Đồng hồ chỉ 5 giờ chiều, ca làm của Erena đã kết thúc, cô thay quần áo rồi rời khỏi siêu thị.
Không khí lúc chiều chiều rất dễ chịu, mát mẻ, đôi lúc một vài cơn gió thoảng qua hết sức nhẹ nhàng, đem lại cảm giác êm dịu.
Erena mở chiếc điện thoại ra và bắt taxi tới địa chỉ mà Victor đã nhắn cho cô từ lúc sáng, nhìn tên anh hiện lên trên màn hình điện thoại mà lòng cô
lại cảm thấy đau thật đau.
_____
Victor trở về nhà sau một chuyến đi dạo quanh Manhattan cùng với tiểu thư của The Python, hai tay anh xách thật nhiều những túi đồ hàng hiệu mà bước qua cánh cửa.
Ngôi nhà tối om và im lặng vô cùng bởi Erena chưa về, anh bước nhẹ lên phòng cô rồi đặt những chiếc túi lên trên giường, sau đó liền trở về phòng và sắp xếp những đồ dùng cần thiết cho nhiệm vụ lần này, 6 giờ sáng mai là đã khởi hành rồi.
Anh quyết định tắm rửa sạch sẽ xong mới đi,
dòng nước từ vòi hoa sen chảy từ trên xuống đỉnh đầu anh, chảy xối xả,
cả người anh ướt nhẹp, từng giọt nước lăn dài trên làn da rám nắng mạnh
mẽ của anh.
Chiếc khăn được anh cuốn ngang hông, thân hình mạnh
mẽ cường tráng của anh ẩn hiện mờ ảo qua tấm gương bám đầy hơi nước,
Victor dùng tay lau mặt gương, hai tay dùng nước vuốt nhẹ mái tóc rồi
chỉnh lại rất chỉn chu.
Anh cầm chiếc điện thoại trên tay rồi bấm gọi cho Erena, nhưng điện thoại của cô đã tắt, Victor đưa mắt nhìn
xuống màn hình điện thoại của mình rồi khẽ nhăn mặt.
***
Erena đứng trước cửa một ngôi biệt thự nhỏ, tay giơ lên mà bấm vào nút chuông nhỏ nằm bên cạnh cánh cửa.
"Kính coong", tiếng chuông vang lên, Erena đứng chờ một lúc, cánh cửa cuối
cùng cũng được mở ra, trước mặt cô là một cô gái trẻ trong một bộ trang
phục hầu gái.
- Erena! - Cô gái trẻ ấy vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Erena.
- Chị Mỹ Anh. - Erena nhẹ nhàng cúi đầu chào rất lễ phép, trên môi nở nụ cười trìu mến nhẹ nhàng.
- Cô vào đi. - Mỹ Anh liền mở to cánh cửa và mời Erena vào nhà, cô tiến bước vào phía trong.
Erena bước vào phòng khách, một người phụ nữ trẻ đang ngồi trên chiếc sofa,
tay nhâm nhi một ngụm trà. Người phụ nữ ấy ngẩng mặt lên khi nghe tiếng
chân người bước vào, lập tức thể hiện sự ngạc nhiên trên nét mặt.
- Erena! Ngồi đi. - Vị phu nhân chỉ tay vào chiếc ghế đối diện mình.
Erena ngồi xuống với gương mặt vô cùng hứng khởi, Mỹ Anh từ trong bếp hỏi vọng ra.
- Cô có muốn uống chút trà không?
- Nếu có thì tốt quá! - Erena đáp trả lại rất vui vẻ rồi ngay sau đó đưa mắt nhìn sang vị phu nhân đang ngồi đối diện mình.
- Tôi vừa mới tan làm nên tiện đường vòng qua đây thăm phu nhân luôn! -
Erena cười tươi nhìn cô, nụ cười nở rộ trên môi cô thật hồn nhiên.
- Tan làm? - Trịnh phu nhân khẽ chau mày, ngờ ngợ ra điều đó.
- À vâng. Nhân viên quét dọn tại siêu thị. - Erena nhún vai trả lời với giọng ngại ngùng.
Uyển Nhi liền cười mừng cho cô, giọng cũng trở nên bất ngờ khi cất tiếng hỏi.
- Victor đồng ý cho cô đi làm rồi sao?
Erena ậm ừ khó xử rồi cũng cười trừ mà gật đầu. Lúc này mới lại đưa mắt nhìn
lên Uyển Nhi, người cô gầy gộc, xanh xao và thiếu sức sống vô cùng.
- Phu nhân vẫn ổn chứ? Nhìn phu nhân gầy quá! - Cô gái trẻ thốt lên.
- Vẫn ổn mà. - Trịnh phu nhân cười nhẹ nhàng, tay nâng tách trà lên mà nhấp một ngụm.
Mỹ Anh mang trà lên và đặt trước mặt, mời Erena uống, sau đó lập tức ra đứng cạnh Uyển Nhi.
- Cô vẫn ổn chứ? - Uyển Nhi nhẹ nhàng hỏi han cô, giọng điệu ấm áp vô cùng.
- Dạ vâng. - Erena cười đáp trả.
- Còn Victor? - Uyển Nhi lại tiếp tục.
Nhắc tới Victor, trong đầu Erena lại hiện lên những hình ảnh ấy, thật sự
chẳng vui vẻ chút nào, cô cũng không muốn bản thân mình lại tự gợi nhắc
sâu hơn nữa nên chỉ ậm ừ trả lời cho qua.
- Anh ấy vẫn ổn. - Erena cười gượng gạo qua loa.
Nhưng y như lời Victor đã nói, Erena thật sự không thể nói dối, cô không giỏi nên cái vẻ gượng gạo và giả tạo này nhanh chóng bị Uyển Nhi nhận ra dễ
dàng.
- "Hai người" vẫn ổn chứ? - Trịnh phu nhân chau mày hỏi cô.
Erena lúng túng, hai bàn tay cọ vào nhau, các ngón tay đan xen lại, sự khó xử đang thể hiện rõ trên nét mặt của cô.
- Cô luôn có thể tâm sự với ta nếu cô muốn mà, Erena? - Vị phu nhân cất giọng nhẹ nhàng mà dịu dàng.
Erena bỗng chốc lại cảm thấy thoáng buồn, những hình ảnh thân mật của hai
người kia lại hiện lên một lần nữa trong đầu cô, lồng ngực cô thắt lại
rất đau, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc.
- Mối tình đâu của phu nhân... có dễ dàng không...? - Erena cất giọng mệt mỏi hỏi nhỏ.
Trịnh phu nhân ngạc nhiên nhìn thẳng vào người con gái đang ngồi đối diện
mình, tay cầm tách trà liền đặt nhẹ nó xuống mặt bàn, ngữ điệu cất lên
hết sức nhẹ nhàng.
- Ừm... không hẳn. - Uyển Nhi ra vẻ suy tư một hồi rồi cũng đáp lời ngay sau đó.
Erena ngạc nhiên, một người tài sắc vẹn toàn như vị phu nhân đang ngồi trước
mặt cô đây mà cũng có mối tình không được hoàn hảo sao? Ấy vậy mà trước
giờ cô vẫn nghĩ chỉ cần có tài có sắc là có được mọi thứ.
- Vậy tôi có thể hỏi... chuyện gì đã xảy ra không? - Erena tiếp tục hỏi khi lòng chợt cảm thấy tò mò.
- Erena, chẳng phải ta đã nói rằng cô rất giống ta hay sao? Chúng ta rất
giống nhau trong nhiều chuyện đấy! - Uyển Nhi nhếch đôi môi mỏng ấy lên
mà cười mỉm.
Cô gái với mái tóc màu nâu vàng vẫn ngồi lặng thinh
trên ghế, cô giương đôi mắt màu xanh dương lên nhìn người góa phụ ngồi
trước mặt mà như rất mong đợi câu trả lời.
- Mối tình đầu của ta
là một người trong xã hội đen, gia thế cũng không có gì đặc biệt, hơn
nữa lại vô tâm vô cùng. - Vị phu nhân nói mà ánh mắt như đang nhớ nhung
tới hình bóng ấy.
Erena giật mình khi nghe thấy vậy, quả thật... rất giống.
- Không lẽ... là người chồng đã khuất của phu nhân ư? - Erena trợn tròn
mắt, ngập ngừng hỏi lại người đàn bà kia với vẻ ngạc nhiên.
Uyển
Nhi môi nhếch nhẹ, nhâm nhi một ngụm trà mà cười tủm tỉm. Erena nhìn vậy mà trong lòng thầm cảm thấy ngưỡng mộ, tuy nhiên trong lòng cũng có
phần cảm thấy đau nhói. Tình đầu của họ như vậy, còn tình đầu của
mình...
- Tình đầu luôn là thứ tình cảm mãnh liệt, ngọt ngào và
hằn sâu trong trí óc ta lâu nhất. Đó là lí do ta yêu anh ấy đến vậy. -
Đôi mắt của Uyển Nhi trở nên nặng trĩu, nhưng cũng rất đỗi nhẹ nhàng,
khóe môi cô nhếch lên, một cảm giác thật ấm áp khi nhắc về người mà cô
yêu thương nhất đời.
Erena nhìn cô với ánh mắt khâm phục, ghen tị.
- Nhưng nó chẳng dễ dàng đâu, cuộc tình nào chẳng có khó khăn. Nếu cô cố
gắng vượt qua được những cái khó khăn, cám dỗ ấy thì hạnh phúc sẽ đến
sớm thôi mà. - Uyển Nhi mỉm cười ôn nhu nói với Erena như đang thầm động viên cô gái trẻ.
Erena lặng lẽ lắng nghe rồi cũng dần thấm nhuần cái lời động viên ấy.
Trời trở tối, giờ là 6 giờ 30, Erena bất giác giật mình, cô phải về nấu
bữa tối nữa, mải nói chuyện quên hết cả giờ giấc rồi! Erena nhanh chóng
xin phép 2 người phụ nữ kia rồi ra về.
_____
Cánh cửa nhà được mở ra, Erena nhanh chóng cởi giày, cất lên giá, vội vã chạy vào
trong nhà. Cô đưa mắt nhìn sang phòng khách, một người đàn ông trẻ ngồi
vắt ngang chân trên chiếc sofa rộng, mắt nhìn chăm chú vào chiếc tivi
màn hình phẳng ở trước mặt.
- Anh muốn ăn gì trong bữa tối? - Erena cất giọng hỏi anh, một tay nhanh chóng đeo chiếc tạp dề vào mà xắn tay áo vào bếp.
Victor khẽ liếc mắt nhìn ra bóng lưng của cô gái ấy, trong đầu lặng lẽ điều nghĩ gì đó.
- Tôi không muốn ăn. - Victor cất giọng lạnh lùng khiến Erena ngạc nhiên, ngoái đầu lại nhìn anh với đôi mắt tròn xoe.
Victor lặng im một hồi, mắt vẫn nhìn thẳng về phía màn hình tivi, vẻ mặt dường như không để tâm đến điều gì.
- Còn đau bụng không? - Victor cất giọng nhẹ nhàng, tuy nhiên ánh mắt vẫn hướng thẳng về phía trước khiến Erena giật nảy mình, mắt mở to nhìn
anh, phải mất một lúc đờ người ra thì cô mới có thể trả lời câu hỏi của
anh.
- À... nó cũng đỡ rồi ạ. Dù gì cũng 3-4 ngày rồi mà... - Giọng cô nhỏ dần, cảm xúc trong cô giờ đây trở nên vô cùng hỗn độn.
Victor nhẹ vươn vai một cái rồi thở dài, cất tiếng lạnh băng.
- Thay đồ đi, ra ngoài ăn.
Victor thật kì lạ, luôn khiến Erena cảm thấy khó hiểu, hết lần này đến lần khác, thay đổi nhanh như chong chóng...
Erena cởi bỏ chiếc tạp dề rồi nhanh chân chạy lên cầu thang, cô bước vào căn
phòng của mình rồi bật công tắc đèn, bất chợt cảm thấy ngạc nhiên khi
nhìn thấy một đống túi đựng đồ mới mua được đặt trên giường cô. Erena
ngơ ngác tiến lại gần, trong đó đầy những bộ quần áo, váy, ví mới toanh. Cô thò tay vào mà lấy ra một chiếc váy, ánh mắt cô dán chặt vào nó,
trong lòng bỗng cảm thấy xôn xao, bất giác hai tay cô ôm chặt chiếc váy
vào lòng mình, cô thật sự rất hạnh phúc.
Sau khi thay đồ và trang điểm nhẹ, Erena bước xuống cầu thang, cô diện trên người một chiếc váy
xòe ngang đầu gối màu be, hai dây váy mỏng manh vắt ngang bờ vai trắng
nõn nà của cô. Mái tóc màu nâu vàng của cô được uốn xoăn nhẹ, chiếc ví
da màu đen cô cầm trên tay như điểm nhấn của bộ đồ.
Victor đã
đứng chờ cô ở dưới chân cầu thang, anh ngao ngán nhìn xung quanh, khi
nghe tiếng bước chân, anh đưa mắt nhìn cô bước xuống. Hai mắt anh mở to, đôi mắt màu nâu sẫm ấy nhìn cô không rời, trong phút chốc anh bỗng cảm
thấy trong lòng xao xuyến, bộ váy này Vivian cũng đã thử và nhờ anh xem
thử có đẹp không. Lúc đó Vivian trông cũng thật đẹp, nhưng giờ đây nhìn
Erena mặc nó, anh cảm thấy như chiếc váy này sinh ra chỉ để dành cho
Erena, nó hơi rộng so với người cô một chút nhưng vẫn không thể làm giảm đi vẻ đẹp của cô mà còn ngược lại.
Tối hôm đó, họ cùng nhau ra
ngoài tận hưởng một bữa tối thật ấm cúng và ngon miệng, cũng lâu rồi họ
không cùng nhau ra ngoài ăn như vậy.
______
Trở về nhà với một tâm trạng thoải mái sau một ngày làm việc mệt mỏi, sau bữa ăn, họ
có cùng nhau tản bộ ra một công viên gần đó, ngồi nghỉ ngơi và hít thở
không khí để cho thoải mái rồi mới về nhà.
Ai cũng trở về phòng
của người nấy, cách nhau một bức tường. Erena chán nản, không ngủ được
nên đành nằm nghịch điện thoại tới tận hơn 11 giờ. Bất chợt chiếc điện
thoại của cô rung lên, Erena ngạc nhiên, cũng cảm thấy khó hiểu khi đó
là tin nhắn từ Victor, người đàn ông đang nằm ngay bên kia bức tường.
"Ngủ chưa?" Dòng tin nhắn của Victor hiện lên ngay giữa màn hình của Erena.
Cô ngạc nhiên nhưng cũng gõ câu trả lời rồi gửi cho anh.
"Em chưa."
"Sang đây."
Erena ngạc nhiên, bất giác ngồi bật dậy, chân cũng vô thức mà bước xuống
giường, xỏ chân vào chiếc dép bông đi trong nhà, từng bước chân khẽ đi
sang phòng anh.
Cánh cửa phòng anh mở ra, cô nhìn vào trong,
phòng tối om, chỉ có ánh trăng chiếu từ ngoài vào giúp cô dễ dàng nhìn
thấy đường đi.
- Lại đây, nằm xuống. - Giọng Victor trầm trầm cất lên đầy ấm áp.
Erena ngại ngùng khi nghe vậy, không rõ anh muốn làm gì, nhưng cơ thể này dường như đã quá quen với việc phải nghe theo lời anh.
Cô đến bên giường, từng chân từ từ nhấc lên, cuối cùng cô cũng nằm xuống
bên cạnh anh, vì ngại ngùng mà cô nằm quay lưng lại với anh, không nói
một lời.
Victor đưa mắt nhìn cô, mùi hương đặc trưng từ cơ thể cô phả nhẹ vào mũi anh, nó nhẹ nhàng, dễ chịu vô cùng.
Bất chợt anh vòng tay ôm lấy eo cô, bàn tay to lớn, ấm áp của anh đặt nhẹ
lên bụng cô và xoa nhẹ. Erena giật mình, cất tiếng nhẹ nhàng.
- Victor? Sao lại... - Cô ấp úng.
- Xoa bụng cho. - Giọng anh thật dịu dàng, ấm áp. Anh nằm sát vào cô hơn, mũi cũng chạm vào gáy cô khiến cô nổi nhẹ da gà.
"Sao tự dưng lại... Victor...?" Erena bối rối mà cũng ngại ngùng vô cùng,
Victor bỗng chốc lại có hành động như vậy với cô. Lúc thì anh đưa cô lên tới tận thiên đàng, lúc thì lại đẩy cô xuống tận đáy địa ngục. Người
đàn ông này rốt cuộc muốn cô phải làm sao?
Erena một tay đặt nhẹ
lên mu bàn tay của người đàn ông ấy, so với tay anh thì tay cô thật bé
nhỏ. Miệng cô thầm cười tủm tỉm, trong lòng hạnh phúc như đang trào dâng tới từng ngõ ngách trong cơ thể. "Anh bây giờ đối với em, có lẽ đã dịu
dàng hơn trước nhiều rồi..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT