Hùng Nhị

Hùng Nhị

Bất quá, muốn xuyên qua cái thời không kia...Khổng Bạch khép hờ hai mắt.

Ô...ô...n...g —— Hắn dùng nguồn năng lượng còn sót lại thử một chút.

"Không được." Khổng Bạch lắc đầu: "Nói thật, ta xuyên qua nhiều lần như vậy, bình thường đều là xuyên qua các thế giới khác nhau, chỉ có kích phát năng lượng đặc thù, mới gặp được tình huống xuyên qua thời không. Ta hoài nghi lần trước chúng ta xuyên qua cái thời không kia, có lẽ là có quan hệ với năng lượng đặc thù lưu lại bên trong đống đổ nát truyền thừa."

"Mà bây giờ..." Khổng Bạch cảm ứng một thoáng, nói: "Cỗ năng lượng kia đã tiêu tán."

"Thật sao?" Trần Phong nhìn về phía phương xa, không biết tên Tần Hải này, đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

"Rống —— " Một đám dã nhân xuất hiện, trông thấy Trần Phong liền hưng phấn xông lại.

"Đi thôi." Khổng Bạch vỗ vỗ vào bả vai của Trần Phong nói: "Còn quá nhiều chuyện cần chúng ta làm."

"Hiểu rõ." Trần Phong khẽ gật đầu.

Hai người Trần Phong bước vào chỗ sâu trong đống đổ nát truyền thừa, bọn hắn trở lại thời đại Hoang cổ, đi tới nơi truyền thừa, là vì cái gì? Không phải là vì truyền thừa dã nhân hay sao? Bọn hắn xuyên qua hai cái thời không, rốt cuộc cũng đi được đến nơi truyền thừa trọng yếu này! Tại thời đại Hoang cổ, bọn hắn không có đạt được, không có thời gian làm, cuối cùng cũng thực hiện được ở chỗ này!

Ô...ô...n...g ——Ở bên trong đống đổ nát truyền thừa, có một đoàn ánh sáng chói mắt không ngừng lấp lóe, kèm theo việc Trần Phong cùng với Khổng Bạch bước vào, đoàn ánh sáng nhu hòa này cũng dung nhập vào trong cơ thể, đây chính là truyền thừa dã nhân!

Mỗi một dã nhân thông qua khảo hạch đều có thể lấy được truyền thừa! Miễn dịch năng lượng! Năm đó một mạch dã nhân sắp ngã xuống, đoán chừng là nhờ vào một chút truyền thừa còn sót lại này, mới khiến cho bọn hắn sinh tồn đến bây giờ, miễn dịch năng lượng? Cũng không biết là bao nhiêu.

"Thử một chút." Trần Phong đánh một đòn công kích năng lượng về phía Khổng Bạch.

Khổng Bạch cũng đánh một đòn công kích năng lượng về phía Trần Phong.

Ừm...miễn dịch 90%! Cho dù không có cường đại như dã nhân, thế nhưng bằng vào cường độ miễn dịch năng lượng kinh khủng này, cũng đã quá kinh người! Nói một cách khác, về sau hết thảy tổn thương do công kích tạo thành đối với Trần Phong cùng với Khổng Bạch, hoặc là hiệu quả của nguyền rủa, đều sẽ yếu bớt đi 90%! Đây là một loại truyền thừa có thể được gọi là nghịch thiên!

"Vậy thì chữa trị..." Trần Phong bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.

Xoạt! Hai người bọn hắn thử một lần nữa, hiệu quả chữa trị, vậy mà cũng thấp đi 90%!

"Quả nhiên là có chỗ tốt mà cũng có chỗ xấu." Trần Phong cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Nếu có thể miễn dịch năng lượng tổn thương, tự nhiên cũng có thể miễn dịch năng lượng chữa trị! Năng lực mà hai người bọn hắn nắm giữ trên cơ bản cũng đều là năng lực chiến đấu, cũng không ảnh hưởng bao nhiêu đến toàn cục.

"Đi thôi." Khổng Bạch thấp giọng nói.

Hắn vẫn có một cảm giác là nhanh chóng rời khỏi đây thì tốt hơn, lúc đầu ba người vốn là vì truyền thừa mà đến, hiện tại Tần Hải đã biến mất, hai người bọn họ đã đạt được truyền thừa, tiếp tục ở lại địa phương của dã nhân cũng không còn ý nghĩa nữa.

"Ừm." Trần Phong khẽ gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Đường trở về coi như thông thuận, chỉ có vào thời điểm ở cửa ra vào gặp được một chút rối loạn, nhưng cũng không thể ngăn được bước chân của hai người, một đường xông qua. Chỉ là, trong nháy mắt rời đi khỏi nơi truyền thừa.

Xoạt! Có một cỗ hàn ý lạnh lẽo buông xuống, hai người Trần Phong vừa mới rời khỏi nơi truyền thừa, cũng cảm giác được cỗ hàn ý thấu xương này, chính là vị cường giả siêu cấp A lúc trước, hắn thế mà còn ở nơi này chờ đợi bọn hắn!

"Xong." Trong lòng của Khổng Bạch phát lạnh.

Trải qua một thời gian lâu như vậy, cái tên gia hoả này thế mà vẫn còn ở đây?! Cường giả siêu cấp A lại rảnh rỗi như vậy sao? Khổng Bạch gần như tuyệt vọng.

Nếu như là cường giả cấp A, bọn hắn có lẽ còn có thể chạy trốn, thế nhưng loại cường giả siêu cấp A này, bọn hắn thật sự không có một chút phần thắng nào, cho dù là vừa đạt được đặc tính miễn dịch năng lượng!

"Các ngươi!"

"Đáng chết!"

Giọng nói lạnh buốt phát ra từ trong pho tượng đá, trong mắt của pho tượng đá tràn ngập hàn ý, dùng thân thể khổng lồ đánh tới hai người.

Oanh! Hư không nổ tung, hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm đấm bằng đá đánh tới, nhưng mà vào lúc này, Trần Phong bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Hùng Đại, là ngươi sao?"

Xoạt! Nắm đấm đang đấm tới hơi ngừng lại, trong mắt của pho tượng đá lấp lóe ánh sáng màu đỏ, nhìn Trần Phong ở trước mắt.

Hùng Đại? Loại xưng hô này dường như đã kích phát đến hồi ức xa xưa của nó...là lúc kia...

"Ngươi là ai?" Nó từ trong sự hoảng hốt lấy lại tinh thần.

"Ngươi không nhận ra ta hay sao?" Trần Phong gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nó, nói: "Năm đó ngươi cùng với tiểu cô nương Cổ tộc kia, đem chúng ta cứu trở về, ngươi tự mình dẫn ta đi gặp Tổ Thần...

"Ngươi quên rồi hay sao?" Trần Phong nhìn pho tượng đá.

"Tiểu cô nương...Tổ Thần..." Ánh mắt của pho tượng đá trở nên hốt hoảng, dường như cuối cùng cũng đã nhớ ra được một ít chuyện, dùng một loại ngữ khí hết sức chật vật hỏi người thiếu niên ở trước mắt: "Ngươi... ngươi là cái tên gia hoả Trần Phong kia!"

"Là ta." Trần Phong nhẹ nhàng thở ra, nhận ra liền tốt.

"Nguyên lai là các ngươi." Hồi ức của pho tượng đá dường như càng ngày trở về càng nhiều, câu chuyện cũ cổ xưa kia, nó rốt cục đã nhớ tới.

Cái thời đại kia...thật sự là quá mức xa xưa a.

"Ngươi có khỏe không?"

"Ngươi còn nhớ rõ Tần Hải hay không? Là cái tên mặt trắng nhỏ kia, hắn thế nào rồi?"

"Cuộc chiến Cổ tộc sao rồi?"

"Ngươi làm sao lại có thể sống cho đến bây giờ?"

"Tiểu cô nương mà ngươi ưa thích kia đâu?"

"Nàng thế nào rồi?"

Trần Phong hỏi liên tiếp một chuỗi.

Pho tượng đá yên lặng rất lâu, lúc này mới lên tiếng: "Không biết."

"Không biết?" Trần Phong yên lặng, làm sao có thể, ngươi sống nhiều năm như vậy...

"Hẳn là đều đã chết đi." Pho tượng đá thở dài một tiếng: "Dù sao thì quy mô của cuộc chiến kia... vào thời điểm ta trở về, chỉ còn lại một mảnh đổ nát thê lương, Cổ tộc đã rút lui, thương vong vô số!"

"Làm sao có thể?" Trần Phong bỗng nhiên cảm thấy một chút không thích hợp, nói: "Chờ một chút."

Vào thời điểm ta trở về? Hùng Đại lúc ấy không phải là ở đây hay sao? Hắn nhớ đến lúc ấy, Hùng Đại còn chém giết cùng với Cổ tộc cơ mà!

"Ngươi là ai?" Ánh mắt của Trần Phong trở nên nghiêm nghị, nói: "Ngươi không phải là Hùng Đại!"

"Ta không phải." Pho tượng đá khẽ lắc đầu, trong mắt ngược lại lại tràn ngập sự vui mừng, có thể nhận ra thân phận của nó, có thể là ở trong đống phế tích truyền thừa nhìn thấy hình vẽ, nhưng có thể biết nhận biết nó không phải là Hùng Đại, chỉ có thể là người ở chỗ này lúc đó! Thân phận của Trần Phong, đã được xác nhận!

"Ta đích xác không phải là Hùng Đại." Pho tượng đá thở dài nói: "Hắn đã chết trận bên trong trận chiến kia... ta là em trai của hắn, Hùng Nhị."

Biểu lộ trên khuôn mặt của Trần Phong có một chút quái dị, tên của đám dã nhâncác ngươi, thật là khiến cho người ta một lời khó nói hết a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play