức bối trong lòng, muốn tìm một người để chia sẻ, vì thế cô ghé đầu lại nói nhỏ: “Tôn Mai chết rồi, chết ở bên Úc.”
“Cái gì?” Liễu Đông suýt nữa bật ngửa, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt giống như nhìn thấy quỷ.
“Suỵt.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng bảo cậu nhỏ tiếng.
Liễu Đông khẽ vỗ ngực nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? Là do cô ấy đã đưa sổ cái cho Trương Cầm sao?”
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Không biết, nhưng tôi cứ cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Tôi nói qua chi tiết với cậu. Cậu thử phân tích cho tôi xem.”
Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông đến phòng trà nước, cô lập tức đem mọi chuyện kể cho Liễu Đông nghe.
“Cái này tuyệt đối là cố ý giết người!” Liễu Đông nghe xong thì khẳng định rất chắc chắn, “Nói vậy thì vụ tai nạn ô tô cũng do có người cố ý gây ra!”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng bên trong có quá nhiều điểm nghi vấn, chỉ riêng chuyện Tần Hạo vẫn đang tìm Trương Cầm là đã phi logic rồi.”
Liễu Đông ngẩn ra một lúc rồi nói: “Chị Nguyệt, chị nghĩ Trương Cầm có lẽ cũng có vấn đề không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT