Trần Thanh Trúc thấy không khí trở nên bí bách đến nghẹt thở thật muốn có công lực vô thiên như phim chưởng để mà một chưởng đánh bay mấy người trước mặt này ra ngoài luôn cho nó khỏi phải chướng mắt. Đang yên đang lành không khí vui vẻ, ấm áp, hạnh phúc đã bị họ làm cho đã trở thành cái dạng chướng khí mù mịt rồi, thật là đáng giận mà.
"Các người có phải lên rời đi hay không? Không thấy chúng tôi đang rất vui vẻ hay sao, mà lại tới phá rối như vậy. Ở nơi này chúng tôi thực sự là chỗ nhỏ không chứa nổi các vị đại gia đây đâu, mời các vị rời gót."
Lương Minh tay chân luống cuống muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết phải mở miệng như thế nào cả.
Hà Tùng Bách nhìn thấy tình thế lúng túng này thì liền nói.
"Hôm nay cũng là sinh nhật của Minh. Mà bé Na và ba mình có cùng ngày sinh nhật thật đúng là niềm vui nhân đôi. Chúng tôi có thể tới ngồi cùng các vị cũng là gia tăng chút tình cảm mà. Chúng ta cùng chung vui, chúc mừng sinh nhật hai cha con họ."
Lương Minh lần đầu tiên cảm thấy cái tên bạn lớp tớp thường ngày của mình thật tốt, nói thật hay mà.
"Các người cảm thấy các người ngồi ở đây sẽ có một bầu không khí vui vẻ hay sao?"
Mấy người đứng đó có cảm giác mặt đang nóng lên như bị nung vậy, đây chính xác là không nể mặt vả trực diện bọn họ không có kiêng nể gì cả mà.
Lê Gia Hào đi đến gần bé Na nói.
"Chúc mừng sinh nhật con. Hôm nay lần đầu gặp mặt chú thật chẳng có gì để tặng con cả nhưng con có thể nói với chú rằng con thích cái gì chú có thể mua cho con. Chú chính là người quen kiêm bạn thân của anh trai này đó.
Nói rồi liền chỉ vào Tin Tin đang ngồi đó. Nháy mắt với cậu nhóc một cái, nói.
"Tin Tin lâu lắm rồi không có gặp, lần tới con giúp chú hẹn bạn nhỏ này ra để tặng quà sinh nhật muộn được không?"
Tin Tin trợn mắt ngơ ngác không hiểu tại sao ông chú này lại lôi mình vào chuyện này vậy. Nhưng cũng không lên tiếng phản bác mà chỉ gật gật đầu đồng ý.
Lê Gia Hào hài lòng gật gật đầu, nhìn cậu nhóc. Rồi lại nói với cô nhóc.
"Bé Na có thể cho chú bế một chút được không?"
Bé Na vốn là trẻ con, lại thiếu thốn tình cảm của cha. Bé lại nhìn thấy Lê Gia Hào là bạn của anh Tin Tin, nói sẽ tặng quà cho mình, thấy mẹ mình cũng không có gì phản đối liền vươn tay ra cho anh bế.
Lục Vĩ Thanh không thể làm gì cả, chỉ là cười khổ một tiếng, nhăn mày.
Trần Thanh Trúc thoáng ngây ngốc nhìn Lê Gia Hào, trong lòng ngửi thấy mùi âm mưu gì đó. Lại nghe thấy anh nói.5
"Cô nhóc... hôm nay là sinh nhật cháu, cháu là chủ. Cháu có thể cho chú và bạn mình ngồi ở đây chúc mừng sinh nhật cùng được không?"
Bé Na nhìn nhìn mọi người, ngây thơ gật đầu một cái.
Trần Thanh Trúc như bừng tỉnh hiểu ra, cha nội này chơi chiêu, đi đường vòng, muốn nhảy dựng lên mà chửi.
Nhưng đúng lúc này lại nhìn thấy Nguyễn Hàm Oanh, còn có cả Trần Bích Ngọc đi tới. Trần Thanh Trúc trong lòng thầm rủa, hôm nay ra đường không xem giờ, phạm phải giờ xấu hay sao mà hãm vậy chứ, gặp được toàn người oan gia. Nhìn là muốn bỏ về luôn cho rồi.6
Tin Tin nghé sát tai mẹ mà nói nhỏ.
"Mẹ... hôm nay vui nhộn ghê."
Trần Thanh Trúc liếc cậu nhóc một cái.
"Vui cái đầu con ý..."
Tin Tin cười cười một cái, cầm một cái càng cua to từ từ thưởng thức, bộ dáng thẩn nhiên, bộ dáng tọa sơn quan hổ đấu. Một tay vẫy vẫy với bé Na ngồi xuống, bóc một miếng thịt cua cho cô bé.
Chuyện đã đi đến đây thì Trần Thanh Trúc cũng chỉ còn biết nháy nháy mắt với Lục Vĩ Thanh ý bảo cô kệ họ đi, rồi lại chú ý vào cái đĩa thức ăn trước mặt mình.
Lê Gia Hào đi đến ngồi bên cạnh cô. Lương Minh thì ngồi cạnh Lục Vĩ Thanh. Trần Nhất Sơn lúc này mới hướng Trần Thanh Trúc mà lên tiếng.
"Cô Trúc cô cũng quen với cô Thanh đây sao? Nhìn hai người rất là thân thiết."
Trần Thanh Trúc gật gật đầu.
"Đúng vậy. Chị Thanh chính là trợ lý của tôi, tình cảm như chị em vậy?"
Trần Bích Ngọc nhìn Thấy Trần Thanh Trúc liền âm dương quái khí mà nói.
"Anh... anh và cô Trúc đây đúng là một đôi uyên ương nha. Em có cần chào cô ấy một câu chị dâu không vậy?"
Trần Thanh Trúc khẽ kéo khóe môi cong cong cười lạnh, lười phản bác lại cô ta. Nhưng bên cạnh cô Lê Gia Hào sắc mặt lại trầm xuống, đen lại vài phần.
Trần Nhất Sơn khẽ nhíu mày nhìn Trần Bích Ngọc, lạnh lùng, gằn giọng mà nói.
"Cô ở đây nói linh tinh cái gì đó, tôi với cô Trúc là bạn bè với nhau, cô cũng muốn quản sao?"
Trần Bích Ngọc lúc này lại hướng Lê Gia Hào mà nói.
"Anh Hào... sao em lại quên mất đây là bạn gái anh chứ. Aizzz... chỉ là lần trước gặp mặt em đã thấy cô ấy cùng anh của em rất thân mật a... nhìn vào cứ nghĩ là hai người đang hẹn hò cơ ấy..."
Trần Nhất Sơn đang muốn đứng lên nói vài câu phân trần thì bên này Trần Thanh Trúc đã lạnh lùng lên tiếng trước.
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT