"Không cần gọi nhiều người tới cùng lúc," Phong Đình suy nghĩ rồi nói: "dựa vào tình hình trước mắt, có vẻ mỗi đêm Từ Oánh chỉ giết được một người, hơn nữa giờ cũng không đủ thời gian để đưa tất cả các NPC tới nơi."
"Ừ, vậy cũng đúng." Dư Tô nói: "Nói chung, chỉ cần đưa một trong số các NPC đến, chúng ta sẽ không phải chết sau Trò chơi Bút Tiên. Lúc này quản lý ký túc là NPC có thể dễ bị lừa tới nhất, giờ mọi người đang ở đâu? Tôi tới tìm mọi người hay là đợi dưới ký túc đây?"
Phong Đình cân nhắc một hồi rồi nói: "Cứ tới nhà ăn ăn cơm trước đã, giờ vẫn còn sớm, nếu đã biết hướng giải quyết rồi thì cũng không cần phải sốt ruột."
"Được."
Dư Tô đồng ý, vừa định cúp máy đã nghe thấy tiếng Phong Đình vang lên: "Đợi đã, lúc rời đi cô chắc chắn mình đã lục soát hết toàn bộ ký túc chưa?"
Dư Tô sững sờ. Cô khựng chân lại, quay đầu, vừa chạy trở lại ký túc vừa nói: "Chưa, tôi về ngay đây!"
Thật sự lần này Dư Tô đã sai rồi.
Tìm được đầu mối khiến Dư Tô quá vui mừng, chạy thẳng ra khỏi ký túc, đúng thật cô chưa hề kiểm tra nốt những ngóc ngách còn lại trong ký túc xá.
Lúc ấy cô chỉ mới lục soát hai chiếc giường kê dựa cửa, còn hai chiếc hướng về phía lô gia là do Ngô Băng phụ trách, lúc Dư Tô tìm được di thư, Ngô Băng còn đang kiểm tra chiếc giường cuối cùng.
Dù rằng Dư Tô luôn chú ý đến hành động của Ngô Băng nhưng chung quy cũng không tận mắt theo dõi được nhất cử nhất động của cô ta.
Dù khả năng những nơi còn lại trong ký túc có sót manh mối là vô cùng thấp, nhưng thật sự Dư Tô không nên bỏ thẳng ra ngoài. Nhỡ đâu cô đã bỏ sót thứ gì đó thì sao? Lỡ như thân phận thật sự của Ngô Băng không hề đơn giản, khiến cô ta cố ý giấu manh mối đi thì sao?
Lỡ làm ra dù chỉ một hành động ngu ngốc hiếm hoi cũng có thể khiến cô mất mạng lúc nào không biết! Sao đột nhiên đầu óc cô lại chập mạch thế này!
May là Dư Tô còn chưa đi xa, thậm chí chưa xuống đến tầng ba.
Dư Tô dù sốt ruột nhưng cũng không lao trở lại phòng như điên, mà còn càng bước càng thong thả thêm. Tới gần phòng cô lại nhẹ chân nhẹ tay hơn, cố gắng hết sức hạn chế mọi tiếng động.
Khi Dư Tô trở lại phòng, Ngô Băng cũng vừa mới đọc xong bức di thư, đang gấp lại bỏ vào túi áo.
Ngô Băng vẫn đứng nguyên tại vị trí cũ, trông có vẻ như chưa hề di chuyển.
Thấy Dư Tô trở lại phòng, cô ta mỉm cười, gương mặt tái nhợt khiến nụ cười của cô ta trông mà đáng thương: "Sao cô lại trở về?"
Dư Tô cũng nhoẻn miệng cười: "Đột nhiên tôi nhớ ra vẫn chưa kiểm tra xong."
Ngô Băng gật đầu, nói: "Tôi còn nửa cái ngăn kéo nữa chưa kiểm tra xong, có hai cái bàn tôi không kéo ra được nên cũng chưa nhìn xem thế nào, cô trở về cũng vừa hay, có thể giúp tôi cùng di chuyển mấy chiếc bàn."
Dư Tô đưa mắt nhìn vào căn phòng, tầm mắt dừng lại trên sàn nhà phủ dày một tầng bụi bặm.
Trên sàn nhà có in vài dấu chân hỗn loạn ngang dọc, nhưng không hề có vết tích chân bàn bị di chuyển, điều này đã đủ để chứng minh vừa rồi Ngô Băng đã không di chuyển chiếc bàn.
"Thật ra cô không cần đề phòng tôi tới vậy đâu." Ngô Băng đột nhiên cất lời.
Dư Tô kinh ngạc nhìn cô ta, nghe Ngô Băng nói tiếp: "Tôi và mọi người giống nhau, đều muốn sống sót, hơn nữa tôi còn hiểu sự đáng sợ của cái chết hơn mọi người nhiều. Vậy nên trong những tình huống bất đắc dĩ, tôi sẽ giết người. Nhưng giờ chúng ta đã tìm được đầu mối mấu chốt giải quyết nhiệm vụ rồi, tôi không cần phải làm gì nữa."
Cô ta nói xong, vươn tay vỗ chiếc túi cất di thư.
Dư Tô cười, không tỏ ý kiến gì. Cô bước về phía hai chiếc bàn đặt dựa bên lô gia, kéo từng ngăn kéo một ra, cẩn thận quan sát lớp bụi bên trong, cuối cùng, đến khi hoàn toàn chắc chắn trước đây trong ngăn kéo không có bất cứ thứ gì Dư Tô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ngăn kéo phủ một lớp bụi mỏng, dùng ngón tay quệt qua sẽ để lại một vệt dấu tay, nếu trước đây trong ngăn kéo có món đồ gì, chắc chắn sẽ phải có một phần ngăn tủ được che khuất không dính bụi bặm, nhưng lúc này bên trong lại không có dấu vết gì.
Vốn dĩ khả năng có thể tìm được manh mối ở đây đã rất thấp rồi, tỷ lệ xuất hiện trên một manh mối là cực kỳ bé nhỏ, Dư Tô vì phạm lỗi mà mới thấp thỏm không yên. Cũng may bài học lần này không bắt cô phải trả một cái giá đắt.
Ngô Băng bước lại, cùng cô kéo chiếc bàn còn lại ra, bọn họ không phát hiện được thêm đầu mối nào nữa.
Hai người bèn rời khỏi căn ký túc, bước xuống tầng.
Lúc đi qua cổng chính dưới tầng một, Dư Tô liếc nhìn phòng quản lý ký túc, thấy quản lý đang ngồi trên một cái ghế nhỏ, cúi đầu im lặng thêu tranh thập tự.
Bà đang thêu bức tranh có hoa văn mà các cô các dì trung niên yêu thích nhất trong mấy năm trở lại đây, "Gia hòa vạn sự thành".
Dư Tô khựng chân lại, nhìn gương mặt đầy vẻ lặng im chăm chú người phụ nữ mà thấy nặng lòng.
Người phụ nữ này mặc quần áo rẻ tiền mua được từ sạp hàng ven đường, mái tóc cũng đã lấm tấm điểm bạc, gương mặt in đầy những vết nhăn khắc khổ cùng vết rỗ, dường như trước giờ chưa từng được chủ nhân nó săn sóc cẩn thận, chắc hẳn cả nửa đời bà chưa có một ngày được sống sung sướng.
Bà gửi gắm hy vọng cả đời mình vào đứa con trai, cố gắng hết sức mình để cho con trai những điều kiện tốt nhất, cho dù đứa con thấy công việc của bà khiến nó xấu hổ, mất mặt, nhưng bà vẫn cứ yêu nó.
Thậm chí, bức tranh thập tự trong tay bà cũng chẳng phải để treo lên phòng khách nhà mình cho đẹp. Mà bà định mang nó đi bán, bán lấy tiền, tích cóp lại, đợi đến mùa đông là có thể mua được áo khoác mới cho con trai...
Dư Tô đưa mắt nhìn đi nơi khác, khe khẽ thở dài một hơi.
Thật ra, nhiều khi nhân chứng không chịu đứng ra làm chứng cũng là vì có nỗi khổ riêng. Người ta là cán bộ cấp quốc gia, bà thì lại chỉ là một quản lý ký túc nhỏ bé, trừ việc đáp ứng với điều kiện của đối phương ra, bà còn biết phải làm sao?
Có nhiều lúc, chuyện không thể cứ rõ ràng hoặc đen hoặc trắng.
Nếu không đồng ý với nhà họ Ngô, không chỉ có mình bà phải chịu uy hiếp, mà chỉ e đến đứa con trai bà yêu thương nhất cũng đừng nghĩ yên thân nổi. Nhà họ Ngô hoàn toàn có thể dùng tương lai của đứa con trai để uy hiếp bà, nhưng chắc chắn nỗi khổ này bà sẽ không kể cho con nghe, do bà không muốn con phải áy náy vì mình.
Suy cho cùng, kẻ đáng trách trong vụ án này là những tên quyền cao chức trọng cấu kết với nhau làm điều ác, chứ không phải những nhân vật bé nhỏ tựa hạt cát như người phụ nữ này.
Nhưng, Từ Oánh đã trở thành oan hồn, thành ma ác, mà ma ác thì không phân biệt đúng sai. Nếu không thể đưa một NPC Từ Oánh muốn sát hại đến cho cô ta, vậy người chết sẽ là chính các người chơi.
Vậy đương nhiên bọn họ sẽ chọn, để kẻ khác chết thay mình.
Cũng sắp đến bảy giờ tối rồi, nhà ăn thưa người đi nhiều, khi bước lại cửa ra vào, cô thấy mọi người đã có mặt tự bao giờ.
Phong Đình đã kể cho mọi người nghe về manh mối mà Dư Tô và Ngô Băng tìm được trong ký túc xá, trong đó có cả Chung Liêm, vì vậy mà lúc này nét mặt mọi người đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Thấy Dư Tô bước lại, Vương Đại Long bèn cười với cô: "Cô được lắm, hôm nay cô lập công lớn rồi."
Dư Tô lắc đầu, liếc nhìn Ngô Băng rồi trầm giọng: "Người lập công là Ngô Băng mới đúng."
Ngô Băng giết chết Mã Duy Duy, các người chơi mới có thể đạt được thêm một gợi ý trong hôm nay, tìm được manh mối chủ chốt.
Dù rằng biết nói thế này thì không hay, nhưng cái chết của Mã Duy Duy thực sự đã giúp ích rất nhiều cho những người chơi còn sống sót.
Dư Tô không thể làm được những chuyện giống Ngô Băng, chủ động sát hại các người chơi khác, nhưng cô cũng không có tư cách chỉ trích Ngô Băng vừa lập công lớn.
Trước đó Dư Tô từng đọc rất nhiều bài đăng trong mục Kinh nghiệm của Ứng dụng, từ những bài viết ấy, từ lâu cô đã hiểu rằng mình có thể gặp được bất cứ loại người nào trong trò chơi. Thực ra thì kiểu người như Ngô Băng cũng chẳng phải ít.
Chẳng qua đây mới chỉ là lần đầu Dư Tô bắt gặp dạng người như Ngô Băng mà thôi, những màn chơi Dư Tô tham gia càng nhiều lên thì cô sẽ càng dễ gặp phải những người như vậy.
Ngô Băng dù có bất chấp thủ đoạn, thì cũng không thể phủ nhận được kết quả tốt đẹp cô ta mang lại. Chẳng phải mọi người cũng hùa theo tận hưởng thành quả của Ngô Băng đó sao? Nếu cô ta không giết Mã Duy Duy, trước khi nhận được gợi ý mới chắc chắn các người chơi đều sẽ không nghĩ tới việc kiểm tra căn ký túc 503.
Vì vụ án đã xảy ra được ba năm rồi, ai nghĩ đã ba năm trôi qua mà còn có thể tìm được manh mối tại hiện trường?
Vì vậy nên trừ khi Ngô Băng có ý động tay động chân với Dư Tô hoặc đồng đội của cô, cô cũng sẽ không vì Ngô Băng đã sát hại Mã Duy Duy mà động đến Ngô Băng, cùng lắm cũng chỉ gia tăng cảnh giác với cô ta mà thôi.
Vương Đại Long nói: "Chúng ta ăn cơm trước đi, sau đó chia nhau ra gọi điện thoại cho người thân, lừa bọn họ tới trường trước đã rồi tính sau."
Bạch Thiên vốn từ đầu chí cuối im như ngậm hột thị đột nhiên lại hưng phấn cất lời: "Nếu bọn họ không tới thì chúng ta đi bắt bọn họ đi!"
"..." Lòng Dư Tô thầm nghĩ, may mà tên này là đồng đội chứ không phải kẻ thù.
Các người chơi cùng tới quầy mua cơm tối, Ngô Băng đứng cuối đoàn người nên bưng cơm về hơi chậm.
Trước khi về tới chỗ ngồi, Dư Tô ho nhẹ rồi nhìn Chung Liêm, cười nói: "Lúc nãy khi tìm đầu mối ở ký túc, Ngô Băng có nói với tôi chú là bạn trai cô ấy, chắc không phải là thật đâu đấy chứ?"
Miếng cơm vừa bỏ vào miệng của Chung Liêm đã phun bắn ra ngoài: "Không, đương nhiên là không phải... làm sao có thể như vậy được!"
Dư Tô híp mắt cười, không nói gì nữa mà chỉ cúi đầu ăn cơm.
Câu trả lời của Chung Liêm đã chứng thực suy đoán của Dư Tô, quả đúng ông ta và Ngô Băng đã lập đội tham gia màn chơi này.
Nếu không quen nhau, câu trả lời theo bản năng của Chung Liêm sẽ không phải lời ông ta vừa thốt.
Nếu vậy, tính thêm hai người chết là Mã Duy Duy và Vệ Nghị, số lượng các người chơi từ đầu nhiệm vụ cũng chỉ có bốn người. Nhiệm vụ bốn người, chắc chắn độ khó cũng sẽ không cao tới vậy.
Nhưng độ khó nhiệm vụ cũng sẽ căn cứ vào số lượng người chơi mà gia giảm thay đổi. Với độ khó nguyên bản có lẽ sẽ không có người chết ngay từ đêm đầu.
Khi Ngô Băng bưng khay thức ăn tới, Chung Liêm bèn nháy mắt với cô ta, tỏ ý những người khác gần như đều đã biết bọn họ là đồng đội rồi.
Trong nhà ăn không có người, các người chơi bèn vừa ăn vừa bàn bạc hướng đi tiếp theo.
Đầu tiên là mục tiêu tối nay chỉ có thể là quản lý ký túc sống ngay trong khuôn viên trường, chuyện này phải nhờ Chung Liêm lừa bà tới. Chung Liêm vốn là "con trai" của người phụ nữ này, nói gì bà cũng sẽ nghe.
Đương nhiên, tìm lý do gì khiến người ta có thể đương lúc nửa đêm tìm tới giảng đường cũng là một chuyện cẩn suy nghĩ cẩn thận.
Bạch Thiên trỏ Chung Liêm, nói: "Tôi có thể kề dao vào cổ ông ta, ép bà ấy phải tới."
"..." Dư Tô gật đầu: "Ý hay."
Vương Đại Long run run khóe miệng: "Cậu định dùng dao cắt luôn cổ ông chú này à?"
"Không, tôi không muốn." Anh ta dùng sức xiên mạnh một miếng gà rán, đưa vào miệng nhai thật kỹ, nhìn Chung Liêm vẻ mặt vô cảm.
Chung Liêm cảm thấy tay mình nổi đầy da gà, ông ta sờ cánh tay mình theo bản năng, khẽ ho một tiếng rồi nói: "Có vẻ chuyện này cũng rất dễ thôi, một mình tôi làm là được, không cần mọi người phải giúp đỡ đâu."
Phong Đình buông thìa, cầm giấy ăn lau sạch khóe miệng rồi nói với Dư Tô: "Ăn xong chưa? Đi với tôi."
Dư Tô ngỡ ngàng, đứng dậy theo Phong Đình ra ngoài.
Ngoài nhà ăn có mấy chiếc ghế dài, hai người chọn một cái rồi ngồi xuống, lúc này Phong Đình mới hỏi: "Sau đó không tìm được gì sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT