" Không có một chút tin tức gì về người đàn ông kia. Mọi thông tin của
người đàn ông kia đã bị phong toả một chút manh mối cũng không tìm
được." Ánh Vân đi từ ngoài vào báo kết quả cho cô biết.
" Đúng như dự đoán."
" Đúng như dự đoán là ý gì?" Ánh Vân nhìn cô đầy nghi hoặc.
" Sẽ không ai đó cho một người bình thường một số tiền như vậy chỉ để
đánh lạc hướng người khác. Nếu như có như vậy thật thì người nhận tiền
chắc chắn sẽ nghi ngờ và tất nhiên không đồng ý. Lúc chúng ta bảo đưa
người đàn ông kia đi anh ta không hề dãy dụa và có ý phản kháng. Ngay từ đầu mục đích của người kia chính là trà trộn vào chúng ta để lấy thông
tin. Còn anh ta là đồng bọn hay là chỉ là một con cờ thì vẫn cần thời
gian để làm rõ." Cô cầm ly rượu trên tay lắc lắc, một dòng rượu đỏ chảy
vào miệng, một ít lại chảy dọc theo yết hầu rơi xuống áo. Tạo nên một
cảm giác ma mị, cũng mang theo sự quyến rũ.
* * * *
" Ông cầm lấy cái súng này bắn chết con chim kia. Nếu nó không chết ông
sẽ chết." Ở trong phòng khách dưới nhà, anh đang ngồi chiễm chệ trên ghế sô pha người đàn ông ban nãy đang đứng trối chết ở phía trước cả hai
chân ông ta cứ run run liên tục. Nếu như không thấy ánh mắt của anh chắc chắn ông ta đã ngồi ngã khụy xuống rồi. Cả tay ông ta run rẩy, đôi mắt
cũng không ngừng đảo qua đảo lại trước khẩu súng đang ở trên bàn.
" Sao? Không dám vậy chắc tôi sẽ phải ra tay thôi. Cũng lâu rồi tôi chưa
khẩu súng của mình, cũng không biết tay nghề hiện tại của bản thân của
mình như thế nào. Chắc ông sẽ là chuột bạch đầu tiên thử nghiệm đầu tiên rồi." Anh vừa nói vừa cầm khẩu súng trên tay mình lên vuốt ve nó một
cách cẩn thận. Người đàn ông kia nghe thấy vậy thì chân càng ngày càng
run.
" Tôi bán, tôi sẽ bán. Xin đừng giết tôi." Nghe thấy vậy anh liền ra hiệu cho anh
ta rằng cầm súng lên. Bàn tay ông ta run rẩy đi lại cầm khẩu súng kia
lên. Ông ta loay hoay một hồi vẫn chưa biết cách làm thế nào. Anh thấy
vậy liền nhíu mày.
" Ông không biết dùng?"
" Tôi chưa từng sử dụng những thứ như thứ này bao giờ. Tôi thật sự không biết cách dùng."
" Vậy được thôi, để tự tôi ra tay vậy."
" Không không, tôi làm tôi có thể làm."
Anh không nói gì xem như gật đầu đồng ý chờ ông ta bắn. Một lúc sau vẫn
chưa thấy ông ta ra tay. Anh thấy vậy vẫn không cất giọng chỉ dùng ánh
mắt lạnh tanh nhìn ông ta.
" Tôi thật sự không biết, tha cho tôi đi có được không?" Anh không nói gì chỉ cầm súng của mình lên. Người đàn ông kia thấy vậy liền thiếu mức
quỳ xuống xin. Anh bắt đầu lắp đạn vào, nhìn tầm ngắm của mình sau đó
bóp cò.
"
Đoàng." Chiếc đoạn bay thẳng tới chỗ người đàn ông. Khẽ lướt qua cổ
người đàn ông đó rồi nằm trên chiếc tường phía sau. Ý anh cũng đã rõ
ràng như thế nếu ông ta không biết thì thật sự rất ngu ngốc. Nhìn theo
động tác của anh, ông ta bắt đầu làm theo chỉ là tay súng của ông rất tệ mười lần đều trượt cả mười. Vẻ mặt anh bắt đầu đen dần, đến quả thứ
mười một anh ta thật sự mới bắn trúng nhưng cũng chỉ sượt qua chân chứ
không trúng người. Anh không nói gì trực tiếp chuẩn bị bước lên phòng
thì đúng lúc cô về thầy hỗn loạn trong nhà thì cô liền cất tiếng hỏi.
" Anh vừa làm cái gì vậy."
" Không làm gì cả. Chỉ là chơi đùa chút thôi." Nói với cô xong liền quay sang vệ sĩ bên cạnh.
" Đưa ông ta xuống dưới nhà kho đi." Người đàn ông kia đi thì cô cũng bắt đầu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh
" Từ bao giờ Hàn Vũ anh lại có những thú vui tao nhã như thế này. Tại sao Vương San San tôi lại không biết nhỉ."
" Đừng cho rằng anh cũng nhàm chán rảnh rỗi như em được không? Tôi làm gì cũng có mục đích của tôi. Em hỏi làm cái gì?"
" Tôi chỉ hỏi vậy thôi còn trả lời hay không là quyền của anh tôi không ép."
" Chẳng phải cũng chỉ vì muốn chắn chắn hơn sao?"
" Anh nói rõ đi, chẳng lẽ anh cũng nghỉ như tôi?"
" Đúng anh ta chỉ là một quân cờ không hơn không kém muốn trà trộn lấy
thông tin chỗ chúng ta mà thôi. Còn bây giờ cần phải làm những cái gì
chắc tôi không phải nói thì em cũng biết."
" Đánh lạc hướng, đặt được mục đích xong thì giết. Đàng nào ông ta cũng
chết tiễn ông ta thêm một đoạn để xuống dưới kia đầu thai làm người sớm
hơn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT