Tiếu Kỳ từ trước đến giờ không hề theo lý ra kiểu "chủ nhân", lúc này đây lại làm Nguyệt Vân Sinh vô cùng đau đầu. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, thật giống như chỉ cần có Tiếu Kỳ, y sẽ không thể nào duy trì được ý định hay quyết tâm. Bất kể là kiếp này hay kiếp trước.
Mà đây không phải là một chuyện lạ lùng gì, Nguyệt Vân Sinh không khỏi thở dài não nề, y biết rõ bản thân nhất định phải ngăn cản cái việc đang xảy ra này....
"Tại sao ngươi lại nhìn ta?" Tiếu Kỳ cười đứng dậy, kéo Nguyệt Vân Sinh trở lại đè y ngồi an vị ở một bên "Để ta xem nào, xem có chỗ nào không đúng không?"
".... Không."
Âm thanh tuy nhỏ, nhưng khẳng định đến vạn phần. Nguyệt Vân Sinh nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, tựa hồ không nhìn rõ được tâm tình ẩn bên trong. Ban đầu y cho là bản thân có thể ứng phó với tất cả, nhưng có rất nhiều chuyện xảy ra một cách chậm chạp, y không thể khống chế được phương hướng phát triển của sự việc.
Đại khái là bản thân y cũng không phát hiện, nội tâm mình từng có bao nhiêu tiếc nuối. Mà bây giờ, hết thảy tất cả đều bị vị chủ nhân này tận lực lãng quên, giờ khắc này vô tình bị lật lại một cách mạnh mẽ, bày ra trước mắt, một chút cũng không sót.
Một lát sau, Nguyệt Vân Sinh hơi cúi lông mày xuống, ở đáy lòng tối tăm không nhịn được thở dài.
Có lẽ, không có một ai thích hợp, vẫn luôn không phải là hắn mà người đó là mình.
Trong lòng lo lắng, Nguyệt Vân Sinh nhìn Bạch Lang Vương ở trong lòng đang hôn mê, trên môi hiện ra một tiéng cười khổ.
Suy nghĩ về việc này nhiều năm qua chưa một lần thấu hiểu, rốt cuộc hiện giờ đã trở nên rõ ràng hơn.
Cho đến bây giờ, y không phải là không biết, chỉ theo bản năng mà mình luôn luôn trốn tránh.....
Tiếu Kỳ, ta đã từng vô số lần hỏi bản thân, rõ ràng là có thể thờ ơ, không động lòng, yên phận qua hết kiếp này, tại sao lại không để ý mà lại trở về đây?
"Vân Sinh, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"
Lắc đầu, Nguyệt Vân Sinh cười cười.
Hiện ta đã hiểu rõ.
Tất cả cũng bởi vì ngươi.
Bởi vì ngươi mà trong lòng ta đầy tiếc nuối.
Nói đó là quá khứ, thực ra cũng chỉ là mượn cớ.
Ta cứ như vậy đánh mất cả tương lai của mình, cũng đánh mất cả tương lai Vệ Quốc, kỳ thực lý do cũng chỉ vì ngươi.
Cho nên, dù biết vẫn có sự lựa chọn tốt hơn, ta vẫn nguyện hết thảy để đến Bách Việt.
Kiếp trước, ta đã từng nói, Đỗ Hành kiếp này chưa bao giờ hối hận.
Đúng, ta làm một việc mà không chút hối hận. Nhưng lúc này cũng không có nghĩa là, Đỗ Hành cũng không tiếc nuối.
Kiếp này, ta liều mạng như vậy là vì muốn đền bù những gì nợ ngươi, liều mạng cứu vãn tất cả những sai lầm, làm thế nào cũng không phải tự cứu rỗi chính mình?
Ta luôn luôn trốn tránh.... Nhưng đó chỉ là một giả thiết, mà đó lại là cái giả thiết đã từng bị dằn xuống nơi sâu nhất tận đáy lòng, xưa nay chưa bao giờ dám nhìn thẳng.
Đó là, nếu như kiếp trước, ta và ngươi, là ngươi chứ không phải hắn (hắn ở đây là Tiểu Mặc)
Như vậy, hết thảy tất cả về sau có phải sẽ thay đổi hay không?
"Vân Sinh.... Vân Sinh...." Tiếu Kỳ thấy y nửa ngày cũng không nói lời nào, biểu cảm như giãy dụa, vừa tựa như không được giải khai, ôm Bạch Lang Vương không nhúc nhích, khó tránh khỏi có chút lo lắng "Ngươi làm sao vậy?"
Nguyệt Vân Sinh nghe thấy thanh âm của hắn, thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc khó nén nét ưu phiền trên khuôn mặt, thoải mái nở nụ cười "Ta không sao, không sao."
Nụ cười của y như xuyên thấu lớp vỏ bọc nên ngoài của kén, chậm rãi mở ra cặp cánh hồ điệp, thời gian ấm áp cuối mùa xuân, vạn vật sinh sôi nảy nở, tuyết mùa xuân chậm tan, nó quyết ý đập cánh bay lên.
Tiếu Kỳ lúc này sững sờ tại chỗ, trực giác cho thấy Nguyệt Vân Sinh không có gì là thay đổi nhiều nhưng hắn lại không có cách nào dùng từ ngữ đúng nhất để miêu tả.
Nguyệt Vân Sinh chầm chậm thu liễm rồi thở phào một cái, chắn mất khuôn mặt tuy không rõ biểu cảm, nhưng lại có thể thấy ánh mắt bên trong kia lộ ra ý cười nhàn nhạt, bỗng dưng khiến trái tim Tiếu Kỳ đập liên hồi như tiếng trống.
"Tiếu Kỳ...."
Nguyệt Vân Sinh khẽ gọi hắn một tiếng, hắn không nói gì, lại thấy người này lẳng lặng nhìn mình.
Tiếu Kỳ, nhưng giờ khắc này có rất nhiều chuyện, cả chúng ta đều không thể suy luận rõ ràng về nó, vậy hãy để chúng giao cho thời gian, để thời gian trôi qua, ta sẽ lần lượt đáp lại từng thứ.
Kiếp này, ta nghĩ nên tin tưởng, tin tưởng vào thời gian, lại không để phụ lòng nó mà trôi qua tuổi xuân này.
Tiếu Kỳ đột nhiên cảm giác thấy, hốc mắt mình lúc này ấm đến đáng sợ, đáy lòng hụt hẫng như bị ánh mắt ôn nhu của người kia từng lúc từng lúc từ từ lấp kín.
Giờ khác này hắn cũng không còn cách nào dựa theo lí trí mà đi suy nghĩ. Chỉ có thể luận theo nội tâm của mình, đột nhiên giang hai tay ôm Nguyệt Vân Sinh đang bế Bạch Lang Vương thật là chặt.
Mà lần này, Nguyệt Vân Sinh lại không phản kháng gì?
Tiếu Kỳ nhắm hai mắt lại, chôn đầu thật sâu vào hõm cổ y. Hắn mơ hồ cảm nhận được thứ giữa hai người, bỗng nhiên vô hình chung có chút cải biến.
Mà hắn, tựa hồ đã chờ đợi quá lâu, cũng hy vọng quá lâu...
Nguyệt Vân Sinh chậm rãi nâng bàn tay lên, tựa hồ chạm vào Tiếu Kỳ rồi lại dừng lại. Mà y chần chừ một lúc rốt cuộc mới hạ xuống. Y nhẹ nhàng vuốt ve Tiếu Kỳ lúc này đang run lên khe khẽ, thấp giọng nói "A Kỳ, đêm nay ta đi với ngươi."
Tiếu Kỳ nghe vậy, buông y ra, kiên quyết lắc đầu "Không, chuyện lần này có thể nguy hiểm, một mình ta đến cũng đủ rồi. Huống hồ cũng chỉ là tra xét một phen, ngươi không cần thiết phải đi cùng."
"Thêm một người nữa. Tóm lại là hai người phải phối hợp. " Nguyệt Vân Sinh nhẹ lòng đáp "Hơn nữa ngươi chưa quen thuộc hoàng cung Bắc Nhung, trực diện lúc này hỗn loạn, bên ngoài lẫn bên trong hoàng cung đều rất căng thẳng, bất cẩn, chính là dã tràng xe cát. Nhưng có cứu được Đại hoàng tử ra không, tiết lộ hành tung đánh rắn động cỏ, ngày sau muốn cứu cũng sẽ rất trở ngại."
Tiếu Kỳ nghe xong mọi chuyện, nhất thời trầm mặc không nói, Nguyệt Vân Sinh nói không phải không có lý, thế nhưng.... Ngón tay thon dài chậm rãi chạm lên mặt y như quan tâm...
"Ta biết ngươi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ta, đối với ta cũng có chút lo lắng. Mà ta nếu có hai lòng thì đã sớm báo điều phòng đến nơi khác."
"Nguyệt Vân Sinh!" Tiếu Kỳ nghe lời ấy, ánh lửa nổi lên, không thể không quát "Tiếu Kỳ ta chưa từng nghi ngờ ngươi! Nếu ta nghi ngờ ngươi, ta thế nào còn một mình đến...." Mà kẻ đối đầu với Nguyệt Vân Sinh kia ngậm ý cười, bình tĩnh nhìn bằng con ngươi đen sau đó, hắn không khỏi buồn cười, lời nói còn sót lại đều thu về.
"Nếu ngươi tin ta, vậy không cần nói nhiều, chúng ta cùng đi chứ." Nguyệt Vân Sinh cười tủm tỉm nhìn hắn nói.
Tiếu Kỳ trừng hai mắt xem xét y nửa ngày, sau đó ảo não đỡ trán, trên mặt rốt cuộc lộ ra thần sắc hối hận. Có phần bực mình đứng dậy, ở trong phòng đi qua đi lại. Bản thân bị lừa rồi, Nguyệt Vân Sinh này vừa ra phép khích tướng, cũng thật là....
"A Kỳ..." Nguyệt Vân Sinh buồn cười nhìn người kia, từ trước đến giờ đều bị hắn trêu cợt, cũng khó có được một lần bản thân đảo ngược tình thế, "Ngươi đầu tiên đừng xoay chuyển, thương nghị một chút về việc thăm dò, việc này quan trọng hơn."
Ánh mắt nhìn Nguyệt Vân Sinh, Tiếu Kỳ khẽ hừ một tiếng, căm giận bất bình vén vén áo choàng ngồi xuống bên cạnh y "Ngươi bắt nạt ta khiến ta rất tức giận. Chờ cứu được Đại hoàng huynh ra ta sẽ tìm ngươi tính sổ."
"..."
Nguyệt Vân Sinh bật cười, con người Tiếu Kỳ đến cùng đã được giảng về cách ăn nói chưa?
Tựa hồ là bắt được Nguyệt Vân Sinh thời khắc bất đắc dĩ này, Tiếu Kỳ rất không biết xấu hổ bổ sung một câu "Ta không thích nói lý, ta thích chơi xấu, làm sao nào?"
"...." Nguyệt Vân Sinh phí công há miệng ngóng, trầm mặc.
Thật giỏi, da mặt dày như vậy, không thể không nói, Tiếu Kỳ ngươi thắng.
Thế nhưng, giờ phút này tạm thời không nên tính toán cùng hắn, đêm thăm dò càng thêm lửa xén lông mày này.
"A Kỳ, Đồng Tước đài này tổng cộng mười tầng, ta đã tìm hiểu qua, hướng về mặt phía Bắc kia chếch so với thủ vệ của đội khác phân tán một chút, chúng ta có thể xuất phát từ nơi này." Nguyệt Vân Sinh đem bản đồ hoàng cung lên bàn, phân tích nói "Lần đêm chúng ta thăm dò này, tuyệt đối không được gây ra bất kỳ rắc rối nào, vô luận là thành hay bại, hết thảy đều tiến hành trong bóng tối."
Sắc mặt nghiêm túc một chút, Tiếu Kỳ cũng không cười, rất tán thành gật đầu.
Lông mày Nguyệt Vân Sinh lại dường như trói chặt "Có thể bây giờ đang lo lắng, rốt cuộc muốn thế thì làm sao có thể không động đến thủ vệ đó phát hiện ra tay để cứu lấy Đại hoàng tử. Nếu cứ tìm từng tầng một cho đến tầng mười Đồng Tước đài, cho dù không bị phát hiện nhưng thời gian cũng quá lâu, như vậy vô cùng mạo hiểm."
Tiếu Kỳ nghe xong, không có biện pháp hay, hai người im lặng hồi lâu.
Về sau, linh quang trong mắt Tiếu Kỳ đột nhiên loé lên "Vân Sinh, nếu hoàng huynh bị tập kích, người bên cạnh toàn bộ đều chết trận, nhất định trên người hắn có thương tích." Hắn càng nói càng chắc chắn, trầm giọng nói "Bắc Nhung nếu coi hắn làm quân cờ trọng yếu, nhất định sẽ không thương tổn hắn hay bỏ mặc không quan tâm."
Nguyệt Vân Sinh như "thể hồ quán đỉnh", thầm than một tiếng sau đó tán thưởng nhìn Tiếu Kỳ "Ta hiện tại lập tức phái người đi thăm dò xem hôm qua có y quan bí mật vào Đồng Tước đài hay không!!"
Hoàn chương 37
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT