- Chuyện đêm qua là hiểu nhầm. Tôi không muốn dính líu tới anh nữa. - Cô nói nhanh lẹ, muốn đi khỏi đây ngay tức thì.
- Vậy cô định về nhà ngay sao? - Anh ta ngạc nhiên, định bước xuống giường.
- Phải, ở ngay phố Y thôi. - Cô né tránh ánh mắt của anh ta.
- Vậy cách đây 5 con phố... Để tôi đưa cô về! - Anh ta như nảy ra ý hay.
- Không, cảm ơn. - Nói rồi cô một mực rời khỏi nhà anh ta.
Nhà cô và Victor nằm ở con phố Y, cách đây 5 con phố.
Cô vốn định gọi taxi để về cho nhanh nhưng nhận ra trong túi đã không còn tiền, đành hỏi người đi đường về phương hướng rồi đi bộ.
***
Anh thức dậy trên chiếc giường của mình, đưa mắt nhìn sang bên cạnh, một bóng lưng trắng nõn nà đang nằm úp người xuống mặt đệm.
Anh thở dài một cái, nhưng cũng không có gì phiền muộn.
Rời khỏi chăn, anh liền lấy chiếc ví ở trên bàn, rút ra một số tiền rồi vứt lên giường cạnh nơi cô ta nằm, kèm theo một tờ giấy nhỏ, nhắn gửi cô rằng chừng nào thức dậy, hãy tự giác rời đi.
Anh mở cánh tủ lạnh ra, có đồ ăn chưa chế biến ở trong đó, bình thường vốn là Erena chuẩn bị cho anh, nhưng đêm qua cô đâu có về.
Cũng vì làm biếng không muốn nấu nướng, anh đã ra cửa hàng tự chọn gần đó để mua đồ.
Khi đã chọn được đồ ăn, anh định trở về nhưng trời bất chợt đổ mưa rất nhanh, còn nặng hạt.
Đúng lúc, anh nhận được một cuộc gọi từ Justin Tr, có lẽ ông ta đang có ý bàn giao công việc với anh.
Không có gì vội, anh liền quay trở vào trong cửa hàng và ngồi nói chuyện.
***
Cô rảo bước trên đường phố tấp nập, người đi làm, kẻ đi chơi, ai cũng vội vã, hối hả.
Cạch!, một tiếng gãy kêu lên vang ròn, cô ngã quỵ xuống đất tới trẹo cả chân.
Anh đưa mắt nhìn theo, càng ngạc nhiên hơn nữa khi nhận ra người con gái vốn thân quen đang nằm trên sàn nhà.
Vốn rất giận dữ vì chuyện đêm qua, anh hỏi cô bằng một giọng hết sức vô tình.
- Giường ở chỗ đó sao? - Ánh mắt anh nhìn cô thật lạnh nhạt.
Nhưng không một lời hồi âm, lúc này anh mới để ý tới cô, người cô ướt nhẹp, nằm bất động, người hơi cong ở dưới sàn nhà.
Anh giật mình ngồi thụp xuống cạnh cô, dùng tay quay mặt, nâng cổ cô lên, lay nhẹ hai má.
- Erena? - Anh gọi tên cô thật nhỏ nhẹ.
Cô vẫn nhắm nghiền mắt, anh sờ hẳn tay vào má cô, nó nóng bừng lên như lửa đốt, anh vội bế cô lên và đặt lên ghế sofa, trước hết cần thay đồ cho cô, người cô ướt nhẹp cả rồi.
Anh từ từ cởi bỏ từng chiếc áo trên người cô, từ chiếc áo phông ngoài cho tới chiếc áo lót bên trong, hay cả chiếc quần legging và chiếc quần lót của cô rồi mặc cho cô bộ pajamas.
Sau khi xong xuôi, anh mới bế cô về giường, đắp chăn cẩn thận vô cùng.
Anh đã đứng lại và ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng đang thở hổn hển kia một hồi lâu rồi đi thẳng vào bếp.
Chẳng hiểu vì sao mà anh vẫn cứ chăm lo cho cô như vậy, chẳng phải chính tai anh đã nghe hết những lời đó từ chính cô hay sao? Chuyện đêm qua cũng là chính mắt anh nhìn thấy, quả nhiên miệng nói không quan tâm thì chưa chắc lý trí cũng sẽ như vậy.
_____
Cô từ từ mở mắt, nhìn xung quanh, không rõ đã nằm trên giường từ lúc nào.
Đầu cô đau như búa bổ, chân tay mỏi rã rời, dường như cô đã dính nước mưa rồi còn trúng gió, phen này thì cảm thật rồi.
Bỗng có tiếng người đi vào, cô liền nhắm mắt lại vờ như đang ngủ.
Victor mang vào một bát cháo nhỏ thơm phức trên tay, đặt nó lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường ngủ.
Tiếng cô thốt lên nhỏ nhẹ như tiếng ngọc, trong veo, thuần khiết.
Anh thở dài trong lòng, bất chợt lại cảm thấy khó xử. Người con gái này rốt cuộc muốn anh phải làm sao? Victor lặng lẽ đưa mắt nhìn xung quanh, lựa chọn khôn ngoan nhất hiện giờ vẫn là nên buông tay khi còn có thể.
Bàn tay anh đưa nhẹ xuống gần tay cô, định chạm vào tay cô nhưng rồi lại thụt lại, anh nắm chặt tay lại.
Anh gạt tay cô ra khiến cô hụt hẫng, nhưng lại liếc xuống nhìn cô bằng cái nhìn chằm chằm, khẽ chau mày.
Phải quyết tâm thì mới được, từ giờ cô yêu ai, ở bên ai, dù là đã có bạn trai hay bạn gái anh đều không quan tâm, người tình nguyện ở bên anh là cô nên anh cũng chẳng màng bận tâm tới những điều cô làm.
Tuy nhiên.
- Má? - Giọng anh trầm xuống, tưởng như lạnh lùng, vô tình nhưng lại trực tiếp quan tâm, hỏi han cô.
Ắt hẳn anh hỏi về vết xước trên má cô, cô lúng túng một hồi.
- Em bị đập mặt vào cột thôi. - Cô liếc mắt nhìn xung quanh.
Anh nhìn cô mà chán trường thấy rõ, đã không thể nói dối, tốt hơn hết nên im lặng.
Lúc này cô cũng đang hơi ốm, mặt đỏ lên gay gắt, đáng lẽ nên nằm yên một chỗ.
Anh kéo tay cô vào phòng, cô lẽo đẽo theo sau như một đứa trẻ.
Anh để cô ngồi xuống giường rồi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Cốc cốc, có tiếng gõ cửa nhà, anh lập tức ra mở cửa, nhưng ngạc nhiên vô cùng, trước mắt anh lúc này đây là nữ xạ thủ tài sắc vẹn toàn của The Demons.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT