Chris ngồi lắp ráp lại những khẩu súng đang được đặt trên bàn mà trong
lòng cứ nôn nao, bồn chồn khó chịu. Anh cứ cầm súng lên rồi đặt xuống,
một lúc rồi lại quên mất mình đang làm dở chuyện gì, tâm trí không thể
tập trung vào việc nào khác.
Anh chẹp miệng đầy bất lực rồi đứng
tựa lưng vào cạnh bàn, lặng thinh mà suy nghĩ, cũng đã gần một tuần kể
từ hôm đó rồi, Chris nghĩ lại mà thấy thật ngại quá. Trong lòng anh vừa
muốn nói cho cô biết tất cả tình cảm của mình, nhưng giờ nói xong lại
không biết phải đối mặt với cô thế nào.
Từ hôm đó Erena cũng
không đến căn cứ một lần nữa, Chris lại càng thầm mặc định do cô cũng
không biết phải đối mặt với anh thế nào nên mới vậy.
Chiếc điện thoại đang đặt trên mặt bàn bỗng rung lên, Chris nhìn xuống rồi nhấc máy.
- Erena đâu?! - Tiếng người đàn ông quen thuộc cất lên đầy hốt hoảng từ đầu dây bên kia rất nhanh, Chris còn chưa kịp nói gì.
- Ở nhà... em nghĩ vậy. - Chris ngẫm nghĩ, trả lời một cách ngập ngừng không quyết đoán.
- Nghĩ?! Chẳng phải cậu đang ở nhà tôi sao?! - Victor lập tức nổi cáu, anh đã không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi.
- Nhưng anh đã bảo em không cần đến đó nữa... - Chris ngập ngừng, đôi mày chau lại, lập tức suy nghĩ lại những lời nói khi ấy của Erena.
- Lúc nào?! - Victor lớn tiếng gắt gỏng.
- Nhưng Erena... - Chris định tiếp lời, nhưng cổ họng như bị chặn lại,
anh nhớ lại vẻ mặt, ánh mắt, ngữ điệu lúc ấy của cô thật sự rất đáng
nghi ngờ mà, tại sao anh lại không để ý thêm chút nữa cơ chứ?
- Anh... em xin lỗi... - Anh ngập ngừng nói với Victor, nhưng dù có nói hàng trăm lần đi chăng nữa thì vẫn không có gì thay đổi.
Victor không muốn nghe những lời như vậy, anh cúp máy ngay sau đó, hai mắt anh nhắm nghiền lại, thở dài đầy mệt mỏi. Chỉ trong vòng một ngày thôi,
biết bao chuyện tồi tệ đều thi nhau đổ ập hết lên đầu anh, giờ là lúc
anh đau đớn nhất, yếu đuối nhất, thì ngay cả người con gái đã cùng anh
gắn bó suốt 6 năm ròng rã cũng đã bỏ anh mà đi.
Anh không trách
cô, không có quyền trách cô vì đã bỏ đi sau tất cả những điều tồi tệ mà
anh đã làm với cô. Chỉ là lúc này đây anh rất buồn, rất nhớ, và rất lo
cho cô. Không biết giờ đây cô đang ở đâu? Làm gì? Có nhớ anh như anh nhớ cô không...?
____
Chris chạy vội tới căn biệt thự của
Victor ngay sau khi nhận được cuộc điện thoại ấy. Anh bấm chuông cửa rất nhiều lần, nhưng cả căn nhà vẫn chìm trong sự im lặng, không hề có dấu
hiệu cho thấy có người ở nhà.
Anh vò đầu bứt tóc đầy bất lực, nếu không phải vì anh quá hèn nhát, không dám đối mặt với cô sau khi nói
những lời như vậy thì có lẽ anh vẫn có thể thản nhiên tới đây thường
xuyên, lúc ấy thì đã không có chuyện như thế này.
Chris nhanh
chân chạy đi khắp nơi để tìm kiếm bóng hình quen thuộc ấy, nhưng anh
biết kiếm cô ở đâu giữa New York rộng lớn thế này.
____
Đúng quả thật là bằng tốt nghiệp rất quan trọng, nếu không có thì không thể
làm được gì. Đã gần 1 tuần từ khi bỏ đi, đi khắp nơi xin việc nhưng
chẳng nơi nào có thể nhận cô.
Cô dùng tiền của mình để mua lại
một chiếc điện thoại cũ rẻ tiền, trước lúc về nhà có ghé qua siêu thị
của Mark để mua đồ ăn. Trong lúc tính tiền, thấy Erena cứ cắm mặt vào
chiếc điện thoại, miệng lẩm bẩm tính toán, đôi mày chau lại, Mark có thể đoán được rằng cô đang gặp khó khăn.
Lần trước gặp cô, anh cũng
biết cô không có việc làm, cũng biết cô vì ngại nên không dám mở lời xin việc ở chỗ anh. Nhưng đến mức này rồi, anh thật sự muốn giúp đỡ cô mà
không khiến cô thêm ngại.
Nhân lúc cô không để ý, Mark nhanh tay
lấy tấm biển "tuyển nhân viên" đang cất ở dưới ngăn bàn thu ngân lên rồi đặt cạnh hộp kẹo cao su.
- Của cô hết 2 đô 10 xu. - Mark để hết đồ của cô vào túi nilon rồi đưa ra phía trước.
Erena không để ý, chỉ chăm chú nhìn vào ví, đồng thời lấy tiền ra và đưa cho anh.
- Cô ăn kẹo cao su không? - Anh cất tiếng hỏi rồi gõ nhẹ vào hộp kẹo như cố ý gây sự chú ý của cô.
- Ừm... tôi... - Erena ngẫm nghĩ rồi nhìn lên phía hộp kẹo cao su, Mark
như cười thầm trong lòng khi biết cuối cùng cô cũng đã thấy tấm biển ấy.
Cô như đứng hình một lúc, ngập ngừng chỉ tay vào tấm biển.
- Anh đang tuyển nhân viên sao? - Erena giương đôi mắt to tròn của mình
lên, điều đó khiến trái tim Mark như thêm rung rinh trước vẻ dễ thương
ấy của cô.
- À ừ, gần đây nhiều hàng quá nên một mình tôi cũng không xoay kịp. - Mark gãi đầu cười trừ.
- Vậy đã có ai chưa? - Cô tiếp tục hỏi dò, ánh mắt nhìn anh như đang mong chờ.
- Vẫn chưa... họ không muốn làm ở đây, chắc vì đây là siêu thị mini.
- Không biết... có điều kiện gì không? - Erena nhướn mày, nghe ngóng câu trả lời của anh.
- Không, tôi chỉ cần người nhận hàng và xếp hàng thôi, chăm chỉ là đủ.
- Vậy không biết tôi... có thể không? - Cô ngập ngừng hỏi nhỏ, mở lời nói với anh thế này sau những chuyện của quá khứ có phần khiến cô càng thêm ngại, nhưng giờ cũng như đã lâm vào bước đường cùng rồi.
- Cô muốn làm ở đây sao?! - Mark ra vẻ ngạc nhiên, liền nở một nụ cười đầy vui thú.
Erena ngại ngùng, khẽ gật đầu nhè nhẹ.
- Được vậy thì tốt quá, chiều nay cô tới làm luôn được không? - Ánh mắt
của anh như vớ được vàng, nhìn chằm chằm vào cô mãi không rời.
Anh vui 1 thì cô vui 10, gánh nặng kinh tế của cô vậy là cũng đã giảm đi
được một phần. Trở về nhà với tâm trạng phấn khởi, Erena đặt đống đồ ăn
lên mặt bàn bếp, trên môi nở một nụ cười thật tươi.
Đó là nụ cười đầu tiên của cô kể từ lúc rời đi, niềm vui này cô không muốn giữ một
mình, cô muốn được chia sẻ nó với anh, muốn kể cho anh nghe.
Quên mất.
Cô đã quyết định dừng lại rồi cơ mà, sao nhất cử nhất động bản thân làm xong vẫn đều nghĩ tới anh như vậy?
Tuy tự đặt cho bản thân mình mục tiêu là như vậy, nhưng trái tim cô lại đi
ngược lại với suy nghĩ ấy, cô không thể ngừng quan tâm tới anh được, cô
cũng rất tò mò, rất lo lắng từng ngày, từng giờ, từng phút, dù có lẽ giờ đây đã có người khác lo cho anh thay cô rồi...
____
Victor đứng cách căn biệt thự của Venela khoảng 2-3m, mắt anh cứ nhìn vào đó
chằm chằm, trong lòng chợt thấy ngột ngạt, bí bách. Một lúc sau, cánh
cổng được mở ra, bóng dáng của một người con gái bước ra từ cánh cổng
rồi bước vào trong chiếc xe đen đỗ sẵn ngay trước cổng đã thu hút sự chú ý của anh.
Tường Vy tiểu thư, con gái của Phúc Thạch, hay cũng
chính là đứa em gái cùng cha khác mẹ của anh. Nhìn cô bé, trong lòng anh lại càng thêm khó chịu. Anh đã từng làm cô tổn thương rất nhiều, hết
lần này đến lần khác. Một cô bé ngây thơ, hồn nhiên, vô tội như vậy mà
anh lại nhắm vào chỉ vì mối ân oán giữa anh và lão ta.
Chiếc xe
màu đen bắt đầu lăn bánh, Victor cũng lặng lẽ gọi xe đi theo, bám đuôi
cô không gần nhưng cũng không xa, hành động của anh xảy ra trong vô
thức, anh muốn biết cô đi đâu, làm gì, có nguy hiểm hay không.
Chiếc xe đen của cô dẫn đến căn cứ của V nằm ở ngoại ô Hà Nội rồi cũng đi mất ngay sau đó, biết vậy nên Victor đã xuống xe trước rồi đi bộ để tiện
theo dõi cô từ xa. Việc này khiến anh khá ngạc nhiên, cô tự mình đi tới
căn cứ của V sao? Cô có ổn không?
Anh đứng từ phía xa, núp sau
những tán cây, lặng lẽ nhìn bóng cô bước vào trong căn nhà ấy. Victor
khẽ thở dài, trong lòng thầm suy nghĩ vài điều. Có lẽ anh nên dừng lại
mọi chuyện, anh không thể lôi kéo đứa em gái bé nhỏ của mình vào trận
chiến không hồi kết này nữa, cũng sao có thể tiếp tục tìm cách trả thù
lại Phúc Thạch sau tất cả những gì hắn làm, vì dù gì đó cũng là bố của
anh...
Anh thật sự rất mệt mỏi, có quá nhiều chuyện khiến anh
phải suy nghĩ. Bấy lâu nay anh và Phúc Thạch luôn đấu đá qua lại không
ít lần nhưng chẳng thể tới hồi kết, vậy có lẽ anh nên là người chủ động
chấm dứt cuộc chiến này ở đây thôi...
Anh sẽ chờ Tường Vy lên, đảm bảo cô về nhà an toàn, rồi sẽ trở về Mỹ và tìm Erena, lần này anh không thể để mất cô được nữa.____
Tường Vy bước chân xuống sảnh của căn cứ, mọi người trông thấy liền gượng gạo cúi chào, kể từ hôm đó, ngày nào cô cũng đến đây rất đều đặn, cô muốn
đảm bảo rằng Alpha vẫn ổn và sức khỏe của anh đang dần tốt lên. Tuy anh
vẫn lạnh nhạt và phũ phàng, nhưng cô vẫn kiên trì, ngày nào cũng đến
thăm anh, ngồi ngắm nhìn anh một lát rồi lại rời đi.
Tiếng bước
chân quen thuộc vang dọc hành lang, dừng lại ngay trước cánh cửa phòng
anh. Alpha thở dài, anh lại phải dùng những lời lẽ tồi tệ để nói với cô
nữa rồi, anh không muốn làm vậy nữa, nhưng anh không thể làm cô tiếp tục sa vào mối quan hệ đầy rẫy nguy hiểm thế này...
Cô bước vào trong, kéo chiếc ghế gỗ và đặt cạnh giường anh, giọng nói cất lên nhẹ nhàng.
- Anh đã thấy khỏe hơn chưa?
Đáp trả lại câu hỏi của cô là một sự im lặng, cả căn phòng lặng thinh, thậm chí còn nghe được tiếng thở. Phải mất một lúc sau, tiếng của người đàn
ông đó mới cất lên.
- Tiểu thư định làm chuyện này đến bao giờ? - Giọng anh cất lên với ngữ điệu lạnh lùng.
Được nghe giọng nói ấm áp của anh, Tường Vy chợt nở nụ cười trong vô thức.
- Em sẽ không dừng lại đâu, nên anh đừng mong chờ. - Cô nói với sự nhẫn nại.
Alpha nhíu đôi mày lại đầy bất lực.
- Cô thật sự khiến tôi khó chịu rồi đấy.
Cô nghe thấy tiếng nghiến răng, anh giấu cảm xúc của mình giỏi thật đấy, nhưng cô sẽ không nhụt chí đâu.
- Vậy anh cứ coi như không có em ngồi đây đi. - Cô tiếp lời.
- Cô thật sự có vấn đề à?! Nói vậy còn không hiểu, đầu cô chứa gì vậy?
Phân sao? - Alpha tức tối, lập tức chống tay ngồi dậy, trừng trừng mắt
nhìn cô với vẻ giận dữ.
Tường Vy ngạc nhiên với câu nói của anh,
mọi lần anh vẫn cáu gắt nhưng chưa từng buông những lời lẽ thậm tệ tới
mức vậy. Hai mắt cô mở to, nhìn anh đầy bối rối.
Alpha cắn răng nhìn vào vẻ mặt đáng thương ấy mà khẽ cười khẩy.
- Nhìn mặt cô không bệnh thì cũng thành bệnh.
Tường Vy như chết lặng, sao anh có thể nói ra những lời như vậy? Tim khẽ nhói lên, hơi thở như bị hụt hẫng.
- Nên làm ơn hãy cút khỏi tầm mắt của tôi. - Anh lớn tiếng, nói như sỉ vả vào mặt cô rồi lại nằm xuống, quay mặt vào trong tường.
Tường Vy thất thần, từng lời nói của anh như thấm nhuần vào trong tâm trí, găm
sâu vào trái tim, nó giống như một tảng đá lớn, đè nặng lên lồng ngực,
trong cô cảm giác bí bách, nhức nhối.
Cô đứng dậy và bỏ đi khỏi
căn cứ trước bao ánh mắt đầy ngạc nhiên của mọi người. Họ đã nghe thấy
Alpha lớn tiếng, điều này đúng là chưa từng thấy, hơn nữa lại còn là với con gái cưng của ông chủ.
Victor đứng từ xa, chợt thấy Tường Vy
bước ra khỏi căn cứ với vẻ vội vàng, anh chợt thấy ngạc nhiên khi cô
xuống dưới căn cứ mà lên nhanh như vậy.
Cô đi bộ được vài bước
khỏi căn cứ của V, trên tay mới rút điện thoại ra và gọi xe tới đón,
chợt một chiếc xe 7 chỗ lập tức lao tới cạnh cô, 2 người đàn ông nhảy
xuống xe, nhanh chóng túm lấy cô rồi bắt vào xe.
Victor trợn tròn mắt, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, anh bất giác đứng phắt dậy, chạy
thoăn thoắt trên đồi theo chiếc xe đang chạy phía dưới chân đồi. Anh vừa chạy vừa nhìn chiếc xe đang lăn bánh, vừa né những gốc cây trên sườn
đồi.
Anh chạy mà chẳng cần quan tâm tới mọi thứ xung quanh, trong lòng lại dấy lên những nỗi lo, rốt cuộc bọn chúng là ai? Sao lại nhằm
vào Tường Vy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT