Trần Thanh Trúc sáng sớm mới vừa rời khỏi nhà còn chưa ra khỏi cửa của chung cư đã có một người tới tìm, nhìn thấy người nọ cô hơi bất ngờ, khi được biết là tới tìm mình thì cô lại vô cùng ngạc nhiên, mỉm cười, trong giọng nói còn pha lẫn sự trêu đùa.

"Ây...!hôm nay rồng tới tìm tôm chắc là có chuyện đại sự nha..."
Trần Nhất Sơn nhìn cô gái trước mặt, giọng nói bông đùa, nét mặt ngũ quan đều có phần xuất xắc khiến người khác ghen tỵ.

Nhưng hôm nay anb lại chẳng thể rời mắt nổi, trong ánh mắt Trần Nhất Sơn lúc này dâng trào nên một niềm hạnh phúc khó tả.

Anh mỉm cười, mở cửa xe mời cô lên xe.
Trần Thanh Trúc có chút hơi bất ngờ với biểu hiện ngày hôm nay của Trần Nhất Sơn nhưng cũng không có nói gì.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Tại nhà chính nhà họ Lê, Lê Gia Hào ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp nhìn ba mẹ mình.

Ông Khánh cố nén tiếng thở dài thườn thượt, còn bà Điển ở bên cạnh mắt cũng là sưng đỏ vì khóc nhiều.

Lê Gia Tuệ lặng im ngồi cạnh không nên tiếng, nhưng đuôi khóe mắt hơi nhướng lên đôi chút.
Ông Khánh đưa mắt nhìn Lê Gia Hào lại thở dài một hơi, nhéo nhéo mi tâm, đưa chén trà nóng nên nhấp một ngụm nhỏ lúc này mới cất giọng.
"Hào...!chuyện của con bé Thư con là người biết đầu tiên và có lẽ là người hiểu rõ sự tình nhất, con nói xem nên làm thế nào bây giờ."
Lê Gia Hào liếc nhìn Lê Gia Tuệ một cái, không đầu không đuôi mà nói.
"Ba...!con có lẽ là người biết đầu tiên chuyện này khi nó đã vỡ lở, còn biết rõ nội tình nhất lại không phải là con đâu.

Cái này ba nên hỏi anh cả sẽ rõ, phải không anh cả."
Lê Gia Tuệ bị Lê Gia Hào điểm danh, bỗng nhiên sống lưng lạnh toát, trên trán một lớp mồ hôi mỏng rịn ra, bên dưới hai tay nắm chặt lại, ánh mắt nhìn Lê Gia Hào có chút tà ác.
"Chú nói thế là có ý gì chứ? Anh làm sao mà biết rõ nội tình được..."
"Vậy sao? Em lại thấy anh và em rể khá thân thiết, tưởng rằng anh phải biết rõ chứ."
"Anh lúc ấy nghĩ rằng đó là em rể mình, cũng là người nhà nên có chút qua lại cũng là đương nhiên, nhưng quả thực những chuyện kia anh hoàn toàn không biết gì cả."
"Ồ! Vậy sao...!em chỉ là thuận miệng nói ra một chút thôi mà, em tưởng anh có qua lại với hắn nên cũng biết chút ít.

Lại thấy hình như là chuyện khai thác mỏ vàng kia chính là anh giao cho công ty nhà bọn họ làm mà."
"Cái đó là anh nghĩ nước phù xa không chảy ra ruộng ngoài nên mới giao cho bọn họ làm."
"Ồ...!thật đúng như vậy..."
Lê Gia Hào bỏ lửng lại câu nói lấp lửng ở đó.

Lê Gia Tuệ nhíu mày nhìn anh, trong lòng thì nóng như lửa đốt, sốt sắng không thôi, thầm nghĩ không biết rốt cuộc là Lê Gia Hào đã biết được những chuyện gì rồi.
Ông Khánh mệt mỏi thở một hơi, nhìn hai người con, chỉ xua xua tay, nói.
"Hai đứa con xem bớt chút thời gian động viên an ủi em gái các con một chút đi...!Mà Tuệ này chuyện bên con, thế nào rồi.

Ba để Hào nó tiếp quản chuyện bên đó, nhưng dù sao con cũng là người làm chủ từ đầu tới cuối, chuyến này e là con sẽ phải chịu thiệt một chút đó.

Còn Hào con xem giúp anh con một chút..."
Lê Gia Hào nghe ông Khánh nói vậy thì khóe môi khẽ cong lên, ý vị thâm trường mà nhìn Lê Gia Tuệ.

Lòng thầm cười lạnh, Lê Gia Tuệ lần này tuy đã nhanh chân nhờ vào người nọ để tránh được một kiếp lao tù nhưng vẫn phải ăn không ít dày vò cùng thiệt thòi.

Anh cũng không vội vã gì nhiều có thời gian từ từ cùng chơi vậy.
Lê Gia Tuệ nhận được ánh mắt kia của Lê Gia Hào thì tâm tình bốc hỏa, càng thêm bất an, không biết tên này đã biết những cái gì rồi, nhưng hắn lại không thể ra tay lỗ m ãng được.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Lúc này trong một phòng bao vip, Trần Thanh Trúc ngồi đối diện với một ông lão râu tóc bạc phơ cũng ngót nghét tám mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn sáng láng, ánh mắt tinh tường, trong ánh mắt còn như chất chứa nhiều cảm xúc xáo trộn nhìn Trần Thanh Trúc.
Trần Nhất Sơn ở một bên hết nhìn ông ngoại mình lại đưa ánh mắt nhìn sang Trần Thanh Trúc.

Trong ánh mắt cũng là tràn đầy phức tạp.

Lúc này ông lão mới mở lời trước.

"Cháu là Trần Thanh Trúc?"
Trần Thanh Trúc cũng vô cùng lễ phép gật đầu, "Vâng" một tiếng đáp lại, rồi lại yên tĩnh nghiêm chỉnh ngồi đó, nhưng ít ai biết trống ngực cô đang đập liên hồi.

Ai cũng có thể không biết nhưng cô lại có thoáng thoáng đoán được người này là ai, cũng có thể đoán được phần nào chuyện ông tới tìm mình.

Cô đã biết bao lần muốn tìm tới ông để hỏi chuyện, nhưng cô lại sợ, sợ nhỡ như là không phải thì sao.

Cho tới gần đây khi có kết quả chính xác thì cô lại bị một số chuyện kéo chân.

Trần Thanh Trúc mong đợi có, hồi hộp có nhìn hai người đang ngồi trước mặt mình giờ đây, cuối cùng cô cũng đã có thể thực hiện được lời hứa với mẹ mình rồi.
(còn tiếp).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play