"Nó không có ở đây, mày dám lừa tao!" Chỉ trong tích tắc gương mặt bà chủ đã méo mó biến dạng vì phẫn nộ, năm ngón tay lạnh buốt như băng lần thứ hai siết chặt lấy cổ Dư Tô.
Bàn tay bà ta cứng như sắt thép, chỉ dùng một cánh tay đã dễ dàng nhấc Dư Tô lơ lửng lên không trung. Nhưng chỉ một giây tiếp theo bà ta đã đột nhiên thả tay ra.
Dư Tô ngã nhào trên mặt đất, ôm lấy phần cổ đau đớn, nặng nề ho mấy tiếng. Cô khó khăn cất giọng: "Tôi không lừa bà, hắn ta ở ngay trong phòng."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Vương Tam và Lý Nhất đều đã đuổi kịp tới nơi.
Dư Tô không dám dây dưa thêm, cô quay đầu chỉ tay lên tường, lớn tiếng nói với bà chủ nhà: "Hắn vẫn luôn trốn ở đây, chỉ là trước giờ bà chưa từng tìm được."
Đôi mắt bà ta nương theo ngón tay Dư Tô, dừng lại ở tấm ảnh cưới treo trên tường.
Trong bức ảnh, cô dâu đang cười ngọt ngào hạnh phúc, còn chú rể vẫn giữ nụ cười gượng gạo miễn cưỡng như cứng đơ trên khóe môi, nhưng rồi đột nhiên nụ cười méo mó ấy lại thay đổi.
Khóe môi nhếch nhẹ bất chợt kéo rũ xuống, đôi mắt cong cong đột nhiên trợn tròn, ánh mắt của hắn ta chợt hằn lên vẻ khiếp sợ. Kẻ trong tấm ảnh hốt hoảng kêu lên một tiếng, biến thành một bóng đen vội vàng từ trong tấm hình nhảy tót ra ngoài!
Bóng đen nọ không dám dừng lại dù chỉ một phút, sợ hãi lao ra khỏi cửa nhanh như một cơn gió.
Nhưng khi sắp nhào được ra khỏi cửa, hắn ta đã bị Vương Tam giơ chân lên đạp mạnh một cái, khiến cả người lảo đảo ngã nhoài vào phòng.
Bà chủ nhà phẫn uất, quát lên một tiếng thật vang rồi bổ nhào vào hắn ta.
Dáng người Tra Nam to lớn hơn rất nhiều so với bà chủ nhà nghỉ, hơn nữa trong tay còn giữ chặt con dao phay sắc lẹm, nhưng dường như hắn ta lúc nào cũng rất sợ hãi bà chủ. Lúc bà ta tóm được Tra Nam trong tay, hắn ta thậm chí còn chẳng dám vẫy vùng chống cự, người mềm nhũn ra như sợi bún, không kiềm chế nổi mà run lập cập.
Vương Tam lại gần Dư Tô, đỡ cô dậy, hỏi: "Không sao chứ?"
Dư Tô lắc đầu, ánh mắt trước sau vẫn không rời bà chủ và Tra Nam, chỉ thấy hai bàn tay bà ta nổi gân xanh chằng chịt, bóp chặt lấy cổ hắn, bà ré lên một tiếng phẫn nộ đau đớn, nghe vang dội như muốn xuyên thẳng qua tai, rồi cúi đầu găm chặt hàm răng lên cánh tay hắn ta.
Tra Nam hét lên thảm thiết, tiếng thét của hắn ta khó nghe, chói tai hơn tiếng con người rất nhiều, trong tiếng thét ẩn chứa nỗi đau đớn và tuyệt vọng không diễn tả nổi thành lời.
Bà chủ nhà tức khắc nhằm cổ hắn mà cắn, xé ra một miếng thịt lớn, nhai lấy rau ráu đầy vẻ hung hăng rồi lại tiếp tục cúi đầu xâu xé lấy hắn ta.
Mà tiếng kêu thét thảm thiết của Tra Nam cũng tiếp tục vang lên liên tục không dứt.
"Hồn ma không giống với con người, không thể bị tùng xẻo cắn xé hết da thịt được, hắn ta sẽ mãi mãi không thể chết nổi. Bây giờ hắn ta đang phải hứng chịu nỗi đau còn lớn hơn Vương Yến gấp bội." Vương Tam vừa nhìn vừa thấp giọng nói với Dư Tô.
Dư Tô hỏi: "Sao hắn ta lại sợ bà chủ nhà tới vậy?"
"Oán khí của bà chủ nhà lớn hơn hắn ta rất nhiều, đương nhiên hắn phải sợ bà ta."
Lúc này Trang Hàm mới huỳnh huỵch chạy vào phòng, thấy cảnh tượng nhai xương cắn thịt trong phòng, anh ta vừa thở gấp vừa nói: "Tôi từ ngoài chạy vào còn nghe rõ mồn một, trừng phạt thảm thương đau đớn quá."
Lý Nhất vẫn đứng bên cửa im lặng nhìn, thấy Trang Hàm tiến vào, cô ta mới thận trọng bước vào phòng mấy bước, tò mò hỏi Dư Tô: "Sao cô biết Tra Nam trốn trong tấm ảnh?"
Dư Tô nhún vai: "Giác quan thứ sáu của phụ nữ."
Dù sao nhiệm vụ cũng sắp hoàn thành, cô cũng không muốn nhiều lời gào thi với tiếng thét của Tra Nam đang bị tùng xẻo.
Thật ra cô phát hiện Tra Nam giấu mình trong tấm ảnh cưới là do lúc nãy khi cùng Vương Tam chạy tới cửa phòng ngủ đã không còn thấy tung tích hắn đâu.
Mà Dư Tô vốn là người để ý tiểu tiết, nhận ra ngay vẻ mặt chú rể trên tấm ảnh dường như có gì đó khang khác so với trước đây.
Cô cố ý nấn ná ở lại phòng, nói một câu: "Chắc chắn hắn đang trốn ở đây.", tức thì biểu cảm trên gương mặt chú rể có chút biến đổi.
Dù sao hắn ta có thể chọn được nơi trú ẩn như vậy cũng thật sự rất thông minh. Bà chủ nhà đêm nào cũng lang thang lật tung mọi ngóc ngách để tìm hắn, thậm chí còn không tiếc công chạy lên trấn cổ nghe ngóng từng nhà, ấy vậy mà không phát hiện ra Tra Nam đang đứng ngay trước mặt bà ta, chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được.
Tra Nam cũng hiểu khá rõ con người bà chủ nhà. Một người phụ nữ mất đi cô con gái duy nhất sẽ tránh không muốn bước vào phòng con mình, nơi con mình sinh hoạt khi còn sống, tránh nhìn vật nhớ người, xúc động không kìm nổi.
Nơi nguy hiểm nhất, cuối cùng lại chính là nơi an toàn nhất.
Tra Nam cứ như vậy, bị bà chủ nhà cắn xé từng miếng từng miếng một, tiếng kêu thét thê thảm đã kéo dài được hơn mười phút. Hiện giờ thân thể Tra Nam đã bị nuốt hết, chỉ còn dư lại cái đầu vẫn đang mở to khuôn miệng thét lên không ngừng.
Tiếng kêu gào đinh tai nhức óc này khiến đầu Dư Tô quay cuồng, có bịt chặt lỗ tai lại cũng chẳng có tác dụng.
Cho đến lúc bà chủ nhà gặm nốt miếng thịt cuối cùng còn dư lại trên đầu hắn như đang ăn một quả táo, tiếng kêu thét mới biến mất.
Vào giây phút bà chủ nuốt lấy mẩu thịt cuối, mắt Dư Tô lại hoa lên, trong phút chốc khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Trước mắt cô lại là căn phòng quen thuộc, Dư Tô nhận ra mình vẫn đang ngồi bên máy tính, trên màn hình vẫn đang phát bộ phim cô đang xem trước khi tiến vào trò chơi.
Mà cùng lúc đó, có vô số thông tin liên quan đến "Ứng dụng Trò chơi chết chóc" bắt đầu được ào ào tuôn vào đầu cô.
Dư Tô sững sờ mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
Cuối cùng cô cũng đã biết được toàn bộ quy tắc chơi, tuy Vương Tam không lừa cô nhưng cũng đã giấu diếm rất nhiều chuyện.
Ứng dụng điện thoại "Trò chơi chết chóc" sẽ ngẫu nhiên lựa chọn, giao nhiệm vụ cho người chơi, những ai mất mạng trong quá trình chơi sẽ thật sự chết ngoài đời thực.
Thời gian tử vong trong hiện thực là sau 24h tính từ thời điểm trò chơi kết thúc, Dư Tô cảm thấy ứng dụng để lại cho người chơi khoảng thời gian 24 giờ đồng hồ này là để họ báo thù và chuẩn bị hậu sự cho chính mình.
Mỗi lần hoàn thành xong một nhiệm vụ, người chơi sẽ nhận được các phần thưởng phong phú. Quà tặng sẽ được phát qua ứng dụng, yêu cầu người chơi phải tự mình mở App nhận thưởng.
Trong số phần thưởng nhiệm vụ có quà tặng điểm thuộc tính, được dùng để cải thiện vẻ ngoài hoặc nâng cao thị lực, thính lực, vân vân.
Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, các người chơi sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, khoảng thời gian nghỉ sau nhiệm vụ đầu tiên là mười ngày, sau mỗi nhiệm vụ thời gian nghỉ ngơi đều sẽ được kéo dài thêm nhiều lần. Sau nhiệm vụ thứ năm, thời gian nghỉ ngơi sẽ được cố định trong 200 ngày.
Ngoài những thông tin hết sức cơ bản này, còn có một mục quy tắc riêng về quyền sở hữu ứng dụng. Ở thế giới hiện thực, người chơi có thể tự nguyện thực hiện trao đổi, biếu tặng ứng dụng cho người bình thường, hoặc chủ động cưỡng chế giành quyền sở hữu ứng dụng của các người chơi khác. Người chơi sau khi bị cướp ứng dụng có 24 giờ đồng hồ để xoay sở cướp lại ứng dụng, qua 24 giờ nếu không thành công chiếm được quyền sở hữu ứng dụng, người chơi sẽ lập tức đột tử.
Loạt quy tắc này kết hợp với luật 24 giờ sống cuối của người chơi thất bại trong nhiệm vụ đã trực tiếp hình thành nên một quy tắc ngầm.
Người chơi không hoàn thành được nhiệm vụ có thể dùng khoảng thời gian 24h cuối cùng để cướp đoạt ứng dụng của các người chơi khác, dùng tính mạng của họ để đổi lấy thêm một cơ hội cho mình.
Có 2 phương pháp có thể sử dụng để chiếm đoạt quyền sở hữu ứng dụng: xóa bỏ ứng dụng trên máy điện thoại của người chơi, hoặc phá hỏng hoàn toàn điện thoại của họ. Vào giây phút ứng dụng bị gỡ bỏ hoặc điện thoại bị phá hủy, ứng dụng Trò chơi chết chóc sẽ lại lần nữa xuất hiện trên máy của người vừa thực hiện các hành vi trên.
Ngoài ra, trò chơi còn cho phép mời các người chơi khác cùng thực hiện nhiệm vụ, sau khi xuất hiện nhiệm vụ mới trên app, ta chỉ cần điền ID người chơi muốn mời tham gia, mỗi lần chỉ được mời tối đa ba người chơi khác.
Vì tính năng này đòi hỏi phải có ID nên chắc chắn người được mời buộc phải là người chơi cũ, cũng chỉ có những người đã quen biết mới có thể sử dụng tính năng này.
Dư Tô cẩn thận nghiền ngẫm những quy tắc này một lúc, thầm nghĩ Vương Tam khi trước đã nhắc nhở cô một chuyện rất quan trọng, đó là che giấu thật kỹ thân phận thật của mình.
Trong loạt quy tắc trò chơi không hề đề cập đến những vấn đề liên quan đến đạo đức hay pháp luật, vậy có nghĩa trong quá trình thực hiện nhiệm vụ người chơi có thể tùy ý giết người mà không phải chịu bất cứ ràng buộc nào.
Nhưng có một trở ngại là những người bỏ mạng trong trò chơi vẫn còn 24h sống ngoài hiện thực, chỉ cần có thể tìm thấy kẻ hại mình trong khoảng thời gian 24h này là có thể có cơ hội báo thù.
Trong thời đại truyền thông như hiện nay, chỉ cần bị lộ thông tin cơ bản là đã như miếng thịt nằm trên thớt. Thậm chí nếu có móc nối với cảnh sát, chuyện sẽ lại càng đơn giản hơn.
Dư Tô cười nhẹ, không tiếp tục suy nghĩ về quy tắc trò chơi nữa mà bắt đầu mở điện thoại, bật app lên.
Trong loạt quy tắc có nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể mở app để lĩnh thưởng, cô muốn xem thử lần này mình đoạt được phần thưởng gì.
Vừa mở ứng dụng, Dư Tô chỉ nhìn thấy màn hình chờ phủ màu đen đặc, bên trên là bốn chữ "Trò chơi chết chóc" đỏ thẫm như máu. Trông qua không có vẻ gì đáng sợ rùng rợn cả, thậm chí còn có cảm giác hơi rẻ tiền quê kệch.
Ứng dụng chỉ mất hai giây để load xong, trang chủ của Trò chơi chết chóc đã lập tức hiện lên.
Tận cùng phía trên là đồng hồ đếm ngược đang hiện giờ: 9 ngày 23 tiếng 56 phút 36 giây, con số sau cùng đang không ngừng giảm dần.
Đây là khoảng thời gian màn chơi tiếp theo xuất hiện, Dư Tô còn 10 ngày.
Giao diện phía dưới lần lượt có bốn nút ấn tính từ ngược trở về xuôi: Thứ nhất "Tư liệu", thứ hai "Kinh nghiệm", thứ ba "Giao lưu", thứ tư là "Tôi".
Dư Tô chọn nút cuối cùng, ứng dụng tiếp tục load thêm một trang mới.
Trên đây có các mục thuộc tính, phần thưởng, nhiệm vụ, bạn bè. Nhìn chữ "bạn bè" mà Dư Tô không khỏi thấy nực cười, không khác phần mềm giao lưu kết bạn là bao.
Ở biểu tượng phần thưởng có thêm một số ba đỏ chót, có vẻ tượng trưng cho số lượng quà thưởng Dư Tô đạt được. Cô sốt ruột không chờ nổi, mau tay mở thưởng, màn hình lại hiện ra giao diện khá giống khung tin nhắn.
Cả ba dòng tin báo đều có chung tiêu đề: "Phần thưởng nhiệm vụ của người chơi".
Tin thứ nhất có nội dung như sau: Trong nhiệm vụ lần này người chơi Dư Tô có thành tích ở mức trung bình khá, nhận được 5 điểm thuộc tính.
Bên dưới là nút "Nhận thưởng", Dư Tô vừa ấn vào đã thấy có thông báo: "Mời người chơi tự tiến hành phân phối điểm thuộc tính tại giao diện [Tôi - Thuộc tính]."
Dư Tô tiếp tục mở dòng thông báo số hai, vừa đọc xong mô tả phần thưởng cô đã ngạc nhiên nhướn mày.
Phần thưởng này là tiền thật, hơn nữa còn lên tới năm chữ số.
Dư Tô trong lòng vẫn khó tin nổi mà ấn chấp nhận nhận thưởng, chỉ vài giây sau điện thoại cô đã "reng reng" vang lên tiếng chuông tin nhắn đến, tin nhắn từ ngân hàng gửi tới thông báo tài khoản của cô vừa được cộng thêm số tiền 25.435 đồng.
Nhưng nếu nghĩ khoản tiền này là do Dư Tô dùng mạng để đổi, con số 25.435 đồng xem ra không hề lớn.
Trong lòng Dư Tô có chút háo hức, mở mẩu tin nhắn thứ ba, chỉ thấy bên trên ghi một dòng: "Người chơi Dư Tô lần đầu tham gia trò chơi, đạt được thành tích ưu tú, đạt được phần thưởng Rương đạo cụ người mới *1."
Thứ này là gì? Dư Tô vừa nhận thưởng màn hình đã hiện ra hình vẽ một chiếc rương kho báu đang được mở ra, giờ phút này ứng dụng chết chóc trông không khác gì các trò chơi điện tử thông thường.
Sau khi rương kho báu được mở ra, trên màn hình xuất hiện một con dao găm đang tỏa sáng lấp lánh.
Dư Tô chưa kịp phản ứng, con dao găm đã đột nhiên biến mất, giây tiếp theo lại bất chợt xuất hiện trước bàn máy tính của Dư Tô.
[Dao găm Kim Cập] Tương truyền, hàng trăm năm trước đây có một vị tướng quân dũng mãnh thiện chiến, thường được biết tới với cái tên Kim Cập tướng quân. Sau vì trúng quỷ kế của phe địch mà hàng vạn tướng sĩ dưới trướng ông chết thảm, trong đó có tới một vạn người bị chôn sống trong gò đất, Kim Cập tướng quân tuy được phó tướng thân cận liều mình cứu sống, song hối hận không ngớt, cuối cùng quỳ trước gò mộ, dùng con dao găm mang bên mình tự sát mà chết.
Nỗi hối hận ăn năn với tướng sĩ và lòng hận thù với quân địch của Kim Cập tướng quân tới lúc chết cũng không tiêu tan nổi. Linh hồn ông bám chặt lấy con dao găm, hàng trăm năm không chịu rời đi.
Những thông tin này được trực tiếp truyền vào não bộ Dư Tô, trông con dao này có vẻ rất lợi hại.
Dư Tô vươn tay nắm lấy con dao, chỉ thấy có một làn hơi lạnh thấu xương nhanh như chớp từ đầu ngón tay truyền đến tận tứ chi, khiến cả người cô như bị bao bởi một lớp băng, lạnh tới mức tim Dư Tô cũng phải run rẩy vì rét buốt.
Cô ngay lập tức ném con dao trở lại bàn, cẩn thận quan sát.
Con dao găm này trông qua rất tinh xảo đẹp đẽ, vỏ ngoài chạm trổ lớp hoa văn phức tạp, chuôi dao cong hình trăng khuyết. Còn lưỡi dao... cô xé một tờ giấy vệ sinh lót trên tay, dùng sức rút vỏ dao, nhưng rồi lại phát hiện dù có mạnh tay thế nào cùng không thể rút nổi con dao ra khỏi vỏ.
Vậy rốt cuộc phải dùng thế nào?
Dư Tô mở máy tính tra cứu, không tìm được bất cứ thông tin nào về vị Kim Cập tướng quân này, và đương nhiên cũng không có manh mối về Trò chơi chết chóc.
Dư Tô cũng không thể làm gì hơn, chỉ đành lấy vải bọc con dao găm lại, tạm thời mặc nó.
Sau đó cô lại tiếp tục mở app tìm hiểu các phân mục khác.
Dư Tô xem qua một lượt, ba mục "Tư liệu", "Kinh nghiệm" và "Giao lưu" thực ra đều là diễn đàn thảo luận cho người chơi. Chỉ khác nhau ở chỗ trong mục Tư liệu, các người chơi sẽ chia sẻ với nhau thông tin có ích, có khả năng hỗ trợ trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, trong đó có cả các sự kiện tâm linh, có tính chất ly kỳ ma quái xảy ra ngoài đời thực.
Ở mục Kinh nghiệm là các bài viết thuật lại quá trình thực hiện nhiệm vụ của người chơi. Còn trong phần Giao lưu chỉ có người qua người lại chuyện phiếm tán nhảm, không đáng phải để tâm.
Ba phân mục có một điểm chung đáng chú ý, đó là tất cả các người chơi tham gia đều nặc danh, không có một ai đề cập đến thân phận hay cuộc sống ngoài đời thật của mình.
Dư Tô hiện giờ cũng không có việc gì để làm, chỉ ngồi trong nhà nghiên cứu đống bài đăng cả một ngày.
Đêm đó, Dư Tô lại mơ thấy căn nhà nghỉ bé nhỏ cũ kỹ.
Cô mơ về đêm Vương Yến bị giết hại dã man. Hóa ra sau khi chém chết Vương Yến, Tra Nam cũng đã tỉnh rượu được phân nửa, dù hắn ta đã sớm cùng cô bồ nhí lên kế hoạch sát hại Vương Yến, nhưng bọn họ muốn cố ý gây tai nạn giao thông, chứ không phải cầm dao chém người.
Dù Tra Nam có độc ác tàn bạo hơn nữa, thì một khi đã tỉnh rượu cũng không dám làm hành động táng tậm lương tâm đâm vợ mình tới mấy chục nhát. Chuyện đã rồi, giờ hắn ta không chết thì cũng phải ngồi tù hết phần đời còn lại.
Khi ấy Tra Nam muốn cô bồ nhí tìm cách giúp mình, nhưng cô ả sợ đến mức không dám mở cửa, đứng cách một lớp tường liên tục mắng chửi hắn ta man rợ, ác như quỷ, bảo hắn ta cút đi, cút đi thật xa, bảo hắn ta chết luôn đi.
Tra Nam bị đè nặng bởi áp lực và tuyệt vọng, trong cơn hoảng loạn sợ hãi đã tự sát trong phòng ngủ.
Đợi đến lúc cảnh sát ập đến, bà chủ trở về nhà trọ, sau khi đã hiểu rõ tình hình chỉ hờ hững nói hung thủ dù sao cũng chết rồi, bà ta không tiếp tục truy cứu cái chết của con gái nữa.
Phía cảnh sát kết án rất nhanh, còn bà chủ lấy cớ tổ chức đám tang cho con gái mà mời vài người tới. Cô bồ nhí nọ vốn là bạn thân của Vương Yến, không có cớ nào để từ chối tham gia. Nhưng ả ta không biết bà chủ nhà lúc nãy đã căm hận ả tới tận xương tủy.
Bà chủ không biết ả là bồ nhí của con rể mình, nhưng biết đêm con gái bà ta chết đã gõ cửa phòng cô ta cầu cứu. Nhưng cô ta không mở cửa.
Sau đó, bà chủ bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn của cô ta, rồi giả bộ phát điên đuổi tất cả khách khứa ra khỏi nhà nghỉ, còn chuyện xảy ra sau đó Dư Tô cũng đã chứng kiến cả.
Cô bồ nhí bị treo lơ lửng trên chiếc nồi sắt, không ngừng vùng vẫy, thảm thiết kêu la, van vỉ cầu xin bà chủ nhà tha cho mình không biết bao nhiêu lần.
Báo thù xong, bà chủ nhà mất đi con gái giờ đã chẳng còn lưu luyến gì với cuộc sống. Hơn nữa trong lòng bà ta còn thầm ôm ý nghĩ có biến thành quỷ cũng không tha cho Tra Nam, bà uống thuốc ngủ tự sát trong phòng.
Khi Dư Tô tỉnh giấc, mặt trời đã lên cao tới đỉnh đầu. Cô nhớ lại câu chuyện trong giấc mơ mà cất tiếng thở dài khe khẽ.
Lúc này tiếng chuông di động đột nhiên vang lên khiến cô hơi ngẩn ra.
Cô lần mò bắt được chiếc điện thoại đang kêu ầm ĩ dưới gối, người gọi tới là người bạn duy nhất ở thành phố này của Dư Tô, Lâm Tiểu An.
Tới lúc này Dư Tô mới nhớ ra trước khi bị kéo vào trò chơi, cô đã hẹn Lâm Tiểu An hôm nay cùng đi dạo phố.
"Cá Quẫy Nước (*), cậu bắt đầu đi chưa?" Giọng nói tràn đầy sức sống của Lâm Tiểu An truyền tới.
Cô vốn là người Tứ Xuyên, sau khi Dư Tô và Lâm Tiểu An trở nên thân thiết với nhau, cô ấy luôn gọi cô bằng cái tên đặc sệt Tứ Xuyên này.
(*鱼摆摆, phương ngữ vùng Tứ Xuyên, ý chỉ cá)
Dư Tô nghe thấy tiếng cô, cuối cùng cũng có cảm giác mình đã thực sự trở về với thực tại.
Hai người hẹn gặp nhau dưới cổng trung tâm thương mại nổi tiếng nhất trên phố đi bộ Xuân Hi. Dư Tô vội rời giường rửa mặt sạch sẽ, chọn một bộ váy dễ chịu thoải mái lên đường tới chỗ hẹn.
Không ngờ khi vừa bước đến cổng trung tâm thương mại, có người từ trên cao ngã xuống, rơi ngay trước mặt cô.
Máu tươi văng đầy đường, nhuộm đỏ cả tà váy trắng của Dư Tô.
Mà cái xác máu thịt đã nhão nhoét lẫn lộn đó chính là người đàn ông bỏ chạy trong mưa rồi chết thảm đêm ấy.
Người qua đường xung quanh gào thét ầm ĩ, hãi hùng thi nhau bỏ chạy như thấy sóng thần hay thú dữ đang phi tới. Khiến Dư Tô một thân đầm đìa máu tươi cũng tránh không kịp.
Dư Tô bất đắc dĩ thở dài, mở di động, hiện giờ cách thời điểm hoàn thành trò chơi hôm qua đúng 24 tiếng đồng hồ.
"Trời ạ, Cá Quẫy Nước, cậu không sao chứ?"
Tiếng Lâm Tiểu An vang lên bên cạnh, Dư Tô quay đầu thấy Lâm Tiểu An đã lao nhanh lại như một cơn gió, vừa mở túi xách lấy khăn giấy vừa lo lắng hỏi: "Mau lau người đi! Sao lại gặp chuyện xui xẻo đến vậy!"
Dư Tô rất bình tĩnh, sau khi lau sạch máu bắn trên mặt, hai người cùng vào trung tâm thương mại mua đồ thay.
Lúc ra khỏi cửa, hiện trường vụ tai nạn đã được rào kín, tuy thi thể đã được phủ kín vải trắng nhưng xung quanh vẫn có không ít người đi đường tò mò nán lại chỉ trỏ chụp ảnh, thậm chí còn có người đang livestream mồm miệng liến thoắng không ngừng.
Dư Tô thầm lắc đầu, có những người thật sự rất...
Lâm Tiểu An kéo tay Dư Tô, cùng vòng qua hướng khác. Nhưng mới đi được nửa đường Lâm Tiểu An đã dừng lại, nhìn sang đám đông mà hô to: "Cảnh sát Phong, anh cũng ở đây à?"
Dư Tô quay đầu nhìn, lại đứng hình sửng sốt. Người đàn ông mặc cảnh phục vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn kia sao nhìn giống Vương Tam vậy!
Sao có chuyện trùng hợp được như vậy?
Người này nghe tiếng Lâm Tiểu An bèn quay đầu nhìn lại, vừa nhìn lướt qua Dư Tô đã chợt nhíu mày, quay sang Lâm Tiểu An gật đầu một cái.
Cô quay đầu, hỏi Lâm Tiểu An: "Tớ nghe mọi người bảo đằng kia có một quán ăn vặt rất ngon. Chúng ta đi ăn thử chút nhé?"
Lâm Tiểu An gật đầu, vừa kéo cô đi vừa cười nói: "Cậu thấy anh cảnh sát lúc nãy không? Khu chung cư tớ ở khi trước có án mạng, anh ấy chính là người phụ trách vụ án đó, còn từng hỏi tớ mấy câu! Cậu thấy trông đẹp trai kinh khủng không!"
Dư Tô thuận miệng "ừ" một tiếng, lòng thầm nghĩ cái tên nhỏ mọn, một đống quy tắc mà keo kiệt chỉ nói với cô vài câu, có đẹp trai nữa cô cũng thấy ngứa mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT