Tiếng bước chân của Số 9 khựng lại: "Cô đang nói gì vậy?"
"Không phải anh muốn giết bọn tôi sao?" Dư Tô nhìn chằm chằm vị trí của Số 9 trong bóng tối, vừa nói cô vừa lặng lẽ ra hiệu cho Ngô Nhã lùi về bên phải.
Chắc chắn tiếng bước chân khi trước là của Số 9.
Dù rằng sau khi phát ra tiếng động anh ta đã ngay lập tức lùi về vị trí cũ, nhưng hành động này vẫn tiêu tốn một khoảng thời gian nhất định, nên lúc tiếng bước chân phát ra cũng cách khi anh ta đáp lời Số 4 một chốc.
Chắc hẳn anh ta đang muốn giết các người chơi.
Cứ giằng co trong bóng tối thế này, chẳng ai biết khi nào hạn chế giết người sẽ được mở khóa,
"Đương nhiên là không phải," Số 9 khẽ cười, chầm chậm cất tiếng: "tôi chỉ định giết một người thôi."
"Vậy chắc chắn là tôi rồi." Ngô Nhã nói.
Số 9 "ừ" một tiếng, không mảy may chột dạ, "Có tổng cộng chín người chơi, Ứng dụng sẽ không giết phân nửa số người chơi chỉ trong một đêm, vậy nên giờ chỉ cần một người chết thôi là đủ."
Dư Tô cũng mỉm cười giống anh ta: "Vậy chi bằng anh chết đi."
Sau đó không nghe tiếng anh ta nói gì nữa. Dư Tô híp mắt, kéo tay Ngô Nhã rồi khẽ khàng tiến về phía giường ngủ.
Ngô Nhã hiểu ý Dư Tô, bèn đứng im tại chỗ nói: "Số 9, cẩn thận đấy, anh sắp ngã rồi."
Nói xong Ngô Nhã mới nín thở theo Dư Tô, nhón chân bước về phía giường.
Trong căn phòng tối đen, vì đã bị vạch mặt nên "Số 4" cũng không cất lời nữa, chỉ còn lại ba kẻ sống sót. Vì đang đề phòng lẫn nhau nên không ai phát ra tiếng động nào.
Nửa phút sau, trong phòng chợt có động tĩnh. Có người vấp ngã.
Hướng phát ra âm thanh là vị trí của Dư Tô và Ngô Nhã khi nãy.
Dư Tô im lặng mỉm cười, nghe thấy tiếng Số 9 tặc lưỡi: "Cái miệng xui xẻo của cô linh thật, hay cô thử nguyền rủa mấy con ma kia xem?"
Ngô Nhã cũng chẳng ngốc, đương nhiên sẽ không thể mở miệng trả lời anh ta.
"Tôi biết các cô đang ở cạnh giường, căn phòng ngủ nhỏ xíu thế này, các cô còn có thể trốn đi đâu?" Số 9 tiếp tục nói.
"Tôi không muốn ra tay với các cô, nói đi, hiện giờ nên làm sao đây?"
Dư Tô cẩn thận lắng nghe tiếng anh ta, đúng là Số 9 đang đứng nguyên tại vị trí cũ, không hề dịch chuyển.
Chỉ là... dù có vậy, cô và Ngô Nhã vẫn im lặng không lên tiếng.
"Số 4 đã chết rồi, thật ra chưa chắc anh ta đã chết vì đóng cửa, làm sai luật chơi." Số 9 vẫn tiếp tục cất lời: "Có thể nếu cứ ở nguyên trong phòng một khoảng thời gian sẽ có một người phải chết?"
"Để tôi tính xem nào... Từ lúc trò chơi bắt đầu đến hiện tại, chắc cũng phải mười phút rồi chứ?" Số 9 bật cười: "Tính ra thì cứ khoảng mười phút sẽ có một người phải chết, vậy thì đến phút thứ hai mươi, ai sẽ chết đây?"
Anh ta chầm chậm tự độc thoại, Dư Tô và Ngô Nhã thì lại không đáp dù chỉ một chữ, căn phòng như thể chỉ còn lại mình Số 9.
Dư Tô đứng giữa khe hở cách tường chừng hơn một mét, khẽ nhíu mày.
Dư Tô cũng từng nghĩ đến trường hợp Số 9 vừa đề cập, đúng thực nó có khả năng tồn tại.
Hiện giờ cẩn thận quá cũng chẳng có lợi ích gì, đây là lúc cô phải hành động.
Cô có thể cùng hợp lực với Ngô Nhã, giết chết Số 9; hoặc là... lao khỏi cửa, xem tình hình bên ngoài ra sao.
Tính ra thì giết Số 9 sẽ an toàn hơn rời phòng đôi chút, nếu bên ngoài có ma mà chọn cách rời phòng thì cô chết là cái chắc. Còn nếu ra tay với Số 9 thì Dư Tô hai địch một sẽ có phần thắng lớn hơn.
Dư Tô vừa mới viết xong nét cuối chữ "cùng", một tia sáng chói lòa bỗng chợt xuất hiện.
Ánh sáng chiếu thẳng vào mặt Dư Tô khiến cô phải nhắm chặt mắt lại theo bản năng, thậm chí còn ứa lệ vì chói. Cô lập tức vươn tay che mắt lại rồi quay sang nhìn vị trí nơi Số 9 đứng...
Anh ta đang dựa lên vách tường phía sau nơi Dư Tô cùng Ngô Nhã đứng khi nãy. Lúc này Số 9 cũng đã vươn tay chắn trước trán ngăn ánh sáng lại như cô, đưa mắt nhìn thẳng về phía Dư Tô và Ngô Nhã.
Hai người vừa khéo đối mắt với nhau.
Số 9 nhún vai, nở một nụ cười đầy thiện chí: "Xem ra trò chơi đêm nay kết thúc rồi. Hay quá, chúng ta lại trở thành đồng đội tốt của nhau."
"..." Con người này thật đặc biệt.
Dư Tô không đáp lời anh ta mà chỉ dời ánh mắt đi, nhìn thi thể của người chơi mới Số 3 nằm dưới mặt đất, ngay chính giữa phòng.
Thân thể anh ta có vẻ không mang vết thương nào, trông chỉ như đang ngủ, chỉ là dáng nằm trông lại khá kỳ quặc, nửa thân trên thì nghiêng sang một bên, còn thân dưới lại nằm thẳng.
Trên cánh tay anh ta còn in một dấu chân nhàn nhạt.
Dư Tô lập tức hiểu ra, bảo sao lúc trước Số 9 lại phạm phải sai lầm, phát ra tiếng bước chân, hóa ra anh ta đã đạp phải thi thể Số 3 trong bóng tối.
Ngoài phía cửa còn có cái xác của Số 4.
Số 4 ngồi dựa vào bờ tường phía sau cánh cửa. Trông cơ thể anh ta cũng hoàn toàn lành lặn như Số 3 vậy, không hề giống người chết.
Ngô Nhã kéo vạt áo Dư Tô, trỏ về phía cửa ra vào.
Dư Tô để ý thấy dưới khe cửa có một vũng máu tươi đang len vào, chảy như sông như suối.
Không cần nói cũng biết đây là... Số 1 ngoài hành lang.
Nếu đã có máu chảy cả vào phòng thì chắc chắn tử trạng của anh ta không giống với hai người trong phòng, có lẽ Số 1 đã chết một cách vô cùng thảm thương.
Số 9 bước về phía cửa, trước khi vươn tay mở cửa anh ta đã nghe thấy tiếng hỏi của Số 6 vọng từ ngoài vào: "Nhiệm vụ của mọi người kết thúc rồi chứ? Có bao nhiêu người sống sót? Số 1 chết thảm quá."
Số 9 vừa mở cửa Ngô Nhã đã khẽ kêu lên, lách mình trốn sau lưng Dư Tô.
Ngoài cửa, giữa vị trí Số 6 đang đứng và tấm ván cửa chính là một đám máu thịt bầy hầy.
Cái xác của Số 1 như thể bị ai nhét vào máy ép trái cây, nát thành cặn, thứ duy nhất có thể giúp bọn họ xác định được thân phận của anh ta là mấy mẩu vải đỏ lẫn vào đám thịt vụn.
Số 6 lùi về phía sau nhường đường cho người trong phòng. Số 9 quay đầu liếc nhìn Dư Tô và Ngô Nhã rồi sải một bước dài, bước qua đám thịt nát bươm.
Dư Tô dắt Ngô Nhã mặt mũi trắng bệch ra khỏi phòng. Thứ mùi tanh của nội tạng cùng mùi đại tiểu tiện hôi thối khiến cổ họng người ta gờn gợn.
Ngô Nhã không chịu nổi mà phải che miệng nôn khan mấy tiếng, thấy Dư Tô bước trước, cô mới cắn răng đi theo.
Số 9 đứng ngoài hành lang, khoanh tay trước ngực, thản nhiên hỏi Số 6: "Những người khác thì sao?"
Số 6 lắc đầu, nói: "Số 2 chết rồi, còn Số 10 thì tôi chưa thấy đâu."
Vừa nói xong, Số 10 đã từ cầu thang bước lại, vừa đi vừa ho khan.
Số 9 nghiêng đầu, nói: "Vậy là hiện giờ chỉ còn lại... năm người."
Dư Tô thấy Ngô Nhã đang túm chặt lấy vạt áo mình, cô quay đầu nở một nụ cười trấn an Ngô Nhã rồi khẽ nói: "Không sao đâu, ngày mai trò chơi sẽ kết thúc."
Chỉ trong một đêm thôi đã có tới bốn người phải chết, dù là với người mới hay người chơi cũ thì đây cũng chẳng phải chuyện gì hay ho.
Số 10 gãi đầu, nói với vẻ bực dọc: "Đây không phải là nhiệm vụ có tới tận ba người mới sao, sao lại nguy hiểm vậy?!"
"Chuyện này thì..." Số 9 cười: "Tôi hơi xui xẻo, phàm là nhiệm vụ có tôi góp mặt thì đều khó cả."
Dư Tô: "..."
Giờ đổ lỗi tới rồi: "Hóa ra là tại anh, mong là về sau sẽ không gặp phải anh nữa."
Sau đêm nay, chẳng còn ai có tâm trạng mà ngủ tiếp giống hôm trước nữa. Năm người còn lại bèn tiến vào căn phòng bên cạnh để bàn luận về nhiệm vụ đêm nay.
Số 6 trầm mặt: "Nhiệm vụ của tôi và Số 2 có vấn đề, con ma anh ta cần trốn khỏi trong nhiệm vụ của mình lại chính là tôi. Mà linh hồn tôi cần tìm thấy trong màn chơi của mình lại cũng chính là anh ta. Khi tìm thấy Số 2, tôi chỉ nhìn thấy một con búp bê vải đang vùng vẫy không ngừng, đến khi nó không còn cử động nữa tôi mới thấy rõ đây là Số 2! Lúc này thì nhiệm vụ đã kết thúc rồi."
Khi ấy, Số 6 như thể đã tiến vào một không gian khác, cả biệt thự tối om, nhưng sau khi giết hại Số 2 thì đèn đã lại bật sáng, mà trùng hợp đây lại là nơi trò chơi Ma vào phòng diễn ra nên anh ta mới tới tìm họ ngay.
Cũng có người là thứ tự người chết đêm này là người mới Số 3, Số 4, rồi đến Số 2 bị Số 6 giết chết.
Sau khi Số 2 chết đi thì trò chơi cũng kết thúc.
Sau đó Số 10 cũng thuật lại nhiệm vụ của mình.
Nhiệm vụ của Số 10 là trò chơi Tủ quần áo, thật ra luật chơi cũng khá đơn giản, anh ta chỉ cần cầm theo hộp diêm rồi đứng trong tủ quần áo, đóng cửa tủ lại rồi lẩm nhẩm một câu gọi hồn. Ngay sau đó Số 10 đã nghe thấy tiếng thì thầm thoáng vang lên bên tai, khi này anh ta chỉ cần quẹt que diêm trong tay rồi mở cửa tủ chầm chậm bước ra ngoài là trò chơi sẽ kết thúc.
Nghe nói linh hồn được triệu hồi sẽ ở lại trong tủ quần áo, từ nay về sau mỗi lần mở tủ ra nó sẽ đều đứng bên trong nhìn người mở tủ chằm chằm.
Trò chơi này nghe thì không hề đáng sợ, chỉ cần để ý quẹt diêm đúng lúc thì sẽ không gặp phải chuyện gì kinh khủng.
Nhưng nếu không quẹt diêm kịp thì người chơi sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong bóng tối.
Thực ra với một trò chơi đơn thế này thì người chơi tự dọa mình thôi cũng đã đủ đáng sợ rồi.
Sau khi trốn vào tủ quần áo, Số 10 đọc lời gọi hồn theo như luật chơi quy định, ngay sau đó anh ta lập tức nghe được có tiếng kẻ nào thì thầm, không rõ đang nói gì.
Giọng nói ấy gần vô cùng, tới mức anh ta còn cảm giác được luồng hơi lạnh kẻ này phả ra lúc đang cất lời.
Số 10 quẹt diêm ngay tức khắc, anh ta cố giữ bình tĩnh mà đẩy cửa tủ bước ra ngoài, rồi lại chậm rãi đóng cửa lại.
Đến lúc này thì có vẻ như trò chơi đã kết thúc rồi, cả quá trình chỉ mất có hơn một phút.
Nhưng Số 10 cũng biết chuyện không thể đơn giản tới vậy, vậy nên dù đã đóng cửa tủ lại nhưng anh ta vẫn không hề mất cảnh giác.
Sau đó Số 10 bèn bước về phía cửa ra vào ngay. Nhưng ngay lúc bước tới nơi chuẩn bị vươn tay kéo cửa ra, anh ta đã đột nhiên ý thức được một chuyện... Lúc trước khi vừa bắt đầu màn chơi, anh ta đã để cửa mở cho dễ bề chạy trốn, giờ sao lại phải mở cửa nữa?
Số 10 kịp rụt tay lại, ngay tích tắc sau anh ta đã chợt phát hiện mình đang đứng trước tủ quần áo chứ chưa hề bước tới cửa.
Anh ta dám chắc rằng nếu khi nãy mình mở cửa thật thì giờ anh ta đã chết dưới tay con ma trong tủ quần áo được chính mình thả ra!
Đèn trong phòng vẫn sáng bừng, nhưng Số 10 lại vẫn cảm thấy thân người lạnh ngắt.
Anh ta nghĩ, nếu đã không thể mở cửa thì cứ đợi trong phòng đã. Đợi những người khác chết rồi trò chơi đêm nay sẽ tự kết thúc.
Nhưng cách nghĩ của anh ta lại quá đơn giản. Sau khi ngồi yên vài phút, Số 10 lại đột nhiên nghe thấy ngoài cửa phòng có tiếng "cạch" vang lên rồi chầm chậm bị hé ra một khe hẹp.
Rõ ràng con ma đang ở trong tủ quần áo, vậy tại sao nó lại đẩy được cửa phòng ra.
Số 10 không có thời gian để nghĩ ngợi, anh ta lập tức đứng dậy lùi về phái sau mấy bước, cố gắng đứng xa cánh cửa hết sức có thể rồi cứ nhìn chằm chằm nó không chớp mắt.
Ngay sau đó, có một bàn tay tím đen thò ra từ khe cửa.
Mà lúc này thì Số 10 vốn rất căng thẳng sợ hãi cũng đã dần quen với nỗi sợ rồi.
Ngay khoảnh khắc anh ta thoáng thả lỏng, cánh cửa vốn đang được chầm chậm hé ra lại đột nhiên phát lên một tiếng "cạch" vang dội. Cửa ra vào đã được mở tung, đập thẳng lên tường!
Thậm chí Số 10 còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy một bóng đen từ cửa lao vào phòng, phóng thẳng về phía mình!
Sau đó, đèn trong phòng vụt tắt.
Số 10 chỉ có thể dựa theo hình ảnh vừa chứng kiến khi nãy mà lách mình tránh sang một bên, nhưng anh ta vừa né tránh xong thì đã phát hiện căn phòng đã an toàn trở lại.
Đèn điện chớp chớp, rồi lại phát sáng.
Dù đây không phải ánh mặt trời nhưng vẫn khiến người ta yên lòng phần nào.
Tim Số 10 đập thình thịch. Anh ta căng thẳng nuốt nước bọt, quay cái cổ cứng đờ lại quan sát toàn cảnh căn phòng.
Chẳng thấy gì cả, thứ vừa mới xông vào... hình như đã biến mất rồi.
Nhưng anh ta vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm. Số 10 lại phát hiện ra một vấn đề mà mình đã lỡ coi nhẹ... tại sao cửa vẫn đang đóng chặt vậy?
Khi nãy cánh cửa đột nhiên bị đẩy thẳng ra, đập vào cả tường, gây ra một tiếng động cực kỳ lớn. Vậy sao bây giờ nó lại vẫn đang khép chặt?
Chẳng lẽ vì bị đẩy mạnh quá mà cánh cửa bị bật trở lại.
Không, không thể nào...
Số 10 lập tức phủ định trường hợp này, bởi vì cánh cửa phòng đã lại tiếp tục phát ra một tiếng "cách", rồi lại chầm chầm hé mở.
Một bàn tay tím đèn len vào từ khe hở, sau đó, cánh cửa lại từ từ, từ từ được đẩy ra...
"Vậy có nghĩa là trò chơi của anh sẽ liên tục lặp lại cảnh tượng này?" Số 6 hỏi.
Số 10 cười khổ, lắc đầu: "Đương nhiên không phải vậy... lần này hồn ma kia lao đến tấn công tôi thật. Dù tôi đã có chuẩn bị trước để né tránh, nhưng..."
Anh ta vén tay áo, để bốn người nhìn vết thương của mình: "Rất lạ là cơ thể tôi thì có vết thương nhưng quần áo lại vẫn lành lặn."
Vết thương trên tay anh ta như bị một hàng móng tay sắc nhọn cào lấy, để lại ba vệt có dài có ngắn, khiến da thịt Số 10 trở nên thối rữa.
Đúng vậy, phần thịt quanh vết thương đã thối rữa rồi.
Cứ như thể... đó là những vết thương trên một thi thể đã chết lâu ngày. Nhưng rõ ràng Số 10 vẫn còn đang sống sờ sờ.
Ngô Nhã mím môi hỏi: "Bị ma quỷ tấn công sẽ đều để lại vết thương thế này sao? Đau lắm phải không?"
Số 10 nhún vai: "Đương nhiên là đau, hơn nữa tôi còn cảm thấy vết thương cứ liên tục chuyển biến tệ hơn, vậy nên... hy vọng có thể hoàn thành nhiệm vụ này thật nhanh."
Nếu để lâu có khi anh ta sẽ chết vì ba vết cào này.
"Nhưng nếu hồn ma kia có thể làm anh bị thương thì những cảnh tượng xảy ra trong phòng khi nãy không phải ảo giác." Dư Tô nói: "Nếu không phải là ảo giác thì tại sao nó có thể lao từ ngoài vào?"
Hồn ma tủ quần áo bị nhốt trong tủ, vậy chỉ e thứ tiến từ ngoài vào... là một thứ khác.
Hơn nữa thứ này còn có thể khiến người chơi bị thương, có lẽ Số 10 đã không mở khóa điều kiện giết người, mà nếu có lỡ phạm phải luật thì đáng ra hồn ma trong tủ quần áo phải là kẻ tấn công anh ta mới đúng.
Vậy thì hồn ma khiến Số 10 bị thương là....
"Ma vào phòng." Số 9 hé miệng, chầm chậm cất lời: "Con ma đó đã bị bọn tôi nhốt ngoài phòng, nó là kẻ đã giết Số 1, hạn chế giết người của nó đã được phá bỏ rồi."
Số 10 sửng sốt: "Khỉ thật, là nó sao?"
Anh ta đã nhìn thấy thi thể của Số 1 rồi. Phải miễn cưỡng lắm mới gọi đó là thi thể được.
Nhìn vào thảm trạng của Số 1 có thể chắc chắn con ma này vô cùng tàn ác.
Số 10 suy nghĩ ồi nói: "Không đúng, nếu thứ tấn công tôi là nó thì sao nó không giết thẳng tôi đi cho xong?"
"Vì trò chơi hôm nay của anh không phải Ma vào phòng, anh là con mồi của linh hồn trong tủ quần áo." Dư Tô nói: "Có lẽ các hồn ma cũng có luật lệ riêng, không ra tay giết hại con mồi của nhau. Hơn nữa... có thể nó đang giúp đỡ con ma trong tủ quần áo."
Qua các màn chơi thì có thể thấy rằng chỉ số thông minh của các hồn ma không được cao lắm, nếu không thì đã chẳng bị các người chơi vạch mặt một cách dễ dàng.
Có lẽ hành động của ma vào phòng là nhằm ép Số 10 phải né tránh trong phòng, rồi cuối cùng là nấp vào tủ quần áo.
"Vậy giờ thì sao?" Ngô Nha hỏi: "Trò chơi đã kết thúc rồi, con ma đó còn ở đây không?"
Dư Tô không đáp nổi. Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: "Có rất nhiều người chết rồi, chẳng là mọi chuyện cũng đã ổn, thôi thì cứ ngủ trước đ..."
Dư Tô còn chưa dứt lời thì đột nhiên có một tràng tiếng đập cửa gấp rút đã vang lên.
Các người chưa đưa mắt nhìn nhau, Số 6 hỏi vọng ra ngoài cửa: "Ai vậy?"
Tiếng vị quản gia vang lên: "Các thầy, xin làm phiền các thầy! Ông chủ vừa gọi điện, xin các thầy nghe máy giùm!"
Số 9 tiến lại mở cửa, quản gia mang vẻ mặt có phần nôn nóng lo âu, cầm điện thoại tiến vào rồi dùng hai tay đưa cho Số 9 đứng cạnh cửa.
Số 9 nhướn mày, cúi đầu ấn loa ngoài rồi vừa bước vào phòng vừa "Alo" với đầu dây bên kia.
Giọng nói tràn đầy lo lắng của ông chủ Tiền ngay lập tức vang lên: "Alo, alo, các thầy ơi, các thầy cứu tôi với! Cứu với!"
Số 6 cau mày: "Có chuyện gì thì ông mau nói đi! Đừng có lằng nhằng nữa."
Lúc này ông Tiền cũng đã chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm tới thái độ vô lễ của Số 6, ông ta nói ngay: "Con ma đó lại xuất hiện rồi! Tôi và Lâm Lâm đang ngủ say, tôi mơ màng trở mình thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó dưới lớp chăn, đang nằm ngay giữa hai chúng tôi...
Khi đó tôi chưa tỉnh ngủ hẳn, bèn vươn tay mò thử thì sờ được... sờ được một cái đầu!"
Ông Tiền bật khóc thành tiếng, giọng nói vẫn còn run rẩy nức nở, ông ta đang rất sợ hãi.
Số 6 đảo mắt, cố nén nhịn sự ghét bỏ dành cho ông ta.
Tiếng ông chủ lại vang lên: "Khi đó tôi sợ đến tỉnh cả ngủ, vừa hét vừa đạp chăn ra, cái thứ đó..."
"Cái thứ đó là cái gì? Đó là con gái ông đấy! Đó là đứa con gái ruột bị đôi cẩu nam nữ các người hại chết đấy!" Cuối cùng Số 6 cũng không chịu nổi nữa.
Ban đầu khi ông Tiền còn chưa sợ hãi quá, ít ra khi nhắc đến con gái mình ông ta còn gọi cô bé là Tiểu Chân hoặc là con gái, giờ trong cơn hoảng loạn sợ hãi tột độ, ông ta chẳng còn lòng dạ mà để tâm bảo vệ hình ảnh của mình nữa, cứ thế lộ rõ ra bộ mặt thật.
Đối với ông ta mà nói, cô con gái nhỏ của mình đã trở thành "con ma đó", "cái thứ đó" rồi.
Ông Tiền bị Số 6 mắng xong thì khựng lại mất mấy giây rồi lại tiếp tục khóc lóc van vỉ: "Các thầy ơi, giờ không phải lúc để cãi nhau nữa đâu, cầu xin các thầy cứu cả nhà tôi với! Chắc chắn nó... nó vẫn còn ở đây, nó muốn giết chúng tôi! Khi nãy lúc đẩy chăn ra, nó thò ra khỏi chăn rồi nở một nụ cười rất đáng sợ... Đêm nay nó sẽ giết chúng tôi!"
"Thế thì tốt." Số 10 chỉ mong sao có thể hoàn thành nhiệm vụ ngay tức khắc, bọn họ chết thì chắc màn chơi cũng kết thúc.
Dư Tô biết mọi chuyện không thể đơn giản như vậy. Nếu hồn ma Tiền Như Chân có thể tự báo thù thì các người chơi đã chẳng cần phải ở đây làm gì.
Rất có thể... những hồn ma mà người chơi triệu hồi được thông qua các trò chơi gọi hồn thực chất đều là do Tiền Như Chân chuẩn bị để báo thù.
Mà những hồn ma sau khi được gọi lên lại không thể tiễn đi giờ lại đều đang vất vưởng trong ngôi biệt thự.
Dư Tô vừa định cất lời thì Số 9 đã giành trước, nói với đầu dây bên kia: "Các ông ở xa như vậy thì dù bọn tôi có hô phong hoán vũ được cũng chẳng cứu nổi mấy người. Nếu muốn sống thì về đây ngay lập tức!"
"Hả?" Ông Tiền sững sờ: "Về ư? Nếu về thì nó cũng vẫn đi theo chúng tôi mà!"
Dư Tô nói: "Bọn tôi muốn nó đi theo ông, nếu nó không bám theo thì làm sao chúng tôi diệt trừ nó giúp ông được?"
"Đã nửa đêm rồi, nhỡ có chuyện gì xấu xảy ra trên đường đi..." Ông Tiền có đôi phần do dự.
Số 6 phì cười giễu cợt, nói: "Vậy thì ông cứ ở đó đi, chết ở chùa thì dễ hơn chết trên đường, dù sao sau khi chết cũng tiện cho các hòa thượng siêu độ cho nhà mấy người."
Giọng điệu ngập trào phóng của Số 6 không khiến ông chủ Tiền nóng máu lên nổi, giờ ông ta chẳng còn tâm trí đâu mà tức giận nữa.
Ông Tiền lặng người mất nửa phút rồi cuối cùng mới đáp: "Được, vậy tôi sẽ đưa Lâm Lâm và con về, xin các thầy nhất định phải cứu bọn tôi! Khoảng hai mươi phút nữa nhà tôi sẽ tới nơi!"
Nói xong, ông ta bèn cúp điện thoại ngay.
Số 10 khá vui vẻ: "Nếu vậy thì chúng ta không cần chờ tới sáng mai nữa, có thể hoàn thành nhiệm vụ trong đêm nay rồi!"
Số 10 vén tay áo lên nhìn, phần thối rữa xung quanh vết thương đã lan ra rất rộng, ba vết cào cũng đã hợp lại thành một.
Hai mươi phút đồng hồ trôi đi rất nhanh. Chưa được bao lâu, Số 6 đứng trước cửa sổ tầng hai đã quay đầu nói: "Có xe đang tới, bọn họ về rồi!"
Màn mưa bên ngoài vẫn nặng hạt giăng kín trời, chiếc xe hơi màu đen lao đi như bay trong màn mưa, không buồn lái vào gara mà tiến thẳng tới trước cửa biệt thự.
Vài phút sau, ông Tiền mình mẩy ướt đẫm đã căng dù đưa bà Tiền ôm con chạy vào nhà.
Lúc này gương mặt cả hai đều đã trắng bệch, bà Tiền trẻ trung xinh đẹp cũng run lập cập không ngừng, có vẻ vô cùng sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT