Hùng Đại nhíu đôi mắt to lớn lại, nếu như nói ba người Trần Phong không có uy hiếp thì hắn còn có thể tin tưởng, thế nhưng nếu như nói không biết Cổ tộc? Nói đùa cái gì thế, chính các ngươi không phải là Cổ tộc hay sao? Đừng nói là Đội trưởng dã nhân trước mắt, coi như là chính hắn cũng không tin.
"Dã So, đội ngũ của các ngươi không phải có một cái thiết bị kiểm tra nói dối hay sao?" Hùng Đại chợt nhớ tới một sự kiện.
"Có." Dã So cũng không khách khí, nhất thời liền hạ lệnh cho thủ hạ đi lấy.
Đó là một tấm gương thần kỳ, ở bên trong chảy xuôi lực lượng mà ba người Trần Phong quen thuộc... cái đồ chơi này, cùng với Ma Kính của Khổng Bạch vậy mà giống nhau đến mấy phần.
"Đây là Thần khí của quân đội chúng ta, mặc dù không có lực sát thương, thế nhưng nếu các người nói dối, hừ hừ..."
"Ngươi đã từng giết qua người của chúng ta?" Dã So lành lạnh nhìn Trần Phong hỏi.
"Không có." Trần Phong rất bình tĩnh trả lời.
Mọi người nhìn vào tấm gương, dường như cũng không có phản ứng gì, chính xác!
"Ngươi có phải là người Cổ tộc đã tập kích chúng ta?" Dã So tiếp tục hỏi.
"Không phải." Trần Phong hồi đáp.
Trên tấm gương thần kỳ kia, vẫn như cũ không có phản ứng gì, chính xác!
"Ngươi không biết Cổ tộc?"
"Không biết, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta nghe nói." Trần Phong rất lạnh nhạt trả lời.
Đám người theo bản năng nhìn về phía tấm gương, quả thật là không có một chút phản ứng nào.
"Thế mà thật sự không biết?" Lần này đến phiên mấy người Hùng Đại trợn tròn mắt, ba tên này...
"Các ngươi tới từ nơi nào?" Dã So đột nhiên hỏi, vẻ mặt của mấy người Hùng Đại cũng trở nên nghiêm nghị, nếu như ba tên này không phải là người Cổ tộc, không lẽ lại đến từ chỗ đó?
"Chúng ta đến từ một bộ lạc dã nhân." Trần Phong suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Nơi đó cũng có phù văn, có truyền thừa, chỉ bất quá bởi vì nhân tố đặc thù mà bị hủy diệt, bây giờ chỉ còn lại một đống phế tích."
Trần Phong có một chút đau thương nói: "Chúng ta...vì truyền thừa mà đến!"
"Chúng ta ở nơi truyền thừa gặp được kẻ địch, không biết tại sao lại xuất hiện ở đây." Trần Phong rất bình tĩnh nói xong.
Cái tấm gương thần kỳ kia, vẫn không có bất kỳ một phản ứng nào, chính xác! Những gì mà Trần Phong nói, lại có thể là lời nói thật.
"Lại có thể là thật!" Hai người Hùng Đại cùng với đội trưởng cảm thấy kinh ngạc, một cái bộ lạc dã nhân khác sao? Cho nên nói, ba người này, chẳng qua là dã nhân lớn lên có chút giống với Cổ tộc?
Nếu như là như thế...
"Có thể hay không là cái đồ chơi này đã bị hỏng?" Một người hoài nghi nhìn cái gương này.
Cho dù thứ này là Thần khí trong quân đội, nhưng vẫn có một số người không tin thứ này, nhất là những dã nhân không có năng lực này, đối với cái đồ chơi này rất là hoài nghi.
"Hừ!" Đội trưởng dã nhân chỉ cười lạnh một tiếng, nhìn người kia hỏi: "Tiểu Vương, tiểu đệ của ngươi dài bao nhiêu?"
Xoạt! Đám người đồng loạt nhìn sang, tên dã nhân có tên là Tiểu Vương nhất thời xấu hổ đáp lời: "Mười tấc."
Tấm gương bỗng nhiên lấp lánh, có một số mười lấp lánh ở trên không trung, sau cùng đã biến thành số một.
Xoạt! Toàn trường bỗng nhiên yên lặng, trong ánh mắt nhìn về phía Tiểu Vương có một chút thương hại.
Khó trách...cái tên này tại sao lại không có bạn gái, ừm...có thể lý giải.
"Không phải."
Tiểu vương tranh thủ thời gian giải thích: "Bởi vì tuổi tác của ta còn nhỏ, vẫn còn có không gian phát triển, ta..."
"Nén bi thương." Đội trưởng vỗ vỗ bờ vai của hắn, những người còn lại cũng lộ ra vẻ đồng tình, mặt mũi của Tiểu Vương tối sầm lại, gần như hôn mê, tại sao mình lại rảnh rỗi đi hoài nghi Thần khí?
Bất quá, từ chuyện này, cũng đã chứng minh được rõ ràng tấm gương này có hiệu quả! Ba người này...lại có thể là dã nhân?!
"Loại thể trạng này của các ngươi..." Đội trưởng dã nhân ra hiệu thu binh.
Dã nhân bọn hắn có vô số bộ lạc, nếu như ba người Trần Phong là người của một cái bộ lạc nào đó ngoài ý muốn xuất hiện ở đây, dường như cũng là điều bình thường, chỉ là bộ dáng của bọn hắn rất giống Cổ tộc.
"Quá yếu!" Hắn kết luận.
"Đúng vậy." Tên Tiểu Vương miệng tiện kia phụ họa một câu.
"Ha ha." Khổng Bạch chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, lại nhìn lướt qua hạ thân của hắn nói: "Huynh đệ, có biết cái gì gọi là một tấc hay không? Lão tử mặc dù không cao bằng ngươi, thế nhưng ở một số chỗ cũng không bị rút lại, không giống như một số người..."
"A!" Tiểu Vương nhất thời tức phát điên.
"Kêu cái gì?!" Khổng Bạch giận dữ nói: "Có dám cởi quần ra so tài hay không?"
"Ngươi..." Tiểu vương tức đến nổ phổi, cánh tay đang chỉ vào Khổng Bạch không ngừng run rẩy.
Đám người không nói nên lời, hai người trưởng thành mà lại cãi nhau như hài tử vậy?
"Thật có lỗi." Đội trưởng dã nhân nói với ba người Trần Phong: "Chuyện này là do chúng ta sai lầm, bất quá, nếu như là bộ lạc dã nhân mới, ta kiến nghị các ngươi tốt nhất nên đi đăng ký."
"Được rồi." Ba người Trần Phong khẽ gật đầu.
"Thu binh!" Dã nhân vung tay lên, quân đội rút lui, đi đến hai bên cung điện canh giữ.
"Đi thôi, nếu là người một nhà, vậy thì có thể đến gặp lão đại rồi." Đội trưởng dã nhân cười nói: "Hắc hắc, muốn gặp lão đại Cổ tộc, lão tử không biết phải đánh chết bao nhiêu người."
Ba người Trần Phong nhướn lông mày lên, nền văn minh dã nhân này, dường như ở trong tưởng tượng có một chút khác biệt.
Cổ tộc...Dã nhân...Truyền thừa...Có lẽ cái người được gọi là "Lão đại" này có thể cởi bỏ nghi hoặc cho bọn hắn.
Tạch...! Đôi giày của đội trưởng dã nhân nện xuống mặt đất phát ra âm thanh trầm muộn.
Những đôi giày này được làm da lông của biến dị thú thuần khiết, ngoại trừ thanh âm, còn có một cỗ sóng chấn động năng lượng kỳ dị, mỗi một bước đạp xuống đều vô cùng trầm ổn.
Ba người Trần Phong yên lặng đi theo sau lưng, rất nhanh, vượt qua tầng tầng thông đạo, bọn hắn cũng đã bước vào bên trong cung điện.
"Chính là mấy người này." Đội trưởng dã nhân nói.
Rèm được xốc lên, có một tên dã nhân khác đi ra.
"Kiểm tra bọn hắn một chút." Đội trưởng dã nhân trầm giọng nói: "Không có vấn đề gì thì đưa vào đi."
"Biết rồi." Tên dã nhân kia đáp lời.
Trước khi đi vào gặp lão đại, đương nhiên là phải kiểm tra trước, chỉ là cái tên này sau khi quan sát Tần Hải một lúc, lại nhìn qua Trần Phong, có một chút lưỡng lự, sau cùng lại nhìn về phía Khổng Bạch.
"?" Khổng Bạch sửng sốt một chút, mà đúng vào lúc này.
Xoạt! Tên dã nhân kia bỗng nhiên ra tay, dùng một chiêu hầu tử thâu đào túm lấy hạ thể của Khổng Bạch.
"M* nó!" Vẻ mặt của Khổng Bạch trở nên tái nhợt.
"Ngươi..." Khổng Bạch nói không ra hơi, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Trần Phong cùng với Tần Hải liếc nhìn, liền hít vào một ngụm khí lạnh, bàn tay của dã nhân rất cứng cáp, thế mà đang đặt ở dưới hông của Khổng Bạch, giống như đang lục lọi cái gì đó!
Ôi mẹ ơi! Hai người đồng loạt lui lại một bước, loại kiểm tra này...còn có loại phương thức kiểm tra này hay sao?
Sắc mặt của Khổng Bạch đã trở nên tái xanh, tức giận đến mức cả người run run, hắn cảm nhận được cái bàn tay kia vẫn còn đang sờ soạng lung tung, hắn ngay cả ý định giết người cũng đều có, ngay vào thời điểm hắn chuẩn bị ra tay đả thương người, tên dã nhân kia đã yên lặng thu tay về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT