Khổng Bạch

Khổng Bạch

Nó từ đầu đến cuối đều chăm chú đi theo người qua đường kia, cho dù làm như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, nhưng đối với lực lượng trong cơ thể mà Tiểu Ảnh không biết sử dụng kia, căn bản là không sợ tiêu hao!

Ô...ô...n...g — Trong đầu óc của Trần Phong lóe lên từng hình ảnh, Tiểu Ảnh trung thực đem những gì mà mình có thể thấy truyền cho Trần Phong.

"Bên này." Trần Phong mang theo Tần Hải xuyên qua trong sương khói.

Mà vào lúc này, người qua đường đang chạy đi, còn chưa kịp cảm thụ được sự vui sướng khi chạy thoát, liền nhìn thấy hai cái thân ảnh quen thuộc, hai tên gia hoả kia thế mà đang đuổi theo hắn!

"M* nó?!" Sắc mặt của người qua đường biến hóa.

Sương mù màu trắng chính là bom khói có tính chất đặc biệt của hắn! Che giấu cảm ứng! Che giấu thị giác! Che giấu thính giác! Che giấu khứu giác! Còn có cả đặc tính quấy nhiễu!

...

Hai con hàng này làm như thế nào để đuổi theo hắn? Tính toán khoảng cách, khoảng cách ở nơi này so với lối ra đã không còn xa, người qua đường khẽ cắn môi, lúc này, quyết không thể để cho bọn hắn theo chính mình đi ra bên ngoài!

"Mau cắt đuôi bọn hắn." Người qua đường hít vào một hơi thật sâu.

Xoạt! Hắn ta quay lại và đổi phương hướng.

Mà vào lúc này, hai người Trần Phong đang đuổi theo hắn, cũng lặng yên không một tiếng động thay đổi phương hướng, dường như phát giác được động tĩnh của người qua đường, Trần Phong càng đuổi theo sát hơn.

Một vòng...Hai vòng...Người qua đường đã vờn quanh bộ lạc dã nhân hai vòng, thế nhưng hai người kia vẫn y nguyên bám sát theo hắn, hơn nữa khoảng cách lại càng ngày càng gần, gần như dùng mắt thường là có thể thấy.

"Ngày gì thế này." Sắc mặt của người qua đường có một chút khó coi.

Sương mù màu trắng đã bắt đầu tán đi, thời gian duy trì đã sắp hết, nếu như cứ tiếp tục như vậy, không biết là có thể cắt đuôi được hai người này không, hắn khẳng định là sẽ chạy không thoát.

"Đáng chết!" Người qua đường thầm mắng một câu, vắt chân lên cổ hướng ra phía ngoài chạy đi.

Kèm theo khói mù tiêu tán, hắn rốt cục cũng đã triệt để rời đi khỏi bộ lạc dã nhân, sau đó vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy có hai thân ảnh đang đuổi theo.

Không có khói mù quấy nhiễu, mọi người có thể nhìn thấy rất rõ ràng, đối với người qua đường mà nói, ở trong sương mù cũng không thể kéo dài khoảng cách, lúc này thì càng khỏi phải nói, tốc độ của Trần Phong cùng với Tần Hải càng lúc càng nhanh, chỉ cần vài phút liền đuổi kịp hắn.

"Quả nhiên là ngươi." Trần Phong cười tủm tỉm nhìn cái tên ở trước mắt.

"Người tính toán chúng ta khi vừa mới tới trại huấn luyện cũng là hắn?" Tần Hải ngạc nhiên nói.

"Hắc hắc." Người qua đường cười gượng hai tiếng.

Hắn tự nhận là thực lực cũng không tệ lắm, át chủ bài càng là có nhiều vô số kể, nhưng ở trước mặt hai tên gia hoả này, có một người là Tần Hải, chỉ có lực lượng thân thể thuần tuý còn chưa tính! Phiền toái nhất chính là cái tên Vương Phong này! Ừm...bởi vì hắn là cấp B!

Chỉ cần cái tên này vừa động thủ, sẽ hấp dẫn dã nhân tới, quả thực chính là một ngọn đèn hiệu bẩm sinh, hướng dẫn mọi kẻ thù tìm thấy nó, cho nên hắn cũng không dám động thủ.

Còn có một điều mà hắn càng không hiểu, ví dụ như Tần Hải cùng với Vương Phong, hai người này, một người lệ thuộc vào Gen Công Hội, một người lệ thuộc vào tổ chức thần bí, hai người bọn họ thế mà lại hợp tác với nhau?

"Các ngươi..." Hắn thận trọng chỉ chỉ vào Tần Hải cùng với Trần Phong.

"Chúng ta?" Trần Phong liếc nhìn Tần Hải, thản nhiên nói: "Hoạn nạn thấy chân tình, cho nên hóa thù thành bạn."

Người qua đường: "..."

Được rồi, coi như tin tưởng lời của người này.

"Ngươi là ai?" Trần Phong đang chuẩn bị động thủ.

"Đại ca!" Người qua đường vội vã ngăn Trần Phong lại, dở khóc dở cười nói: "Đại ca, có chuyện gì thì cứ nói, tuyệt đối đừng động thủ! Chúng ta thật vất vả mới có thể trốn ra được, nếu để cho đám dã nhân kia vây quanh nữa sẽ rất phiền toái."

"Nói." Trần Phong nhàn nhạt nhìn hắn hỏi: "Như vậy, ngươi là người của cái tổ chức nào?"

Hắn rất ngạc nhiên, cái người qua đường xuất quỷ nhập thần này, đến cùng là ai?! Cuối cùng là có cái năng lực gì, lại có thể một mực núp trong bóng tối để thu lợi?

"Ách." Người qua đường có một chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, dường như đã biết câu hỏi chân chính của Trần Phong là cái gì, liền nói ra: "Ta là một người không có tổ chức, sở dĩ có thể đi theo các ngươi, là bởi vì năng lực đặc thù của ta."

"Là như thế này.." Người qua đường đem năng lực của mình trực tiếp chiếu ra.

"Ngư ông đắc lợi?!" Trần Phong cùng với Tần Hải nhìn thoáng qua, đột nhiên cảm thấy bị sốc, má ơi thế mà còn có loại công nghệ đen như thế này?! Khó trách...vì sao lúc trước hai nhóm người của Gen Công Hội và tổ chức thần bí lại gặp nhau quỷ dị như vậy.

Chỉ có thể nói, cái thế giới này quả nhiên là không gì không làm được, ngay cả loại năng lực thần kỳ này đều có! Điều này cũng giải thích vì sao cái tên này lại không cần phải gia nhập vào bất cứ một cái tổ chức nào.

"A, đúng rồi, ngươi tên là gì?" Trần Phong đột nhiên hỏi.

"Ta?" Người qua đường bình tĩnh nói: "Ta tên là Khổng Bạch."

"Nếu đã trốn ra được, chúng ta hãy từ biệt." Khổng Bạch nói.

Nhưng mà, khi hắn xoay người, Trần Phong cùng với Tần Hải lại không tự chủ ngăn cản đường đi của hắn.

"..."

Khổng Bạch dừng một chút, lạnh nhạt nói ra: "Thế nào, muốn giữ lại ta? Ha ha, lòng tham sẽ hại chết các ngươi, các ngươi thật sự cho rằng Khổng Bạch ta sẽ dễ bị bắt nạt?"

"Đương nhiên là không." Trần Phong cười tủm tỉm nhìn hắn nói: "Chúng ta chỉ muốn biết mục đích của ngươi ——mục đích thực sự mà ngươi đi đến chỗ này!"

"Tự nhiên là nguồn năng lượng tinh khiết." Khổng Bạch nghiêm mặt nói.

"Ha ha." Trần Phong chỉ cười cười.

Lừa gạt ai thế? Nếu quả thật đúng là nguồn năng lượng tinh khiết, như vậy vào thời điểm Trần Phong hấp thu, hắn tất nhiên sẽ xuất hiện cắt ngang, cho dù như thế nào cũng sẽ không để cho Trần Phong hấp thu! Hơn nữa... Trần Phong đã hấp thu xong, cái tên này vì cái gì còn ở lại?!

Người này có mưu đồ gì? Hoặc nói là, mục tiêu của hắn là cái gì?

"Ta muốn nghe sự thật." Trần Phong giơ tay lên.

Hắn không nhất định đánh thắng được Khổng Bạch, thế nhưng bây giờ hắn lại có lực lượng cấp B, nhất định có thể làm cho con hàng này sợ ném chuột vỡ bình, cùng lắm thì hấp dẫn toàn bộ dã nhân tới là được.

Xoạt! Trong tay của Trần Phong sắp toả ra uy năng.

Khổng Bạch: "..."

Hắn có một chút hận đến nghiến răng, vì sao lại có một người không biết xấu hổ như vậy? Rõ ràng thực lực không mạnh! Thế nhưng...hết lần này tới lần khác hắn lại là người đột phá đến cấp B, mà đám dã nhân đáng chết này lại nhạy cảm với năng lượng cấp B như vậy, sơ sẩy một cái, sẽ lập tức bị dã nhân vây quanh! Hắn mặc dù không ngại đào vong thêm một lần nữa, thế nhưng nếu như một lần nữa bị hai người này quấn lấy thì sao? Thật sự là vướng víu!

Hai người này, dường như đã quyết tâm bám chặt lấy hắn!

"Ba." Trần Phong nhàn nhạt đếm số: "Hai, một!"

"Ta nói." Khổng Bạch thở dài.

"Ồ?" Trần Phong rửa tai lắng nghe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play