Từ lúc đánh giết mấy người Gen Công Hội cho đến bây giờ cũng đã trôi qua ba mươi phút, chỉ cần kiên trì thêm ba mươi phút, liền có thể khôi phục được một điểm giá trị may mắn! Mặc dù không có cách nào chiến đấu, thế nhưng cũng đủ để cho Trần Phong sáng tạo ra một con đường chạy trốn...
Ừm...có thể chạy trốn thuận lợi là được, yêu cầu của Trần Phong thật sự cũng không cao.
"Ngươi cảm thấy người của ta được làm bằng sắt hay sao?"
Tần Hải nghiến răng nghiến lợi, thân thể của hắn mặc dù cực kỳ cường đại, thế những cũng sẽ bị đám dã nhân này đánh thành bánh thịt!
"Kỳ thật cũng có một biện pháp giải quyết..." Trần Phong thấp giọng nói: "Loại biện pháp này, có thể khiến cho chúng ta thuận lợi kéo dài nửa giờ, sau đó nhẹ nhõm chạy trốn, nhưng cần phải có sự phối hợp của ngươi."
"Được." Tần Hải gật đầu, vì thoát khỏi nơi này, chỉ có thể phối hợp cùng với Trần Phong, mà vào lúc này.
Oanh! Mấy trăm dã nhân đang chậm rãi đi đến gần, mặt đất truyền đến tiếng nổ vang ầm ầm, rất là kinh khủng, Trần Phong hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh đi ra ngoài.
"Ngươi thật sự có biện pháp?" Tần Hải hơi híp tròng mắt lại, loại tình huống này... Trần Phong hẳn là có loại kỹ xảo phòng ngự đặc thù nào đó?!
Đám dã nhân kia hiển nhiên cũng đã nhìn thấy Trần Phong đi ra, Trần Phong đi tới trước mặt của đám dã nhân, chậm rãi ngẩng đầu nhìn đám dã nhân.
"Hắn!" Trần Phong chỉ chỉ vào Tần Hải ở bên cạnh, giơ ngón tay cái lên nói: "Rất trâu bò!"
Sau đó lại chỉ vào một tên thủ lĩnh dã nhân ở bên trong, đem ngón tay cái quay xuống dưới đất, khinh bỉ nói: "Ngươi! Rác rưởi!"
Cuối cùng giơ ngón tay giữa lên nói: "Không phục, đơn đấu!"
Xoạt! Toàn trường trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
"..."
Mặt mũi của Tần Hải trở nên tối sầm, há to miệng, muốn nói cái gì, lại không thể nói ra, cái phương pháp này thực sự là...
"Rống!" Tên thủ lĩnh dã nhân bị Trần Phong điểm danh trong nháy mắt nổi giận hắn không hiểu Trần Phong nói cái gì, thế nhưng loại thủ thế đơn giản nhất này thì vẫn có thể hiểu, nhất là sự khiêu khích cùng với xem thường ở trong mắt của Trần Phong!
"Rống! Rống!" Từng tiếng gầm thét vang lên, tên thủ lĩnh dã nhân kia bước ra đằng trước, những tên dã nhân ở bên cạnh đều ồn ào.
"Ta..." Sắc mặt của Tần Hải tái xanh, đây chính là sự phối hợp mà con hàng Trần Phong này nói?
"Nhớ kỹ." Trần Phong hài lòng trở về, vỗ vỗ vào bả vai Tần Hải nói: "Tận khả năng kéo dài thời gian."
Tần Hải chỉ có thể cười khổ.
Rống! Đám dã nhân không ngừng ồn ào.
Trần Phong khởi phát đơn đấu, mặc dù khiến cho bọn hắn vô cùng phẫn nộ, thế nhưng lại đúng như Trần Phong suy đoán, bọn hắn cũng không có nhúng tay vào, mà thực sự cho Tần Hải cơ hội đơn đấu! Đám dã nhân lui lại một chút, chừa lại phạm vi chiến đấu 100 mét ở trước mặt, cực kỳ giống với đấu trường trong truyền thuyết. Đám dã nhân này, hết sức coi trọng chuyện này.
"Tới đi." Tần Hải hít vào một hơi thật sâu.
Nếu chỉ có một cái biện pháp này, hắn tự nhiên cũng sẽ không lùi bước, cho dù đám dã nhân trước mắt này vô cùng hung mãnh, thế nhưng từ khi hao hết năng lượng, cái mà hắn dựa vào duy nhất chỉ là chiến đấu bằng thân thể! Hắn chưa bao giờ buông lơi cho dù chỉ là một lần! Đây là một trận chiến đấu thuộc về hắn! Một trận chiến này...hắn tuyệt đối sẽ không nhận thua!
Xoạt! Tần Hải bước vào giữa sân, hắn cũng rất chờ mong, cường độ thân thể của chính mình bây giờ, đối mặt với những dã nhân am hiểu chiến đấu bằng thân thể này, đến cùng có thể đạt đến trình độ như thế nào?! Hắn bây giờ...rốt cục đã mạnh đến mức nào?!
"Rống!" Một tiếng gầm giận dữ vang lên, hai mắt của tên thủ lĩnh dã nhân kia đã trở nên đỏ bừng, lao vọt tới.
"Tới đi!" Ánh mắt của Tần Hải trở nên kiên nghị.
Hắn là Tần Hải! Hắn đã từng là một ngôi sao chế tác sư chói mắt! Hắn đã từng có mộng tưởng là trở thành một gen chế tác sư vĩ đại nhất, hết thảy thuốc thử gen, bộ gen, cũng đều là phụ trợ để cho hắn trở thành một gen chế tác sư vĩ đại nhất!
Thế nhưng...giấc mộng của hắn đã bị phá huỷ, trong một khắc Tần gia ngã xuống, ước mơ của hắn đã nát vụn. Tiềm lực của hắn bị hao hết, bước vào con đường mà chưa từng ai đi qua, vào thời điểm mọi người cho rằng hắn sẽ bỏ cuộc, hắn lại chưa bao giờ dừng lại!
"Ta... là Tần Hải."
"Oanh!" Tần Hải cũng lao vọt tới, thân thể của hắn rất là thấp bé so với thân thể cường tráng của dã nhân.
Dáng người một mét tám so với ba mét sáu, chênh lệch trọn vẹn là gấp đôi, thế nhưng cho dù là như thế, trong tay của Tần Hải bùng nổ ra lực lượng vẫn như cũ không thể khinh thường!
Oanh! Hai người không ngừng giao phong.
"Ồ?" Trần Phong kinh dị nhìn một màn này.
Dự định để cho Tiểu Ảnh âm thầm ra tay cũng tạm thời ngừng lại, Tần Hải, thế mà có thể giao phong ngang nhau với tên thủ lĩnh dã nhân này?! Làm sao có thể?! Trần Phong cảm thấy kinh ngạc, phải biết rằng, cái tên dã nhân này thế nhưng lại là một tên dã nhân có hình thể cường tráng nhất ở trong đám dã nhân! Theo thái độ của những người kia đối với hắn, có thể nhìn thấy hắn là dã nhân cường đại nhất!
Thế nhưng mà, cho dù là thủ lĩnh dã nhân, thế mà cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Tần Hải?! Chuyện này...
"Tần Hải đã mạnh đến mức như vậy rồi sao?" Tâm thần của Trần Phong trở nên nghiêm nghị.
Hắn không phải là đang hoài nghi thực lực của Tần Hải, mà là cảm giác...rất không thích hợp. Dùng sự ước định thực lực của hắn về Tần Hải, Tần Hải ở trong trạng thái bình thường, đại khái có thể phát huy ra uy năng cấp B sơ cấp, ừm... mà cái tên dã nhân này...là cấp B đỉnh phong!
Đây là giao phong thân thể thuần túy nhất! Chênh lệch thực lực của Tần Hải với tên dã nhân này là không nhỏ, cho nên, kế hoạch lúc đầu của Trần Phong, chính là để cho Tần Hải đi lên, sau đó nói Tiểu Ảnh âm thầm hiệp trợ! Chỉ có như thế mới có thể kéo dài thời gian!
Chỉ có điều là...không ngờ được hai người bọn hắn vậy mà có thể đánh ngang tay!
Vì cái gì? Lông mày của Trần Phong không tự giác nhíu lại, không lẽ Tần Hải đang dùng hết lực lượng để bùng nổ? Hắn quan sát trạng thái của Tần Hải, rất có thể, thế nhưng...
"Có một chút không đúng." Tâm thần của Trần Phong trở nên nghiêm nghị.
Hắn yên lặng nhìn vào đồng hồ, ba mươi phút nguyên bản dự tính đã trôi qua ba phút, hai người Tần Hải và dã nhân có lực lượng ngang nhau, không có ai rơi vào thế hạ phong.
"Vẫn như cũ là lực lượng ngang nhau hay sao?" Trần Phong hơi híp tròng mắt lại.
HƯU...U...U...U...U! Có một đường ánh sáng màu đỏ theo bàn chân của Trần Phong xuyên qua mặt đất, nó lặng yên không tiếng động tiến vào bên trong cơ thể của thủ lĩnh dã nhân, lực lượng mỗi một lần công kích của thủ lĩnh dã nhân đều sẽ bị suy yếu đi một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT