Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

Thẩm Đại Hải bồi hồi nửa ngày cuối cũng vẫn thấy lòng không yên. Lão đi đến Lệ Chính Điện, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, muốn nhìn xem Tiếu Kỳ hiện tại đã có chuyển biến tốt hơn chưa. Nhưng lúc lão vừa vào thì đã thấy Tiếu Kỳ đã tỉnh đang ngồi trên giường, bản thân không khỏi cả kinh "Điện hạ, ngài tỉnh rồi?"

"Thẩm Đại Hải?" Tiếu Kỳ dường như chưa tỉnh được bao lâu đang đưa tay xoa thái dương, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn lão.

"Thật là tốt quá. A di đà phật! Phật tổ phù hộ!" Thẩm Đại Hải thấy hắn tỉnh, nhịn không được lòng vui mừng khôn xiết, hai tay chắp trước ngực liên tục cầu xin thần phật phù hộ sau đó liền bước nhanh đến bên người Tiếu Kỳ "Điện hạ, ngài thấy trên người có chỗ nào không thoải mái không?"

Tiếu Kỳ lắc đầu, ánh mắt chứa đựng nghi hoặc nhìn lão "Thẩm Đại Hải, ta bị sao vậy?"

Thẩm Đại Hải ngẩn người sau đó mới trả lời "Điện hạ nhiễm phong hàn, thái y nói có lẽ do cảm lạnh. Ngài vừa rồi bởi vì sốt cao không thuyên giảm nên hôn mê bất tỉnh, làm nô tài sợ quá chừng."

"Thật không?" Tiếu Kỳ đứng lên thử vận động chút ít "Khó trách luôn cảm thấy bản thân có chút không tốt, lúc này còn thấy có chút khó chịu ()."

Thẩm Đại Hải vội vã đến gần "Điện hạ, ngài bây giờ có thấy đau đầu không?"

"Tốt rồi." Tiếu Kỳ cũng không để ý, cười cười "Cả người bây giờ vô lực, vô cùng đau đớn, vô cùng mệt mỏi."

Thẩm Đại Hải nghe vậy, nghiêm mặt nói "Điện hạ đừng lo lắng, nô tài sẽ lập tức qua tìm Dung thần y đến đây chuẩn bệnh một lần nữa."

"Chờ đã." Tiếu Kỳ quay người gọi Thẩm Đại Hải đang chuẩn bị rời đi "Dung thần y? Ai?"

Thẩm Đại Hải thấp giọng bẩm "Là thần y Dung Khải Thịnh mà Vệ công chúa đưa từ Vệ quốc đến, may nhờ có hắn mà đêm nay mới cứu được điện hạ! Mà Vệ công chúa cũng bởi vì lo lắng cho ngài mà đã ở đây chăm sóc ngài một đêm."

Tiếu Kỳ nhìn vẻ mặt cảm khái của Thẩm Đại Hải "Thẩm Đại Hải, không phải ngươi nói ta chỉ nghiễm nhiên bị nhiễm phong hàn thôi sao? Sao Dung Khải Thịnh gì đó lại biến thành ân nhân cứu mạng ta?"

"..."

Thẩm Đại Hải nghẹn lời, tại sao lão có cảm giác được đêm nay điện hạ trở nên sắc bén như vậy? Lão dừng lại một chút đang định ngăn lại cơn sóng ngầm dữ dội. Lại thấy ánh mắt Tiếu Kỳ từ chỗ lão dời đi, hướng nhìn đến cửa, mi tâm bất giác nhíu lại.

Thẩm Đại Hải theo mắt Tiếu Kỳ nhìn sang thì thấy Vệ Nam Bạch mang theo Tần Mặc đang đi đến.

Tiếu Kỳ cùng Vệ Nam Bạch đối mặt với nhau, tựa như đang đối đầu với nhau, nửa ngày cũng không nói gì. Cục diện giằng co này nhanh chóng bị tiếng thỉnh an của Thẩm Đại Hải phá ngang...

"Nô tài thỉnh an Vệ công chúa."

"Thuộc hạ tham kiến Cửu điện hạ."

"Vệ Nam Bạch tham kiến Cửu điện hạ."

"Đều đứng lên đi." Tiếu Kỳ không nhịn được xua tay.

"Tạ điện hạ."

Chờ tất cả mọi người đứng lên, Tiếu Kỳ liếc mắt đến người Thẩm Đại Hải "Ta vì bị phong hàn mà sốt cao không thuyên giảm, chuyện này mọi người đều biết?"

Thẩm Đại Hải liếc ánh mắt đến chỗ Vệ Nam Bạch "Bẩm điện hạ, tại vì trong tình thế cấp bách nên nô tài cho đưa rất nhiều thái y đến đây..."

"Cho nên là ai cũng biết việc bổn điện hạ vì bị phong hàn mà đem Thái y viện nháo đến người ngã ngựa đổ?" Tiếu Kỳ hận thiết bất thành cương (1) trừng Thẩm Đại Hải "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ốm vặt, đau ít, mấy lão kia có tâm lại hay kinh hãi, ngươi cứ chờ, ngày mai thế nào cũng bị nói ra nói vào."

"Vâng vâng vâng, điện hạ nói phải, là nô tài thất sách." Thẩm Đại Hải vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt Tiếu Kỳ "Thỉnh điện hạ trách phạt nô tài."

Thấy thế, Vệ Nam Bạch im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng "Điện hạ, Thẩm công công cũng là quá quan tâm đến ngài nên mới như vậy, thỉnh điện hạ đừng trách phạt công công."

"Lần này chấm dứt ở đây, không được nói lung tung, hiểu chưa? Lần sau nhớ nhịn đi, đừng chuyện bé xé ra to." Tiếu Kỳ nhìn chằm chằm Vệ Nam Bạch nhưng lời nói lại đang nói với Thẩm Đại Hải đang quỳ trên mặt đất "Thẩm Đại Hải, tới ngự y viện đem canh bổ của mẫu hậu thưởng đến đây. A, vẫn là hai bát đi, một bát đi thoạt nhìn có chút không ổn, đem nhiều thì bồi bổ mới tốt."

Thẩm Đại Hải nghe vậy cả kinh, tầm mắt lay động nhìn về phía Vệ Nam Bạch "Điện hạ?"

"Làm sao vậy?" Tiếu Kỳ trầm mặc xuống, âm thanh mang phần lãnh đạm "Còn không mau đi."

"Hai bát thì một người đi không lấy được, thỉnh điện hạ cho phép Tần Mặc cùng công công đi lấy." Vệ Nam Bạch bất động thanh sắc nói.

"Đi đi, đi đi." Tiếu Kỳ xua tay "Có mỗi chuyện này mà dông dài nửa ngày."

"Vâng, điện hạ."

Thẩm Đại Hải cùng Tần Mặc trước khi đi còn lộ ra gương mặt bất đắc dĩ nhìn Vệ Nam Bạch.

Vệ Nam Bạch nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ mỉm cười.

Chờ bọn họ đi rồi, cả Lệ Chính Điện lớn như này mà chỉ còn lại Vệ Nam Bạch và Tiếu Kỳ.

"Điện hạ, ngài đã sớm đoán được đúng không?" Vệ Nam Bạch hạ lông mày xuống, nhẹ giọng hỏi.

Tiếu Kỳ nghe vậy, lấy tay nâng cằm nghiêng người nằm trên giường, liếc mắt nhìn thân thể ngọc ngà của Vệ Nam Bạch, khoé môi mỏng câu lên nhưng không nói gì. Điều làm hắn kinh ngạc nhất chính là, Vệ Nam Bạch cũng không tỏ ra ngại ngùng như nữ nhân tầm thường, thấy hắn không nói lời nào mà chỉ bình thản nhìn mình, chậm rãi cất bước đến bên bụi hoa Phù Tang sắc đỏ thẫm (2).

"Phồn thán phương phỉ tứ thời yếm, bất tri khai lạc hữu xuân phong.." Vệ Nam Bạch như ngắm hoa, ánh mắt dừng tại bồn hoa trước mặt, tựa hồ có rất nhiều thứ để cảm khái "Phồn Tang này nếu nở ở một nơi tốt đẹp thì nhất định sẽ sống thật yêu kiều, nổi bật."

Tiếu Kỳ nghe vậy mi tâm khẽ nhích, nhưng vẫn như trước không nói một lời nào.

"Nhân sinh tự huyễn hóa, chung đương quy bất vô." Vệ Nam Bạch làm như không cảm nhận được "Nếu có thể đi đến nơi cuối cùng, ngồi ngắm thời điểm mây chuyển. Ngẫu nhiên trị lâm tẩu, đàm tiếu vô hoàn kỳ. Đời này cũng thật kì diệu."

"Vệ công chúa, có chuyện gì thì không ngại nói thẳng." Tiếu Kỳ rốt cuộc mở miệng, ý định trêu đùa như tan thành mây khói.

"Cửu điện hạ, ngươi từ lâu đã biết chén canh đó có độc." Vệ Nam Bạch chỉ ngắm hoa không hề liếc mắt nhìn hắn "Coi như không muốn để người hạ độc nghi ngờ, cũng có thể đổi chén canh đó đi, nhưng vì sao lại Sát nhân nhất vạn, tự tổn tam thiên (3)?"

Tiếu Kỳ nghe vậy cười cười "Thật sự không thể giả rồi, thật thật giả giả lại chỉ có thể dùng giả đáng tráo. Nếu không, theo ý Vệ công chúa nói Tiếu Kỳ phải làm như thế nào?"

Môi đỏ khẽ nhếch, tay Vệ Nam Bạch cầm lấy cành hoa trở nên căng thẳng.

"Không có chén này, thì cũng sẽ có chén thứ hai, chén thứ ba, thứ tư,... Nếu như ta biết rõ là nó có độc, vẫn dùng như thường thì chính mình có thể khống chế độc tính này, nhiều nhất thì có thể kéo dài chút hơi tàn." Thần sắc Tiếu Kỳ trở nên nghiêm túc, đôi đồng tử thấu bí sắc "Trong cung, lòng người khó lường, mưu toan tứ phía, để tránh né mũi nhọn này có lúc không thể đổi một mạng lấy năm thành Trường An. Nếu không như vậy, có lẽ... Bạo bệnh mà kết thúc từ lâu rồi. "

Vệ Nam Bạch biết rõ hắn đang nói gì, không biết tại sao hắn làm vậy, nhưng trong lòng không nén nổi oán giận "Cứ coi như vậy nhưng ngươi cũng không nên lấy tính mạng mình ra đùa giỡn! Nếu như được ban thưởng là chén thuốc có chứa kịch độc chứ không phải là độc mãn tính thì ngươi sẽ làm như thế nào?"

"Vệ công chúa, ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đánh cược. Để cược xem Tiếu Kỳ ta mệnh có tuyệt không, nếu có thể sống đến ngày ấy, còn có thể đem mình cứu về, nếu không thể, đó chính là thiên ý."

Vệ Nam Bạch nghe xong, lửa giận trong lòng càng dâng lên "Tiếu Kỳ, ngài sao có thể đem nó thành trò đùa, nếu Tiêu Thục phi trên trời có linh thiêng biết được, ngài sao có thể xứng đáng với di nguyện của nàng." Vừa dứt lời, nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Tiếu Kỳ, ánh mắt Vệ Nam Bạch chợt loé xẹt ngay qua một tia ảo não. Bản thân thật là ngốc, lại để thất thố như vậy. Y bất đắc dĩ đưa tay lên che mắt của mình, không muốn nhìn thấy phản ứng của Tiếu Kỳ.

Lần đầu Tiếu Kỳ ngìn thấy Vệ Nam Bạch thất thố mất đi bộ dáng thường ngày, từ kinh ngạc sau không khỏi bật cười, đột ngột cảm thấy hoài nghi "Vệ Nam Bạch, ta trước kia đối xử với ngươi như vậy, ngươi vì sao còn phải cứu ta?"

Vệ Bam Bạch cắn môi, nghe thấy lời của hắn mà sinh ra chút giận hờn xoay người lại, không muốn nhìn hắn, trầm mặc không đáp.

"Được rồi. Được rồi. Ngươi không muốn nói thì thôi." Tiếu Kỳ vốn cũng không muốn ép Vệ Nam Bạch nói ra, hơn nữa độc trong cơ thể vẫn chưa được thanh hoàn toàn, dằn vặt một đêm liền sinh ra uể oải "Nghe Thẩm Đại Hải nói ngươi chăm sóc ta một đêm, bây giờ cũng nên sớm về nghỉ đi. Cô nam quả nữ đêm khuya ở cùng một chỗ, mặc dù hai ta sắp thành thân nhưng như thế này vẫn tổn hại đến danh tiết của ngươi."

Nghe thấy Tiếu Kỳ nói, thân thể Vệ Nam Bạch cứng lại chốc lát, sau khi ổn định tâm thần mới hướng Tiếu Kỳ nói "Điện hạ nghỉ ngơi, Vệ Nam Bạch thỉnh cáo lui trước." Nói xong liền bước nhanh về hướng cửa, trong lúc mở cửa ra đột nhiên dừng lại nghiêng người nhìn về phía Tiếu Kỳ.

Tiếu Kỳ thấy thế có chút khó hiểu nhìn hắn "Làm sao vậy?"

Vệ Nam Bạch cắn môi, dường như có điểm do dự.

Tiếu Kỳ cũng không gấp, lẳng lặng nhìn y, đang chờ vế câu sau của y.

Im lặng chốc lát, Vệ Nam Bạch cuối cùng than nhỏ một tiếng "Điện hạ, Vệ Nam Bạch biết trong lòng người có nhiều nghi hoặc. Nếu từ đầu ta đáp lại cái thánh chỉ tứ hôn này thì dù thế nào ta cũng sẽ bảo vệ Cửu điện hạ."

Ánh mắt như làn thu thuỷ của Vệ Nam Bạch tràn đầy dịu dàng nhìn hắn, lòng Tiếu Kỳ run lên, vừa kinh ngạc, xa lạ nhưng điển thêm sự ngọt ngào, giống như đêm giao thừa ở Bách Việt toả ra yên hoả (4), nhất thời khiến nội tâm bên trong dị thường mỹ mãn.

Thấy Tiếu Kỳ lộ ra biểu cảm kinh ngạc, đôi đồng tử màu đen lay chuyển ánh sáng của Vệ Nam Bạch dường như trộm ý cười.

"Điện hạ, bảo trọng." Hàng mi như vũ tiệp khinh long khẽ khép lại, ý cười thanh thiển như phượng điệp đình tê, khoé môi lộ ra nụ cười. Vệ Nam Bạch nói xong liền dứt khoá quay người rời đi, tay áo bị gió đêm thổi bay lên có bao nhiêu phi dật, trong lúc hốt hoảng, ánh trắng bên ngoài soi vào không khác gì hình ảnh của tiên nhân.

Tiếu Kỳ nhìn theo bóng lưng xa kia, nhất thời trở nên mê muội không nỡ rời mắt, ngay cả việc chớp mắt đều không thiết.

Chờ thân ảnh người nọ hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, Tiếu Kỳ mới lấy lại tinh thần.

Chẳng biết vì sao, mỗi lần đến gần Vệ Nam Bạch, hắn sẽ lại có cảm giác quen thuộc. Bất kể cho dù hắn có giấu đi nội tâm mình, hắn rõ ràng sẽ cảm nhận thấy tâm bản thân đang biến đổi đầy vi diệu. Không có một nguyên do nào có thể tin tưởng vào, bọn họ thật giống như đã từng quen nhau từ sớm. Hiểu nhau từ lâu, đi qua hơn nửa đời mà cũng đã một đời người. Còn nữa, còn Trai Nguyệt Lâu lâu chủ Nguyệt Vân Sinh xuất quỷ nhập thần. Bản thân đều bởi vì y mà sinh ra, từ lúc sinh ra đã mang theo đau lòng, mà cũng không rõ có là hồi hộp không, cũng không thể không khiến người khác nghi hoặc. Mà kỳ quái nhất là trong mộng hắn luôn xuất hiện người gọi là Đỗ Hành kia. Những đoạn ngắn trong mộng đều như hình với bóng, hàng đêm đều xuất hiện, có lúc khiến hắn giật mình không thôi, có lúc còn khiến hắn tỉnh lại vào lúc nửa đêm.

Một người là Vệ quốc công chúa, một người lai lịch không rõ Trai Nguyệt lâu chủ, một nam nhân vĩnh viễn không nhìn rõ dung mạo chỉ xuất hiện trong mộng. Một là chưa từng gặp qua trong quá khứ, một là cao thủ võ công cao cường, một là khiến bản thân có bao nhiêu hổ thẹn...

Tiếu Kỳ không khỏi tự giễu nởi nụ cười, chính mình thất tâm phong (5), từng nhiều khi, hắn cảm thấy Nguyệt Vân Sinh và Vệ Nam Bạch có nhiều tương tự, cùng người trong mộng xuất hiện trăm ngàn lần đều vô cùng giống.

Nghĩ vậy, Tiếu Kỳ liền cảm thấy bản thân đã bệnh đến mức nghiêm trọng rồi.

Thôi thì sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ phơi bày ra. Nhiều chuyện cũng không nên vội vàng.

Hoàn Chương 13.

(1) Hận thiết bất thành cương: Hận sắt không thành thép, ý là "mong muốn nghiêm khắc với người khác để người đó tốt hơn" hoặc ý chỉ về sự gấp gáp trong hành động.

(2) [Ảnh]

(3) "Sát nhân nhất vạn, tự tổn tam thiên" – diệt được một vạn đối phương, tự mình cũng phải tổn thương ba nghìn, xuất phát từ "Tăng Quảng Hiền Văn", ý nói trên danh nghĩa là phe mình đạt được thắng lợi nhưng cả hai bên đều thiệt hại

(4) Yên hoả là pháo hoa

(5) Nổi điên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play