Cô đứng bên cửa sổ nhìn xuống cạnh con phố nhộn nhịp. Phố kia nhộn nhịp bao nhiêu thì trong lòng cô nhiều thắc mắc bấy nhiêu. Đến bây giờ cô vẫn còn chưa tìm ra bất cứ một manh mối gì. Mọi chuyện bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát của cô. Cô đã suy nghĩ rất kĩ chắc chắn không phải là anh làm. Mặc dù cách làm của anh rất độc ác nhưng đây hoàn toàn đây không phải là phong cách của anh. Nếu có phải đi chăng nữa, ít nhất anh ta vẫn còn có tính người sẽ không giết cô. Nhưng tổng hợp các manh mối lại nếu như các vụ kia cô không tránh khỏi kịp thời thì chắc chắn cô sẽ chết. Bởi vì hoàn toàn không có kiểm soát. Đây rõ ràng là muốn thật sự giết chết cô. Không phải chơi đùa. Nếu cô chết rồi thì thôi nhưng nếu cô chưa chết thì mọi việc sẽ nằm trong tầm kiểm soát của người kia. Cô bắt buộc sẽ nghi ngờ một người nào đó. Người kia sẽ thoát khỏi vòng khả nghi. Chắc chắn người này rất rõ chuyện ngày xưa, cũng rất hận cô. Người kia có vẻ tính toán rất kĩ đấy nhưng mà đánh giá cô quá thấp rồi. Muốn chơi, cô chơi tới cùng.

Còn bây giờ việc đầu tiên làm gì? Chính là làm người kia thả lỏng hơn. Làm bước tiếp theo trong kế hoạch của người kia. Nhưng kế hoạch của cô này vẫn không nên người thứ hai biết thì hơn. Cô nở một nụ cười nhạt, đúng lúc đấy điện thoại cô vừa vang lên.

" Tớ điều tra rồi không hề có bất kì một manh mối nào về người đã gửi bưu phẩm cho cậu. Dừng như mọi thứ đã được sắp xếp sau đó bị cắt đứt." Bên kia giọng nói Ánh Vân vang lên, cùng với một giọng nói hơi ngạc nhiên. Cô dường như không thể tin rằng ngay cả một chút manh mối coi cũng không tìm ra, cũng không biết rốt cuộc là thế lực nào đã gửi cái bưu phẩm ấy, hay là Vương San San lại đắc tội với ai. Bởi vì gần đây cô đều gặp nguy hiểm.

" Ngay cả người giao bưu phẩm cũng không biết?"

" Không có, tớ tìm hết rồi. Người gửi bưu phẩm kia cũng không tìm được." Khi nghe nói xong cô cũng hơi ngạc nhiên, vì sao ngay cả người gửi bưu phẩm cũng không tìm được là sao? Có vấn đề chắc chắn có vấn đề.

Cô tắt điện thoại, lái xe tới địa chỉ nhà cậu vừa đi vừa gọi cho cậu.

" Alo."

," Cấm ngủ, xuống chỗ dưới cổng chúng cư của cậu mau lên."

" Bây giờ sao?"

" Chẳng lẽ ngày mai, nhanh lên."

Đến nơi, cô đã thấy cậu đứng dưới toàn nhà chung cư, mặc dù tỉnh không ít nhưng có vẻ vẫn đang còn ngái ngủ.

" Có chuyện gì gấp lắm hay sao mà chị lại tới đây giờ này."

" Đưa chị tới phòng bảo vệ nhanh lên, phòng giám sát camera ấy."

Cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng dẫn cô tới phòng bảo vệ.

" Hai cô cậu đêm hôm tới đây làm gì? Định làm cái gì bại đồi hả?"

" Không phải ạ, chú có thể cho cháu xem camera ngày hôm qua không ạ."

" Tâng số bao nhiêu?"

"Cậu sống ở tầng bao nhiêu?"

" Tầng 17, số 520."

" À, chú cho cháu xem thêm camera dưới cửa chung cư với ạ."

" Tôi cứ thấy hai người rất khả nghi."

" Bọn cháu đang rất gấp ạ. Nếu như có chuyện gì chú có thể tới chỗ cậu ta nhà 520, tầng 17 mà tìm cậu ấy."

" Tôi tạm tin hai người, chờ tôi tí."

Một lúc sau, cô đứng trước màn hình tua đi tua lại cái cảnh người đưa bưu phẩm kia, sau đó chính là chụp hình lại. Rồi lại xem camera trước chúng cư. Người giao là một người đàn ông, nhưng có vẻ vẫn còn rất trẻ. Sau khi giao hàng xong anh ta tới một chiếc xe ô tô đỗ gần đó, bước vào rồi lái xe đi.

Cả đêm hôm đó qua bao nhiêu app chỉnh sửa, cô cũng tìm thấy cái tên người cô cần tìm nhưng khi liên hệ tới công ty kia thì cô lại nhận được tin. Người giao hàng kia không có tên trong danh sách, hay có thể nói anh ta là người giả mạo. Đúng như cô dự đoán người giao hàng này chính là do người kia sắp xếp. Muốn chơi phải không? Vậy thì cô với bọn họ chơi tới cùng!

Cô cầm điện thoại lên bấm dãy số mà mấy ngày trước mà cô vừa mới gọi.

" Hình như anh rất muốn chơi đùa với tôi thì phải." Cô vừa dứt lời thì bên kia đã nghe thấy một tiếng giọng khàn khàn, cùng với một tiếng cười như có như không.

" Vậy sao? Em nghĩ thế nào chính là thế đó."

" Chẳng phải muốn chơi sao? Gặp nhau đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play