Bắc Mộc Thần mới rời khỏi phòng, Ất Nhất đã thấy Nguyệt Vân Sinh mệt mỏi nhắm mắt lại, dựa vào nhuyễn giường phía sau, hai hàng lông mày co lại, tựa hồ đang suy tư cái gì đó. Khuôn mặt y vốn từ đầu đã vô cùng hốc hác, vì bệnh nặng mà bây giờ càng hóp lại. Sắc mặt tái nhợt, vùng xương ở gò má như lồ lộ ra. Có lẽ khoảng thời gian này nghỉ ngơi không được tốt, đáy mắt y lộ ra một vùng xanh nhàn nhạt trải rộng. Ất Nhất lẳng lặng nhìn y, tâm như ngàn vạn kim châm đâm đến đau đớn, nhất thời sinh lòng thương tiếc vạn phần. Hận không thể lập tức chạy đến liều mạng ôm người trước mặt này vào lồng ngực, nhưng nhận ra bốn phía đều có ám vệ, hắn chỉ có thể khắc chế nội tâm đang tuôn trào dòng cảm xúc.
"Ất Nhất." Người đang chợp mắt bỗng mở miệng.
"Vâng?" Không ngờ Nguyệt Vân Sinh lại mở miệng trước, Ất Nhất kinh ngạc nhìn y.
Nguyệt Vân Sinh không mở mắt, tư thế mệt mỏi, âm thanh tuy nhẹ nhưng lại ẩn ẩn hàm ý nhắc nhở vô cùng hàm xúc "Nếu ngươi đã đến chỗ của ta, nên nhớ nơi này có quy củ, về sau cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể tuỳ ý làm bậy, hiểu không?"
Ất Nhất nghe xong, trong lòng có chút nản, ủ rũ mặt, gật đầu một cách lung tung.
Nhắm mắt lại dưỡng thần lại không thấy có âm thanh trả lời, bỗng nhiên nâng cao âm cuối, có phần uy thế phát ra câu hỏi nghi vấn "Sao?"
Không tình nguyện mà hừ nhẹ một câu "Đã. Rõ. Thưa. Ngưng. Hàn. Công. Tử." Mấy câu phía sau bị Ất Nhất đọc đến nghiến răng nghiến lợi, hàn khí bắn ra bốn phía.
Nguyệt Vân Sinh lại dường như không phát hiện, đáp "Ừ!" một tiếng, vầng trán nhăn lại sau đó mới giãn ra, bên môi câu lên một độ cong sung sướng.
Ất Nhất lúc này vừa nhìn Nguyệt Vân Sinh đang lười biếng, nhớ tới lo lắng của mình mấy ngày nay, thời điểm nào cũng mang một bóng hình buồn khổ xoắn xuýt, hận không thể bổ nhào lên người này giải quyết tại chỗ.
Bất quá....
Hắn cúi đầu thở một hơi nhẹ nhõm.
Khuôn mặt căng thẳng dưới mặt nạ nhu hoà đi không ít, đến ngay cả khí thế không hề che lấp cũng tán đi không nhỏ.
Chỉ cần biết rằng mình còn có thể nhìn thấy y ở đây, bình yên vô sự sống sót, vậy cũng đủ rồi.
Đóng chặt đôi mắt hơi mở có thể che lại một chút khe hở, Nguyệt Vân Sinh lẳng lặng nhìn Ất Nhất, chăm chú, nghiêm túc. Hiển nhiên là Ất Nhất đang tập trung vào suy nghĩ của mình, hoàn toàn không biết y đang nhìn hắn.
Không hề nghĩ rằng, người này có thể vì y làm đến mức độ này.
Đầm rồng hang hổ, biết rõ nguy hiểm rình rập tứ phía nhưng người đó vẫn tới.
Ban đầu, y không dám xác định. Nhưng cứ coi như dung mạo thì có thể tạo ra, lại nói đây là cách giải quyết của người đó... y liền biết là ai.
Bất quá trong ý nghĩ, đầu Nguyệt Vân Sinh loé lên nhiều loại tình cảm phiền phức.
Y có thể lừa Thương Câu, lừa Tử Viêm, lừa tất cả mọi người. Nhưng y lại không lừa được người đó.
Có lẽ nói một cách khác thì đó là, y có thể lừa người khác nhưng y lại không thể lừa được người ấy. Bởi dám chắc rằng y sẽ làm người đó động tâm, vì lo lắng, y không dám, không muốn và cũng không thể.
Nguyệt Vân Sinh nhịn không được đáy lòng thở dài một tiếng.
Đã từng thiên tính, vạn tính, sợ hắn đến nhưng đáy lòng lại hy vọng hắn đến, thật là vạn phần mâu thuẫn!
Thôi, thật cũng đến mà giả cũng đến. Cứ đợi mà xem đi!
"Có lẽ thân thể công tử đã tốt lên, thương thế trên người cũng đã khá hơn, hạ quan về sẽ kê đơn thuốc để điều dưỡng thân thể, dùng mấy ngày chắc chắn sẽ khỏi hẳn!" Sau khi tỉ mỉ bắt mạch, thái y thở phào nhẹ nhõm, cười với Nguyệt Vân Sinh và Bắc Mộc Thần.
"Thật làm phiền thái y." Bắc Mộc Thần nghe vậy thì cười rạng rỡ, sau lại có chút chần chừ "Nhưng còn chứng mất trí của Ngưng Hàn liệu có cách nào không?"
Thái y thở dài một tiếng, đưa tay sờ sờ chòm râu dài bạc phơ "Việc này hạ quan chỉ có thể tận lực mà thôi, như trước kia đã từng nói với Vương gia rằng, có một số người rất nhanh thì khôi phục trí nhớ, mà cũng có một số người cả đời này cũng không thể nhớ lại."
"Thái y cũng không cần quá mức để tâm, việc này chỉ có thể tận lực, nghe theo ý trời." Nguyệt Vân Sinh mở miệng trấn an nói "Ta có thể khôi phục lại bộ dạng bây giờ, Ngưng Hàn ta đã đã rất cảm động và biết ơn rồi."
Mất trí nhớ?
Ất Nhất bên cạnh trợn tròn mắt, chờ chút, hắn vừa nghe được cái gì vậy?
Nguyệt Vân Sinh mất trí nhớ?
Đây chẳng phải là....
Hắn không dám tin nhìn về phía Nguyệt Vân Sinh.
Bắc Mộc Thần nắm lấy tay Nguyệt Vân Sinh, trong giọng nói nhàn nhạt có chút gì đó không cam tâm, y tuy mạnh miệng tỏ ra không quan tâm nhưng Bắc Mộc Thần biết rõ y không thể nào tiêu tan được sự căng thẳng này, nghĩ một lúc, Bắc Mộc Thần đưa tay đặt lên bả vai Nguyệt Vân Sinh, ôn nhu an ủi "Ngưng Hàn, ngươi đừng quá lo lắng. Nếu đã không nhớ được thì cứ an tâm ở lại Cung Thân Vương phủ. Chỉ cần còn có ta ở đây, thiên hạ cho dù rộng lớn thì vẫn sẽ có nơi ngươi có thể đến."
Nguyệt Vân Sinh sau khi nghe xong, tâm cảm thấy không động lòng thì quả là nói dối. Là do y gạt người trước mặt, người này cho dù có nghi ngờ y, phòng bị y nhưng lại đối xử với y vô cùng tốt.
Y nhịn không được cúi đầu than nhẹ.
Có rất nhiều chuyện, không phải là ngươi không chú ý đồng nghĩa với việc nó không tồn tại, nhưng... y lại chú ý tới, nên làm gì bây giờ? Có quá nhiều chuyện không phải chỉ dùng sức người là có thể làm được.
Bắc Mộc Thần cho là Nguyệt Vân Sinh còn ở đây vì vẫn chưa khôi phục được ký ức, và cũng tại cảm xúc bên trong. Hắn đứng ở bên kia chần chừ chốc lát, sau đó không thèm để ý đến bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào, giang tay ôm ấy Nguyệt Vân Sinh.
Không chỉ Nguyệt Vân Sinh ngây người mà tất cả mọi người ở đó cũng ngây người.
"Đừng sợ, có ta." Môi của Bắc Mộc Thần cơ hồ đã dán lên tai Nguyệt Vân Sinh nói.
Ất Nhất vừa nhìn thấy, đôi con ngươi đen lãnh đạm trở nên vạn phần phẫn nộ, trong mắt dẫy lên lửa giận như muốn thiêu đốt Bắc Mộc Thần đang không biết điều gì đứng trước mặt mình.
Mẹ nhà ngươi, Bắc Mộc Thần, tay của ngươi để ở đâu? Môi của ngươi chạm vào chỗ nào? Ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà lại dám ôm người của hắn? Tay hắn buông thõng bên người nắm chặt lại, cắn môi cố nhẫn nại. Cuối cùng, rốt cuộc cũng không đoái hoài đến việc mất trí nhớ hay không, đáy lòng hắn dấy lên một tia kinh nộ đốt trụi hoàn toàn lý trí còn sót lại của hắn, hắn không nhịn được mà tiến nhanh lên phía trước vung một quyền định đánh bay Bắc Mộc Thần.
Nguyệt Vân Sinh nhìn thấy cơn giận ngút trời của Ất Nhất, bỗng thức tỉnh, lập tức đẩy Bắc Mộc Thần ra, sau đó đột nhiên đứng thẳng dậy, dường như không cẩn thận bị ngáng chân, Ất Nhất ở đằng sau nhanh chóng đỡ lấy. Ất Nhất vừa thấy, đại não liền phục hồi tinh thần, thân thể nhanh chóng phản ứng lại, giang tay ra ôm lấy Nguyệt Vân Sinh một cách chặt chẽ, nhớ tới vết thương trên người y, thời điểm y ngã xuống thì gắt gao che chở cho y, chỉ lo Nguyệt Vân Sinh lần thứ hai bị thương, vết thương cũ sẽ nứt ra.
Mọi người thấy vậy nhất thời loạn cả lên.
Bắc Mộc Thần không quan tâm tới việc mình mới bị đẩy ra, lo lắng vọt nhanh tới, đem Nguyệt Vân Sinh từ trong lòng Ất Nhất đỡ lên, lo lắng hỏi "Ngưng Hàn, ngươi không khoẻ sao? Thái y, thái y! Mau đến xem!"
Nguyệt Vân Sinh sau khi được Ất Nhất đỡ xuống thì rên khẽ một tiếng. Thế nhưng e ngại người bên cạnh, nhưng lại không mở miệng nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là mặc cho thái y đến xem.
Ất Nhất hít sâu một hơi, lúc này mới đỡ lấy cạnh bàn chậm rãi đứng dậy, mồ hôi rơi xuống như những hạt đậu.
Nguyệt Vân Sinh một bên ứng phó với Bắc Mộc Thần đang chờ người đến, một bên lo lắng cho Ất Nhất.
Nếu như vết thương của Tiếu Kỳ còn chưa lành toàn bộ tất không thể để thái y chữa trị cho hắn nếu không hậu quả khó lường được... Thế nhưng bị Cung Thân Vương nghiêm mật giám thị, không chỉ không thể xem xem vết thương của hắn như thế nào, ngay cả hỏi thăm hắn một chút cũng không được. Nếu... Nếu như vết thương của hắn không tốt lên, lại nứt ra, nguy hiểm trùng trùng trong Cung Thân Vương phủ, nên làm thế nào cho phải!
Trong lòng nóng như lửa đốt, ngay cả biện pháp cũng không nghĩ ra, thực sự lúc này Nguyệt Vân Sinh bất đắc dĩ đến cực điểm.
"Ngưng Hàn? Ngưng Hàn? Ngươi không sao chứ?" Bắc Mộc Thần nhìn gương mặt thất sắc của Nguyệt Vân Sinh, lo lắng vô cùng, mặc dù thái y nói không quá đáng lo nhưng cũng không thể yên tâm cho nổi.
"A, ta không sao." Nguyệt Vân Sinh cố gắng trấn định, miễn cưỡng nở một nụ cười, "Nếu không phải Ất Nhất ở một bên đúng lúc giúp đỡ thì e rằng Ngưng Hàn đã... Nên phải đa tạ Ất Nhất mới đúng."
"Công tử quá lời, bảo vệ công tử chính là chức trách không thể thiếu." Thất thố vừa rồi liền tan thành mây khói, Ất Nhất mặt không đổi sắc nói, thái độ đúng mực.
"Người đâu, thưởng!" Bắc Mộc Thần thấy Nguyệt Vân Sinh có ý định thưởng hắn thì thuận nước đẩy thuyền, mở miệng nói.
"Trọng Quang huynh, thị vệ chắc cũng không tránh khỏi các thương tổn, Ngưng Hàn thấy, so với thứ tiền tài kim ngân phàm tục, còn không bằng thưởng cho hắn chút thuốc trị thương còn thực tế hơn, ngươi nói đúng không?"
Bắc Mộc Thần nghe vậy ngẩn người, chỉ thấy Nguyệt Vân Sinh trên mặt không có vẻ gì thất kinh, chỉ thấy mình đa tâm "Như vậy cũng tốt, làm theo lời Ngưng Hàn. Đem kim sang dược loại hảo hạng ra thưởng cho Ất Nhất."
Ất Nhất vừa tiếp xúc với thuốc trị thương, rõ ràng là choáng váng.
Bắc Mộc Thần thấy thì không khỏi thất trách "Ất Nhất, còn không mau đa tạ Ngưng Hàn công tử."
"Ất Nhất đa tạ công tử." Ất Nhất thất thần, chán nản, lời nói ra chẳng khác gì lầm bầm.
Bắc Mộc Thần cảm thấy Ất Nhất có điểm gì đó đều không đúng cho lắm, đang chuẩn bị hỏi thì lại nghe Nguyệt Vân Sinh bên cạnh nói "Trọng Quang huynh, hôm nay thực chiếm không ít thời gian của ngươi, ngươi xem lúc này đã không còn sớm, nếu như không còn chuyện gì thì ngươi nên về nghỉ ngơi đi. Như thái y vừa nói, Ngưng Hàn cũng không có gì đáng lo ngại, ngươi cũng không cần quá mức lo lắng."
Bắc Mộc Thần thấy giữa lông mày của Nguyệt Vân Sinh hiện lên chút uể oải, do dự mãi, cuối cùng không đành lòng, dặn y nghỉ ngơi sớm một chút, sao đó dẫn người đi.
Nguyệt Vân Sinh ngồi ở đằng kia, Ất Nhất lại đứng cách đó vài hước, cả hai đối mặt nhau hồi lâu, lại nửa ngày cũng không nói chuyện gì.
Ất Nhất nhìn Nguyệt Vân Sinh dưới ánh đèn, đáy lòng có bao câu hỏi muốn hỏi nhưng đến miệng lại phát hiện mình không thể hỏi được câu nào.
Tình huống này, ở nơi như này căn bản không giúp hắn mở miệng hỏi được.
Trằn trọc mãi, rốt cuộc tâm tư đầy bụng hoá thành một tiếng thở dài.
"Ấ Nhất, ngươi sớm một chút đi nghỉ ngơi đi." Cuối cùng Nguyệt Vân Sinh phá vỡ không khí trầm lặng "Hôm nay..."
Ất Nhất lẳng lặng nhìn y, chờ đợi vế câu sau.
Dư quang Nguyệt Vân Sinh xẹt qua bóng tối cơ hồ không nhìn thấy thân ảnh những người kia, những lời trong lòng muốn nói rốt cuộc không thoát được khỏi miệng, chỉ có thể dùng giọng điệu lạ một chút nói rằng "Đa tạ ngươi."
ÁNh mắt lúc đầu của Ất Nhất khó dấu thất lạc "Công tử khách khí, đây cũng là chức trách của tiểu nhân." Dứt lời cả hai đều cảm thấy khó chịu, có chút lúng túng trầm mặc.
Hắn suy nghĩ có nên liều mạng đi hỏi khoảng thời gian này người kia đã xảy ra chuyện gì, có thật sự đã mất đi ký ức hay không?
Nháy mắt, hắn lại nghĩ có nên đi đến ôm người kia thật chặt hay không.
Nhưng hắn không thể, chưa bao giờ nghĩ là đến lúc gặp nhau, ngay cả cái ôm thôi cũng có thể xa xỉ đến vậy không.
"Ngươi ra ngoài trước đi." Không đành lòng nhìn thần sắc Ất Nhất, Nguyệt Vân Sinh mở miệng thấp giọng nói.
"Vâng." Ất Nhất nhịn xuống, cuối cùng quay người lại, nhanh chân đi ta khỏi phòng, nháy mắt đã bỏ lại người kia, nước mắt trong mắt Nguyệt Vân Sinh cơ hồ sắp trài ra, tràn đầy vẻ áy náy.
Hoàn chương 58.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT