Hắn không dám nói, hắn thật sự sợ rằng chính mình sẽ chết ở chỗ này, đây nhất định là một chuyện cười, hắn cắn răng, liếc nhìn cánh tay nằm trên mặt đất xa xa, thế mà không dám tiến đến nhặt lên, cứ như thế quay người chạy đi.
Thân ảnh chật vật vô cùng.
Vương Thuần: "..."
Cấp C, ở Kim thành nhất định là cường giả.
Thế nhưng vị cường giả này, hôm nay lại bị người ta dùng một chiêu đánh thành con chó, Vương Thuần biết vị muội muội của mình rất lãnh đạm, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, thực lực của nàng lại có thể cường hãn như thế!
Khủng bố như vậy!
"Còn lại hai lần."
Vương Dao liếc nhìn Trần Phong, lẳng lặng nói.
"Tốt."
Trần Phong khẽ gật đầu.
Vương Dao nhấc tay chụp một cái.
Kéo đến một đám mây.
Chợt
Đám mây nhẹ nhàng bay đi.
Vương Dao đã mang hai người về trong doanh địa rất nhanh.
"Có việc cứ gọi ta."
Vương Dao lãnh đạm nói với Trần Phong, chợt xoay người rời đi.
"Chờ ta một chút."
Trần Phong bỗng nhiên mở miệng kêu lên.
"Ta không cần thương hại vô nghĩa."
Vương Dao ngẩng đầu, đôi mắt to tròn xinh đẹp kia dường như có thể nhìn thấu nhân tâm, Trần Phong đúng là muốn hỏi một chút chuyện gì đã xảy ra với nàng, thế nhưng không thể mở miệng, cũng không dám hỏi thêm nữa.
Vương Dao a...
Rốt cuộc ngươi đã trải qua những chuyện gì?
Đáy lòng Trần Phong thầm thở dài một tiếng.
"Ta chỉ là muốn hỏi một chút chuyện."
Trần Phong yên lặng sắp xếp ngôn ngữ một chút, sau đó thực sự nghiêm túc nói: "Hmm... Vương Việt, cô có dự định quản hay không?"
Lỗ tai Vương Thuần khẽ rung động một chút.
Vương Việt!
Cuối cùng cũng nói tới chính sự rồi!
"Chỉ có một câu nói, ta đã làm hết nghĩa vụ của một người chị."
Vương Dao trước sau như một, vẫn lạnh như băng, nói: "Con đường bây giờ hắn đi, vốn là một con đường chết, nếu ngươi có hứng thú, đưa hắn đi sớm, ta cũng không để ý."
Đã làm hết nghĩa vụ?
Vốn là một con đường chết?
Tâm thần Trần Phong điên cuồng nhảy lên, mấy câu này có ý tứ gì?
Hắn nhìn về phía Vương Thuần, Vương Thuần cũng y như hắn, một đầu mờ mịt sương mù, hai người hai mặt nhìn nhau, sửng sốt không hiểu rõ Vương Dao nói ra hai câu này, rốt cuộc là có ý gì.
Nhưng mà có một ý tứ hai người nghe hiểu được rồi, đó chính là, sự tình của Vương Việt, Vương Dao sẽ không quản đến nữa!
Cho dù là ——Giết hắn đi!
Trần Phong cùng Vương Thuần liếc nhìn nhau, đều thấy được sự kích động trong mắt đối phương.
Tên khốn Vương Việt này, năm lần bảy lượt ra tay với bọn hắn, thực sự xem bọn hắn là quả hồng mềm hay sao? Trước kia ngươi có Vương Dao bảo hộ còn tốt a, bây giờ thì sao...
Ha ha.
Vương gia?
Vương gia có thể bảo hộ ngươi sao?
Trần Phong cười lạnh, hắn nhìn về phía Vương Dao, vị tiểu cô nương xinh đẹp kinh người này, trước sau như một vẫn luôn lãnh đạm.
"Nếu như cô đã mặc kệ Vương Việt..."
Trần Phong suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì cơ hội xuất thủ thứ hai, cô giúp ta chém Vương Việt vài nhát nhé?"
Xoát.
Sắc mặt Vương Dao khẽ ngưng lại, có chút khó coi, xoay người nhìn lại gương mặt đầy ý cười gian xảo của Trần Phong, lúc này mới trừng mắt liếc hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, rất nhanh đã biến mất trước mặt hai người.
Vương Thuần hớn hở tuôn lời tán thưởng Trần Phong, nói: "Có thể lừa gạt tiện nghi của Vương Dao, khiến cho nàng chém giết với phụ thân của mình, còn muốn chém giết tiểu đệ của nàng, cái thể loại nội dung cốt truyện đậm chất cẩu huyết như thế này, bình thường ta chỉ có thể nhìn thấy trên phim kịch truyền hình thôi a."
Trần Phong: "..."
Câu tán thưởng này, sao hắn nghe có chút sai sai nhở?
"Chỉ là giao dịch một chút."
Trần Phong giải thích nói.
"Không cần phải giải thích."
Vương Thuần vỗ vỗ bả vai của hắn, nói: "Nhân sinh dũng mãnh không cần giải thích chi nhiều."
Hiện tại hắn đã không muốn nói thêm bất cứ lời gì nữa, tất cả đều là vô nghĩa.
Gen chế tác sư? Một sơ cấp chế tác sư như Trần Phong có thể chế tác gen lớp vảy huyễn xà trong 30 giây!
Gen chiến sĩ? Trần Phong chỉ mới vừa tiến vào cấp E, liền có thể tiêu diệt Tạ Khang Trung cấp D.
Bối cảnh? Ngay thời điểm Trần Phong bị kẻ khác vu hãm, phó hội trưởng hiệp hội chế tác gen đứng ra tẩy trắng cho hắn! Còn có, chỉ vừa mới đây, Trần Phong thế nhưng lừa gạt được Vương Dao, thực lực khủng bố đến xa tít chân trời, khiến cho nàng tự chém phụ thân, bảo hộ cho hắn, ngay cả tiểu đệ mà nàng từng chăm lo, bây giờ cũng bỏ mặc tùy ý hắn xử lý, bối cảnh là hai nhân vật này, đủ để giúp cho Trần Phong tung hoành ngang dọc rồi!
Dù hiện tại có người nói cho hắn biết, kỳ thật Trần Phong vốn là một Hoàng tử lưu lạc đến từ quốc gia thời Viễn Cổ, hắn cũng tin sái cổ!
"Ngươi sẽ không thật sự là hậu duệ của quốc gia Viễn Cổ gì đấy chứ?"
Vương Thuần một mặt hoài nghi hỏi.
"Hậu duệ tổ tông nhà ngươi."
Trần Phong trợn mắt trừng một cái, nói: "Có được toàn bộ cái hậu cung thủy tinh của ngươi mới đúng a!"
Vương Thuần: "..."
Hai người trợn mắt trắng mà nhìn nhau.
Có điều... Rất nhanh sau đó Trần Phong đã nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Vương Thuần, nói: "Từ nay về sau ngươi làm cái gì đây?"
"Đi con đường của riêng ta."
Vương Thuần nhàn nhạt nói: "Rời khỏi Vương gia vốn đã nằm trong trong kế hoạch, hôm nay Vương Việt thanh trừ đối lập, ta cứ thế rời khỏi cũng tốt, đợi sau này tìm đến cơ hội, nhất định sẽ khiến cho Vương Việt ăn no đủ cay đắng."
"Phải cẩn thận một số người."
Trần Phong suy nghĩ một chút, nói: "Có việc gì quá khó khăn, có thể liên hệ ta."
"Yên tâm."
Vương Thuần thực sự nghiêm túc nói: "Trải qua biến cố lần này, ta sẽ càng tăng thêm cảnh giác cẩn thận, vì Thần Y và Thần Uy, còn có tỷ muội của các nàng, ta nhất định phải thay đổi, phải mạnh mẽ hơn nữa!"
Trần Phong: "..."
"Ta nói mấy câu này với người có được hậu cung thủy tinh như ngươi làm cái gì a?"
Trần Phong thở dài một hơi.
Có vẻ như mấy câu ấy thích hợp với một người độc thân như mình hơn a.
"Đi thôi."
Trần Phong phất phất tay xoay người rời đi.
Ngồi lên trên tàu bay, Trần Phong một lần nữa quay về Kim Thành, mãi đến khi trong mắt thấy được ánh đèn quen thuộc kia, hắn mới có được một cảm giác về nhà, thời gian hai ngày ngắn ngủn, phảng phất giống như cách một đời.
Quay về nội thành rồi!
Trần Phong ngẩng đầu, nhìn dãy trọ ở nơi xa.
"Ô...ô...n...g ——"
Cổ tay bỗng nhiên vang động.
Trần Phong mở ra xem xét, lại là tin tức của Từ Phi.
"Ta đột phá rồi."
Từ Phi một gương mặt thần thanh khí sảng: "Ngươi đang làm cái gì, săn giết huyễn xà gì đó à? Không đúng không đúng, để ta đến đó giúp đỡ ngươi."
Đột phá? Cấp D rồi hả? Tâm thần của Trần Phong khẽ nhúc nhích.
"Huyễn xà đã săn giết xong rồi." Trần Phong cười cười, nói: "Có điều, hiện tại ta đang có một nhiệm vụ muốn ủy thác các ngươi đi làm, không biết ngươi có dám tiếp nhận hay không."
"Nhiệm vụ gì thế?" Từ Phi kinh ngạc, chẳng lẽ còn có nhiệm vụ mà hắn không dám tiếp nhận?
"Ám sát Vương Việt!" Trần Phong cười lạnh một tiếng.
"Cái gì?" Đồng tử của Từ Phi đột nhiên co rụt lại.
Vương Việt? Chính là cái tên Vương gia kia? Kim thành đệ nhất thế gia, Vương gia!
Người ở nơi khác có thể không rõ ràng lắm, nhưng mà bản thân người Kim thành đối với cái thế gia này sẽ tự có hiểu biết đôi chút, trước đây có một gen chiến sĩ cường đại truyền thừa xuống dưới, tuy rằng hôm nay đã xuống dốc, nhưng mà lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, thực lực Vương gia tại Kim thành này, vẫn như cũ phi thường cường đại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT