" Vương San San, cô muốn chết hả." Vừa bước xuống xe người đàn ông đã hét kinh thiên động địa, cô không nói gì chỉ đứng nhìn người đàn ông kia.
" Biết là tôi rồi mà cô còn bắn, muốn xuống hoàng tuyền sớm hay sao."
Người đàn ông kia vừa đi vừa tiến lại chỗ cô, cô nhìn anh ta rồi khinh
bỉ liếc một cái: " Nhàm chán."
Liêm Đình là một người bạn cô quen ở Mỹ, ừm...nói đúng ra anh ta là một ông
trùm khét tiếng trong mô giới buôn bán ma túy, tuy chuyên về ma túy
nhưng anh ta lại rất ghét ma túy và cũng không hề đụng chạm đến nó.
" Sao thế? Cô không vui hay sao thế?"
" Không có gì, tôi không hiểu sao anh lại nhạt nhẽo như vậy."
" Chẳng phải tôi muốn có điều khác biệt hay sao?" Anh ta thầm liếc cô một cái. Cô nhìn anh ta với gương mặt tỉnh bơ và giọng điệu chất vấn:
" Vậy anh về Việt Nam làm gì? Chỉ đơn giản muốn gặp tôi."
" Chứ gì nữa, nhớ cô quá đấy." Cô nói thật chưa bao giờ cô thấy cái bộ
dạng yểu điệu như này của anh ta, rõ ràng là một ông trùm ma túy vậy mà
lại có cái bộ dạng này? Thật sự rất mất mặt.
" Nói."
" Lo hàng của tôi có vấn đề rồi. Cần cô giúp." Giọng điệu anh ta vẫn bình thản nhưng ánh mắt lại rất hung dữ khiến người khác nhìn vào đều lạnh
lẽo đến cực điểm.
" Ai lại có gan lớn như vậy? Còn cần đến tay của tôi hay sao?" Cô bắt đầu trêu đùa anh ta.
" Hắc Bang." Anh ta lạnh lùng, cô cũng không còn vẻ mặt tươi cười nữa nếu như Hồng Bang thì còn có thể xử lý dễ dàng hơn một chút nhưng đây rõ
ràng là Hắc Bang. Cô cũng biết rõ vì sao anh ta lại muốn cô giúp. Thứ
nhất, ít nhất cô và anh ta đã quen biết từ trước, thứ hai anh ta có lẽ
đã nghe ngóng được một số tin tức từ Mạc Hân rồi, thứ ba anh ta chắc
chắn rằng cô sẽ đồng ý bởi vì cô không có lý do gì để từ chối cả. Nếu
nói về binh khí thì cô cũng không thua kém Hắc Bang là bao nhiêu.
" Tôi giúp được gì."
" Mở đường, đội hình, thu dọn tàn cuộc."
Còn đang nói chuyện giữa chừng thì từ đâu một đoàn xe ô tô chạy đến, sẽ không có gì nếu như anh không mở miệng hỏi:
" Không phải cô gọi điện cho người của cô tới đấy chứ, cũng nhanh nhỉ." Cô trợn mắt nhìn anh ta.
" Mẹ kiếp! Anh nghĩ gì vậy lên xe nhanh. Không phải anh tới Việt Nam bị
lộ hành tung rồi đấy chứ." Cô đoán là như vậy bởi tỉ lệ anh ta bị lộ
hành tung là rất cao. Tâm trạng cô lại bắt đầu căng lên, họ rất đông
khoảng mười xe, nhưng bọn cô chỉ có 2 người đã vậy một chiếc xe đã hư
xem như vứt nên còn lại một cái xe. Nhanh chân ngồi lên xe dùng thiết bị liên lạc riêng biệt để liên lạc với Mạc Hân và Phương Vũ Kiệt. Vừa được kết nối cô đã lên tiếng nói một câu ngắn gọn.
" Phía Tây ngoại ô, khoảng mười chiếc xe." Làm việc với cô đã lâu nên
dường như bọn họ hiểu cách làm việc của cô. Nếu như không có chuyện gì
cô sẽ không bao giờ dùng phương thức liên lạc đặc biệt. Tắt thiết bị
liên lạc cô khởi động xe vừa khởi động vừa nói:
" Tôi lái anh bắn, làm cách gì để thoát khỏi bọn người này không cần giết chết hết nhưng nếu giết được càng tốt."
" Chuyện nhỏ." Nụ cười nửa miệng của anh ta thật sự khiến người khác lạnh ớn người. Người đàn ông này từng là tay huấn luyện súng chuyên nghiệp
nếu như chết trong tay người này thì tốt nhất đừng nhắc tới hai chữ
chuyên nghiệp nếu không sẽ thật sự rất mất mặt. Cô cũng cười cười không
ngờ hôm nay lại được chơi vui như vậy. Trong lúc tâm trạng không tốt
giết đi mấy người cũng không sao.
Trò chơi như thế này thì làm sao tránh khỏi việc đẫm máu. Cô cười cười nhìn mấy chiếc xe đang bao quanh chiếc xe của mình. Bây giờ nên chơi như thế nào nhỉ? Chơi thế nào vừa vui vừa kích thích. Sau mấy giây suy nghĩ thì môi cô nhếch lên ánh mắt nhìn mấy chiếc xe kia đầy máu như tu la từ
dưới địa ngục bước vào trần gian.
Bốn thế đều là xe bao quanh nhưng như thế thì đã làm sao? Cô chơi được tất. Cô vừa cầm vô lăng vừa lên tiếng nói với Liêm Đình. " Bắn vào tất cả
cửa kính của những chiếc xe kia. Mười phát đạn." Ý cô đã rất rõ ràng rồi mỗi một chiếc xe là một phát đạn nhưng hiệu quả thì phải bằng mười phát đạn. Không để mấy người kia kịp trở tay, nhưng phát súng liên hoàn bắn
vào những khung kính phía trước xe ô tô, nó không vỡ nhưng lại tạo ra
những vết nứt trên nó làm tầm nhìn bị mờ đi. Sau đó chính là một cuộc
súng liên hoàn nổ ra, bởi vì tầm nhìn hạn hẹp nên mấy chiếc xe kia bắt
đầu lộn xộn, đây chính là thời điểm có lợi cho bọn cô, vừa lái xe vừa
ngân nga một bài hát yêu thích còn anh ta cũng bắn giống như kiểu bắn
cho hay, không hề có một chút áp lực nào. Cảnh tượng trước mắt thật sự
khiến cô rất thích thú. Máu me be bét cả cửa kính, những viên đạn bay
xuyên qua đầu khiến cô không thể không cười thành tiếng. Đến khi không
còn một bóng người thì đúng lúc đám người Mạc Hân xuất hiện. Cô để lại
một câu:
" Thu
dọn tàn cuộc." Rồi lái xe của bọn họ cùng Liêm Đình rồi đi, dù gì xe của cô cũng tanh mùi vị của máu rồi, bỏ đi cũng không tiếc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT